Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 254: Giết Hóa Liên?

Tiểu thuyết gốc · 1978 chữ

Trận pháp được thất trưởng lão thi triển vây khốn phần lớn chủ lực của Hoa Điêu, trong đó có Tần Bá Nhật.

Tường thành đổ nát, dãy phố rộng lớn bỗng biến thành cánh rừng rậm rạp, xung quanh bị bao phủ bởi những táng cổ thụ xanh cao chọc trời.

Tần Bá Nhật và các thống soái nhìn xung quanh, bỗng nhiên linh thức của bọn họ mất khống chế với huyền khí thiên địa, cơ thể từ từ đáp xuống mặt đất. Sau vài giây kinh ngạc thoáng qua, dù có cố gắng thế nào cũng không thể điều động huyền khí để ngự không phi hành.

Một tên thống soái nhìn xung quanh, không nhịn được hỏi: “Bệ hạ, nơi này là...”

“Không phải huyễn trận bình thường...” Tần Bá Nhật lập tức cắt ngang lời, hắn bỗng nhớ tới đoạn ghi chép nào đó thì phỏng đoán: “Có thể tác động đến cả liên kết với thiên địa đã không còn là huyễn trận nữa rồi. Nơi này là... Lĩnh Vực.”

“Lĩnh Vực?” Các thống soái kinh ngạc, ai nấy nhìn nhau một cách đầy ý vị, bởi Lĩnh Vực đã biến mất khỏi dòng chảy lịch sử của Thiên Ngân đại lục. Mà trong lịch sử, chỉ duy nhất một người tái hiện lĩnh vực, triệu hồi sư huyền thoại Bạch Trung Quân.

Năm nghìn năm trước, ông ta đã bị tam quốc hợp lực tru diệt, vậy nên chỉ có một cách giải thích cho sự xuất hiện của Lĩnh Vực tại đây, là truyền thừa của ông ta, Bạch Trung Quân đã để lại truyền thừa của mình ở Hưng Nam.

Nghĩ đến đây, đột nhiên bọn họ có chút hưng phấn. Các thống soái xuất trận lần này là vì “mệnh lệnh của tổ quốc”, thú thật bọn họ không thể không đi, nhưng với tâm thái bị bắt ép, còn bây giờ tên nào tên nấy đều hiện lên chút tham lam nơi đáy mắt, dù che giấu rất kỹ nhưng sao có thể qua mắt được kẻ ở trên cao, mỗi ngày đều nắm rõ lòng người như Tần Bá Nhật.

Tần Bá Nhật thu hết những tâm tư kia vào mắt, hắn hừ lạnh trong lòng: “Xem ra bí mật đã bị lộ rồi, chỉ tiếc ta đã dùng quá nhiều huyền khí vào đại trận kia, nên giờ đây không thể chính diện tiêu diệt họ được.”

Tần Bá Nhật nhìn vào đàn sói trước mặt, ánh mắt trở nên ngoan độc. Tia lạnh lẽo ấy lướt qua chỉ trong một khắc, sau đó trở lại bình thường, không để đám thống soái phát hiện điều gì.

Truyền thừa của Bạch Trung Quân quá có sức dụ hoặc, có được nó có thể lấy được lực lượng một mình áp đảo toàn thiên hạ như ông ta năm nghìn năm trước, “kẻ kia” còn nói rằng với truyền thừa đó, có thể siêu việt Kim Liên trong truyền thuyết.

Hú... ú... ú...

Một tiếng tru, hai tiếng tru, ba tiếng tru... có hàng chục tiếng tru cất lên quanh Tần Bá Nhật và các thống soái. Bọn họ đã bị một đàn sói bao vây. Mỗi con đều có bộ lông xám với những vệt sét trên lưng.

Lôi Lang là linh thú, huyền lực ngang bằng với Tử Liên nhất tinh nhưng giống với những yêu thú thông thường, sức mạnh thân thể của nó có thể đối kháng được với những công kích của Tử Liên bát tinh, cửu tinh, hơn nữa chúng luôn đi theo bầy nên huyền sư Tử Liên gặp chúng cũng không dám đối chiến.

Hú... ú... ú...

Huyền khí phát ra từ cơ thể của các thống soái và Tần Bá Nhật cộng với huyết dịch chảy ra từ cánh tay của tên thống soái kia đã kích phát cơn khát máu của chúng, khiến cho những tia sét đứng cạnh nhau cộng hưởng phát tia lửa điện.

“Khà, đã lâu rồi ta chưa làm thịt sói.” Tần Bá Nhật nghiến răng cười với sự tự tin tuyệt đối.

“Thủy Lưu.” Tần Bá Nhật hiệu triệu thủy nguyên tố giáng xuống bầy Lôi Lang đúng lúc chúng kích phát tia điện, một vài con phóng ra che cho một trong hai con Lôi Vân Bái. Thấy thế Tần Bá Nhật liền nhếch khóe môi.

“Các ngươi nghe đây, kẻ lôi chúng ta vào Lĩnh Vực này muốn triệt tiêu chủ lực của Hoa Điêu, thay vì đánh với đàn sói này lãng phí lực lượng, chúng ta phải tiêu diệt con Lôi Vân Bái đầu đàn kia, như thế đàn sói mới tan rã.” Tần Bá Nhật vừa nói vừa chỉ về hướng con Lôi Vân Bái kia.

Tam trưởng lão ẩn nấp trong rừng đẩy gọng kính đen lên, vuốt chỏm râu già. Lão cười thầm lẩm bẩm: “Hóa Liên có thể là tồn tại vô địch trong mắt một số người, nhưng không phải với Bạch gia chúng ta. Lĩnh vực này sẽ là mồ chôn của ngươi đấy, Hoa Điêu quân chủ.”

Gào... Một con trong đàn vẫy nước khỏi người, sau đó nó xông lên phát động công kích về phía Tần Bá Nhật.

“Thủy Liễm.”

Đạo thủy lưu bắn ra cắt đứt đầu con sói xấu số. Tần Bá Nhật không thể ngự không trong không gian này, nhưng lực lượng nguyên tố hắn vẫn có thể sử dụng.

Gào... Lũ sói thấy đồng loại bị giết hại thì điên cuồng xông lên như thủy triều.

“Hỏa Pháo...”

“Địa Lôi...”

“Phong Thiểm...”

“...”

Lĩnh Vực đúng là cổ quái, có thể hạ cấm chế đối với những công pháp mạnh mẽ, khiến bọn họ chỉ sử dụng nguyên tố thông thường để công kích nên có phần quá đơn giản. Hai bên lâm vào kịch chiến, bên của Tần Bá Nhật thì muốn đánh thẳng một đường xông về phá con Lôi Vân Bái còn bầy sói thì luân phiên quần công bọn chúng.

“Chết tiệt, tốc độ của chúng quá nhanh.” Một tên thống soái liên tục tung kích nhưng bị tốc độ nhanh nhẹn của Lôi Lang hóa giải.

“Xảo Nha Thạch Hầu, ra đây cho ta.” Tên thống soái già trong nhóm quát lớn, một con khỉ lớn từ trong Khế Ước trận xuất ra đánh giết những con sói lại gần.

“Nhị Vĩ Phong Tượng...”

“Hắc Vũ Ma Phong...”

“...”

Các thống soái lần lượt hiệu triệu khế ước thú của chính mình. Nếu không thể tấn công lũ sói bằng tốc độ bản thân, chi bằng dùng yêu thú đối chiến với yêu thú. Rất nhanh bọn chúng đã sắp tiếp cận được với con sói đầu đàn, Lôi Vân Bái. Tuy nhiên cả chặn đường, không ai để ý rằng Tần Bá Nhật chưa từng ra tay thật sự. Hắn đã dùng một kích đầu tiên che mắt tất cả mọi người.

Tam trưởng lão và thất trưởng lão ẩn nấp ở sau những bụi cây quan sát toàn cục. Thất trưởng lão đổ mồ hôi lấm tấm, hai tay run rẩy, bà nói thầm: “Tam ca, mau cho nổ đi, ta sắp không chịu nổi rồi.” Lĩnh Vực mặc dù có thể ảnh hưởng đến bản thể mục tiêu, thế nhưng cần huyền khí rất nhiều để duy trì, không như huyễn trận có thời gian tồn tại rất lâu mà không tiêu hao lớn.

Chỉ mới một khắc trôi qua từ khi bà kéo các chủ lực của Hoa Điêu vào Lĩnh Vực này mà đã sắp cạn kiệt huyền lực rồi.

“Muội cố chịu thêm một chút thôi. Con cá lần này thật sự rất to.” Tam trưởng lão không nỡ nhìn muội muội mình chịu khổ, tuy nhiên vì để lấy mạng Hóa Liên, lão buộc phải vô tình trong chốc lát. Nếu như không thành lão sẽ mở đường cho muội muội rời đi.

Lão thoáng nhìn về những phía kia, có lẽ các Tử Liên bên đó cũng bị giải quyết sạch sẽ rồi. Dù sao bọn họ đã mất tới mấy nghìn năm phân tích công pháp của Hoa Điêu mà, Bạch gia một khi xuất đầu lộ diện, phải đánh cho đối thủ chế không kịp trở tay.

Tần Bá Nhật xông pha phía trước, hắn hạ sát những con sói phóng tới, đã sắp tiếp cận được con Lôi Vân Bái kia rồi. Đột nhiên một đoạn tử khí quét qua tầm mắt Tần Bá Nhật làm hắn có thể nhìn rõ toàn thân con sói đầu đàn.

“Hừm, thật giảo hoạt.” Tâm tình hắn lạnh đi.

Con Lôi Vân Bái không hề có sinh mệnh, trái lại những tia huyền lực dao động đó nối liền với một hỏa chú bên trong và một ấn pháp hấp thu huyền lực. Huyền lực của linh thú đỉnh phong, bạo nổ, dưới Hóa Liên ngũ tinh không ai sống sót.

Kẻ bày ra thế trận này cực kỳ thông minh, có thể đoán được cánh nghĩ của hắn là dốc toàn lực đánh chết con đầu đàn trước tiên, từ đó đặt một hỏa phù kích nổ tất cả. Thế nhưng điều này không cùng suy nghĩ mà lại cùng chí hướng, vừa hay có thể dùng chúng để bịt miệng.

Tần Bá Nhật thả chậm tốc độ, lén vận dụng hộ thuẫn vô hình bảo hộ, vừa chỉ tay về phía Lôi Vân Bái quát lớn: “Các vị, giết súc sinh này, bầy sói sẽ tự động tan rã.”

Các thống soái bị cuốn vào liên chiến, thần trí vẫn mải chém giết cộng thêm sự hồi hộp vì truyền thừa nên chưa phát giác có gì đó không đúng, nghe hiệu lệnh mạnh mẽ của quân chủ liền lập tức xông lên không nghĩ nhiều.

Tần Bá Nhật cũng theo sau mà xông lên, trên miệng hắn nở nụ cười, lẩm bẩm: “Vào gần thế này rồi, có lẽ sẽ sớm gặp hắc thủ phía sau đây.” Tần Bá Nhật bỗng nhiên tập trung lượng lớn huyền lực vào tay mình, các thống soái nhìn thấy cũng hiệu triệu phần lớn lực lượng đánh về phía Lôi vân Bái.

Trong khoảnh khắc đó, tam trưởng lão lập tức kết ấn... Trong khoảnh khắc đó, Tần Bá Nhật thu lại huyền lực của mình... Trong khoảnh khắc đó, các thống soái mắt thấy động tác thu tay của Tần Bá Nhật đã cảm thấy nỗi sợ hãi dửng dưng thoáng qua cơ thể nhưng đã quá trễ rồi, không thu tay kịp nữa...

BÙM...

Một vụ nổ khủng khiếp thổi bay toàn bộ khu vực bán kính năm dặm, thất trưởng lão cũng đã thấm mệt. Bà thả tay xuống, Lĩnh Vực theo đó mà biến mất, tam trưởng lão sử dụng thổ hệ ma pháp hiệu triệu hộ thuẫn chắn trước hai người.

Cùng lúc đó các trưởng lão khác đang đạp lên xác của những thống soái kia, nhìn về phía tam gia và thất gia, lẩm bẩm: “Họ thành công rồi sao?”

“Hi vọng hai người làm được...”

“Bát ca, cửu ca, chúng ta nhanh chóng qua đó xem xét tình hình đi.”

Ở ngôi chùa nơi Quốc Hưng quân chủ bế quan, một vùng rộng lớn được tinh thần lực bao trùm. Quốc Hưng quân chủ ngồi trong không gian ý thức kinh hách một phen, ông lẩm bẩm: “Tiền bối, lẽ nào đây mới thật sự là lí do ngài khởi động đại trận hộ quốc này sao?”

Dưới tinh thần tra xét của ông, những dân cư đang ẩn nấp trong nhà kia không hề có thiên phú tu luyện huyền lực, trái lại... kinh mạch của bọn họ có cấu tạo vô cùng phù hợp để tu luyện linh lực!

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.