Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 251: Ma tính của Vân Giai Kỳ

Tiểu thuyết gốc · 1919 chữ

Tam trưởng lão và thất trưởng lão là Tử Liên huyền sư, nhãn lực có thể bao quát chục dặm, bọn họ đã thấy những tên Tử Liên kia đang tập hợp lại chỗ quân chủ Hoa Điêu.

“Mọi người, hãy dựng lại hộ thuẫn, dâng cao tinh thần, có lẽ chúng ta phải đối mặt với chủ lực của chúng sớm hơn dự định đấy.” Tam trưởng lão cảnh báo với các trưởng lão khác, tâm tình ông lạnh đi. Việc nhiều cường giả tập trung lại một chỗ thế này không hề hay chút nào.

Không chỉ cánh này mà những Hồng Liên, Tử Liên của chúng ở trước thành trì khác cũng bắt đầu xuất lực.

“Vân Giai Kỳ, nàng hãy dẫn quân vào thành, ta sẽ ở ngoài công thành.” Tần Bá Nhật ra lệnh.

Vân Giai Kỳ gật đầu, nàng ta phi thân lên tuyến đầu. Nàng ta điều hành những quân y đưa những binh sĩ Bạch Liên, Thanh Liên bị thương lùi ra sử dụng đan dược.

Các thương binh phục dụng đan dược từ An Lạc đang hồi phục với tốc độ chóng mặt.

Vân Giai Kỳ đi tới chỗ những xác chết kia, vòng tay đang hấp thu những oán khí, vong linh xung quanh. Thuồng luồng trong không gian ý thức của nàng ta đã yên tĩnh trở lại. Vân Giai Kỳ cảm thấy từng luồng năng lượng mạnh mẽ chảy dọc toàn thân mình, cảm giác như cơn khát được giải tỏa, cơn khát sinh mệnh.

“Thật sảng khoái.” Nàng ta cảm thấy có một ngọn rửa rạo rực trong người, nàng ta muốn thêm nữa, muốn nuốt trọn những linh hồn kia.

Vân Giai Kỳ đánh mắt về phía sau, nàng ta nghe thấy những tiếng gào, tiếng than trời của các thương binh kia. Có những kẻ phục dụng đan dược nhưng vì tổn thương quá lớn, chỉ chữa được thân thể còn đan điền thì vỡ nát, không còn là huyền sư nữa. Nhìn những người này, không hiểu sao ánh mắt nàng ta lóe lên một tia kỳ dị.

Có hai binh sĩ bị bỏng, thương tổn nặng nề đến đan điền. Bọn họ được quân y đưa tới chỗ an toàn để phục, nhưng Vân Giai Kỳ thấy rất rõ, huyền khí lưu động trong cơ thể họ đang giảm dần, không có dấu hiệu dừng lại, dù phục dụng đan dược, vết thương lành lại nhưng sau đó họ chỉ là phàm nhân mà thôi.

“Đa tạ...” hai binh sĩ kia nhận đan dược, lúc đưa lên miệng thì một bàn tay đoạt lấy hai viên đan dược.

“Hả...” Lúc hai binh sĩ kia định chửi bới thì họ thấy một bóng người đứng trước mặt họ.

“Bái kiến quân hậu...” hai binh sĩ không dám quan tâm vết thương mà vội vàng cúi chào Vân Giai Kỳ.

Vân Giai Kỳ không đáp lại, nàng ta nhìn chúng bằng một ánh mắt vô cảm đến cực điểm, ánh mắt như nhìn hai cái xác. Hai tên đó có dự cảm không lành thì Vân Giai Kỳ mở miệng: “Các ngươi là phàm nhân mà, sao có thể dùng loại đan dược quý hiếm này chứ?”

Một tia sáng lóe lên, trước cả khi ý thức của hai tên binh sĩ kịp nhận ra thì hai cái đầu đã lăn trên đất. Hai linh hồn vô hình bị giết oan đang bị Vân Giai Kỳ hấp thu.

Cảnh tượng kinh hãi thế tục này làm những binh sĩ, quân y xung quanh chú ý. Vân Giai Kỳ không để ý những ánh nhìn đó, nàng ta nói: “Chết tại chiến trường là vinh quang của chúng, so với việc tàn phế, trở thành phàm nhân thì ta đang ban vinh quang cho chúng.”

Những kẻ bị vỡ đan điền sau vụ nổ vừa rồi bỗng cảm thấy kinh hoảng, Vân Giai Kỳ không nói nhiều mà ra sức chém chém giết những thương binh kia. Không những các quân y che chở cho đám thương binh mà chúng cùng với Vân Giai Kỳ tàn sát những kẻ bị nát đan điền kia.

“Ngài ấy điên rồi sao...” Một thống soái không nhịn được thốt ra.

“Lạm sát như thế sao có thể phục chúng...”

“Đúng vậy, chúng ta biết ăn nói thế nào với người nhà bọn họ.”

“Quân chủ, ngài xem...” Một thống soái bỗng hỏi ý Tần Bá Nhật thì hắn ta đáp: “Tất cả không được phép dị nghị quân hậu của các ngươi.”

Hắn càng nhìn Vân Giai Kỳ càng thuận mắt, không hổ là quân hậu mà hắn đã chọn. Tần Bá Nhật nhìn những binh sĩ Hoa Điêu bị Vân Giai Kỳ chém mà không hề có cảm giác tội lỗi, hắn nói: “So với việc trở thành phàm nhân thì chết trên chiến trường là một loại vinh quang. Quân hậu của các ngươi không làm gì sai cả.”

“Đừng nghĩ nhiều, những tử sĩ sẽ được quốc gia vinh quang, đích thân quân chủ ta sẽ phong hiệu cho chúng khi hoàn toàn chiếm được Hưng Nam.”

Tần Bá Nhật càng nghĩ càng cảm thấy may mắn khi Vân Giai Kỳ là nữ nhân, nếu là nam nhân thì với tính khí mạnh mẽ như thế có thể đứng cùng bậc với hắn, hắn sẽ phải trừ khử nàng ta.

Các thống soái nhìn nhau, khuôn mặt ai cũng hiện nét khó hiểu, đồng thời có chút thất vọng với cách lí giải của quân chủ mình. Vinh quang thì sao chứ, nếu không còn mạng lấy gì mà hưởng, vinh quang này... thật sự nuốt không trôi...

Vân Giai Kỳ đứng giữa tràn cảnh chém giết, kì lạ là không phải quân ta giết địch mà là giết người của chính mình. Nàng ta hấp thu những linh hồn chết oan kia mà chẳng có chút thương cảm nào hết, với nàng ta, đây chỉ như là một bữa ăn bình thường.

“Tam ca, hình như bọn chúng đang lục đục nội bộ.” Thất trưởng lão nhìn cảnh chém giết ngoài xa, khó hiểu hỏi.

Không chỉ bà mà cả tam trưởng lão cũng không hiểu nổi, rõ ràng bọn chúng đang hành quân, mọi mâu thuẫn đáng lẽ phải gác qua một bên trước chứ, hay bọn chúng đang có âm mưu gì đó.

Tam trưởng lão thông qua các tấm phù mà nhắc nhở các trưởng lão khác: “Các huynh đệ, hãy chuẩn...” Lão chưa kịp nói hết thì...

Rầm!

Một khối đá lớn va chạm mạnh vào hộ thuẫn, theo sau đó là hàng chục đạo công kích nguyên tố của các cường giả Tử Liên...

Rầm... ầm... ầm...

Ầm... ầm...

“Công thành cho ta...” Vân Giai Kỳ đứng ở tuyến đầu, chỉ huy binh sĩ xông về phía thành trì.

Những công kích phía trên quá mãnh liệt, bọn họ không thể phân tâm thủ thành phía dưới.

“Tam ca, mau nghĩ cách đi, bọn chúng sắp đến rồi...”

“Tam ca, cánh bên này sắp không chịu nổi rồi...”

“...”

Các tấm phù trên bàn kêu réo in ỏi, thất trưởng lão ở bên cạnh hỏi: “Tam ca, hay chúng ta bỏ thành bảo toàn quân lực? Dù sao người dân cũng đã di tản đến nơi an toàn.”

“Không được, tuyệt đối không được bỏ thành. Bọn chúng vào được bên trong sẽ có lợi thế về quân lực hơn, chúng ta mất thành khó có thể phòng thủ lại chúng.”

Tam trưởng lão vừa nói xong, hai đạo thủy lưu khổng lồ đánh về phía hộ thuẫn.

Bang! Tần Bá Nhật một lần nữa xuất kích, đánh tan hộ thuẫn phía này.

Rầm! Hai đạo thủy lưu đánh nát tường thành, một vài huyền sư không may bị dư âm va phải đột tử tại chỗ.

“Tất cả các ngươi, tập trung toàn lực phá thành này cho ta...” Tần Bá Nhật quát lớn, hắn thấy được ở thành trấn này có tới hai Tử Liên trấn thủ, không nghi ngờ gì nữa, đây là thành chỉ huy, phá được thành này có thể ngăn mệnh lệnh đến với những thành trì khác, làm chúng rối loạn trận hình.

Quân binh như thủy triều ồ ạt tấn công.

“Chết tiệt. Thất muội, mau đưa các binh sĩ rời khỏi chỗ này.” Dừng lại chút, tam trưởng lão nói: “Các huynh đệ, lập tức triển khai các trụ súng, đưa những 'con nghiện' qua bên đây, chúng ta sẽ giết Tử Liên của chúng.”

Tam trưởng lão vô cùng lí trí, lập tức dựa vào tình hình mà đưa ra phán quyết. Bình thường ông luôn là kẻ lười nhất trong việc kinh doanh nhưng nói về quan chiến, xây dựng chiến lược đánh trận ông là đầu não của Bạch gia.

“Tuân lệnh.” Các trưởng lão lập tức triển khai phương án khác.

Tam trưởng lão lấy các phù lục trên bàn đi, lão cũng theo đoàn người di tản nhanh khỏi thành.

Tần Bá Nhật lại hiệu triệu thủy kích, hắn ta nhằm thẳng vào giữa thành mà phóng.

Rầm! Tòa thành bị thủy lao phá huỷ. Đất bụi, đá bay, khói tỏa khắp nơi... Thực lực của hai bên cách biệt quá lớn.

Đột nhiên ngọc bội bên đai lưng hắn phát sáng. Tần Bá Nhật cầm lên thì thấy nó đã chuyển sang đỏ, hắn lẩm bẩm: “Kinh thành có biến sao?” Đã sắp vào Hưng Nam rồi, lúc này mà còn lo hậu phương thì không ổn.

Hắn quay sang hỏi một thống soái: “Kẻ nào đang trấn thủ kinh thành?”

“Bẩm bệ hạ, là Hoạn vương.” Thống soái kia lập tức đáp.

“Ừm... Nếu có hắn ở đó thì tình hình có lẽ không đến nỗi tệ.” Tần Bá Nhật lẩm bẩm. Mặc dù tu vi của Lãnh Hàn Phong còn thấp nhưng về các phương diện khác hắn đều vượt trội, là cánh tay đắc lực bên người hơn chục năm qua.

Đạo quân Hoa Điêu từ bên ngoài xuyên qua khói mù mịt, xông vào bên trong, Vân Giai Kỳ đi đầu với khí thế tràn đầy tự tin, có phần ma tính nào đó đang trỗi dậy.

“Ký chủ, cẩn thận phía trên.” Âm thanh 419 bỗng vang trong đầu Vân Giai Kỳ.

Pằng! Pằng! Pằng!

Có hàng trăm hàng nghìn viên đạn bắn ra giết chết những binh sĩ xông vào.

“A...” Các binh sĩ la hét thảm thiết, những viên đạn xuyên thủng lớp giáp, đâm qua lớp da huyền Bạch Liên, Thanh Liên ghim vào tim, vào đầu bọn chúng.

Vụt! Một ánh kim lóe lên trước mắt Vân Giai Kỳ, nàng ta giơ tay bắt lấy, vận sức hóa giải uy lực của thứ trong tay mình.

“Là đạn.” Vân Giai Kỳ kinh ngạc khi thấy thứ trong tay mình. Tại sao ở thế giới này lại có đạn được? Nói vậy trên kia... là những cây súng.

Vân Giai Kỳ phi thân vụt lên trên tầng khói, nàng ta thấy những trụ súng lớn đặt trên tường thành đổ nát, một trụ súng là một bóng người điều khiển bắn xuống phía dưới.

Những kẻ kia khi thấy Vân Giai Kỳ lập tức tự bạo.

Bùm... bùm... bùm...

Các trụ súng cũng bị vụ nổ phá nát, rất rõ ràng, các trưởng lão Bạch gia không muốn thứ này rơi vào tay quân xâm lược.

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.