Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 270: Khởi đầu của kết thúc (1)

Tiểu thuyết gốc · 1976 chữ

Tại thung lũng gần núi Mộc Đoạn lúc này, Thiên Tuệ đã luyện hóa xong quả bom linh khí cuối cùng, nàng lấy tấm bản đồ ra kiểm tra lại một lần nữa những vị trí kia.

“Vậy là xong rồi, chỉ cần đợi thanh niên kia ra hiệu thôi.”

Thiên Tuệ nghĩ đến lúc Bạch Khôi Nguyên và Minh Hoa ở chung thì giơ miệng cười thầm, lẩm bẩm trong lòng: “Chút nữa tìm được Minh Hoa phải hỏi con bé sao có thể quen được tên đó chứ.” Một công tử bại hoại kết hợp tiểu thư lạnh lùng, kịch bản thật là khiến người ta phấn khích...

Nàng kiểm tra cơ thể mình, phát hiện linh khí chảy trong người đã chạm đỉnh, chỉ một chút nữa thôi là đột phá đại cảnh giới tiếp theo.

“Quả thật chế tạo bom linh khí mang lại hiệu quả tu luyện tốt thật.” Trong cơ cấu bom linh khí tập hợp hai tầng tụ linh trận rất xảo diệu, tu luyện ở gần làm chơi ăn thật, tu vi lên rất nhanh.

“Tuệ nhi...” Một tiếng nói quen thuộc truyền vào bên tai, Thiên Tuệ vừa quay đầu lại thì đã chạm phải lồng ngực ai đó, bị ai đó ôm vào lòng.

“Còn gặp được nàng, tốt quá rồi.” Tự nhiên Chí Trung ôm Thiên Tuệ chặt như thế khiến nàng cảm thấy tâm tình của hắn bất ổn, nàng hỏi: “Có chuyện gì thế? Còn... Minh Hoa đâu rồi?”

Nghe đến Minh Hoa, ánh mắt Chí Trung hiện lên vẻ lo lắng, rất nhanh liền biến mất, hắn nói: “Minh Hoa rất an toàn, hiện tại muội ấy đang ở Hắc Vực xử lí chuyện gì đó.”

Nếu Thiên Tuệ nhìn Chí Trung lúc này, sẽ thấy hắn đang miễn cưỡng vô cùng. Mấy canh giờ trước Chí Trung sử dụng Cửu Ảnh Nhiếp Hồn, theo dấu Minh Hoa để lại mà tái tạo con đường Minh Hoa đã đi, đáng tiếc khi Minh Hoa đặt chân lên Hắc Vực, không gian như sụp đổ, cắn trả hắn vô cùng mạnh, suýt chút nữa mất cả mạng, hình ảnh phía sau không còn thấy nữa.

Chí Trung sợ, hắn sợ nếu như theo tính toán thông thường, thì Minh Hoa đã biến mất rồi, lại hi vọng đó chỉ là suy tính của bản thân, chi bằng không nói cho Thiên Tuệ biết, để nàng nghĩ quẩn.

Rầm! Rầm!

Bỗng nhiên mặt đất rung chuyển, từng hòn đá bên dưới chân vươn vải, nhấc xuống nhấc lên, chim đậu trên cành bay lên bầu trời, thú hoang gần đó cũng chạy đi. Trên bầu trời đêm ẩn hiện những tia sét, gió lốc nổi lên... Tất cả thiên tượng như đang báo hiệu một điều gì đó chẳng lành sắp xảy ra...

“Chuyện gì thế này, tà tai sao?” Trong lòng Thiên Tuệ và Chí Trung cũng cảm thấy có cái gì đó đang đến, chàng và nàng nương theo đường thú hoang chạy ra mà đi ngược lại.

Núi Đoạn Mộc, Bạch Khôi Nguyên đạp lên những cành cây mà phóng đi. Vừa đi chàng vừa tổng hợp lại kiến thức của kiếp này, phát hiện một thứ có thể phá giải được đống áo giáp kia của lũ binh sĩ ma giới.

Chàng lập tức phóng lên phía trên, tiếp cận Lãnh Hàn Phong, nói: “Hoạn vương, binh sĩ của ngươi còn huyền sư hỏa hệ và kim hệ không?”

Lãnh Hàn Phong là một vương gia đặc biệt ở chỗ hắn nhớ hết những thuộc hạ dưới trướng mình, điều này khiến cho thế lực khắp nơi không có cơ hội cài nội gián vào, kể cả là Bạch gia.

Lãnh Hàn Phong gật đầu, nói: “Chúng ta còn khoảng trăm hỏa sư, sáu mươi huyền sư thủy hệ, kim hệ chưa đến hai mươi. Ngươi muốn bọn họ làm gì?”

Bạch Khôi Nguyên lập tức giải thích, lúc này Lãnh Hàn Phong mới biết được chỗ lợi hại của chiến giáp binh sĩ ma giới mặc, càng gần nhau càng kháng lại đòn công kích diện rộng hiệu quả, không nghi ngờ gì nữa, đây thật sự là áo giáp sinh ra dành cho chiến tranh.

Bạch Khôi Nguyên lại nói cách phá giải nó cũng hết sức nhẹ nhàng, đầu tiên cho các huyền sư kim hệ bước ra chuyển hóa áo giáp của tất cả bọn chúng thành thủy tinh, ngay sau đó dựa vào địa hình khí lạnh của núi Mộc Đoạn mà thổi nước nóng vào bọn chúng. Thủy tinh dày gặp nước nóng đột ngột, nhiệt độ vượt mức cho phép sẽ dẫn đến sốc nhiệt, nứt ra và vỡ vụn. Không còn áo giáp, những quả bom linh khí mà chàng đã đặt có khả năng thổi bay cả đạo quân gần trăm vạn người kia.

Lãnh Hàn Phong nhíu mi, nói: “Cách này quá lạ, ta chưa nghe thấy bao giờ, ngươi có gì đảm bảo.” Đừng quên trước đó bọn họ là kẻ thù, thật sự Lãnh Hàn Phong hơi khó tin khi nhìn đến Bạch Khôi Nguyên.

Bạch Khôi Nguyên chỉ nở nụ cười, nói: “Vậy ngươi còn cách nào sao, bọn chúng rất mạnh, Bạch gia ta đã thu nhập tình báo của chúng nghìn năm nay, kể cả Hoa Điêu quân chủ của các ngươi xuất binh cũng không thể đánh nổi.”

Lãnh Hàn Phong nắm chặt nắm đấm, những lời Bạch Khôi Nguyên nói hoàn toàn đúng, chỉ với nữ nhân kia ra tay đã khiến cho binh lực của hắn bị tổn hại trầm trọng, huống chi người trước mắt này có thể đánh ngang tay với Minh Hoa. Lần này, muốn tin cũng phải tin, hắn không còn đường lui nữa, sau núi Mộc Đoạn là Đại Thanh, là người dân di tản đến.

“Sao ngươi có thể chắc rằng bọn chúng sẽ đưa toàn bộ binh sĩ vào đây, nếu chúng giữ lại binh lực mà phái trinh sát chẳng phải công cốc sao?” Lãnh Hàn Phong cảm thấy vẫn còn quá nhiều sơ hở, hắn vẫn cố hỏi cho đến khi chắc chắn.

“Điểm này Hoạn vương yên tâm, vừa rồi các ngươi đã dùng toàn lực tử thủ, binh sĩ kém cỏi cũng biết binh lực các ngươi chẳng còn sức để chiến đấu nữa, sẽ đuổi cùng giết tận.” Điều này Bạch Khôi Nguyên không hề lừa dối Lãnh Hàn Phong, năm đó đám ma binh đuổi giết ba tộc đến cùng lãnh thổ, nếu không có đại trận phòng hộ có lẽ ma giới đã chiếm được cả tiên giới năm đó rồi.

Lãnh Hàn Phong nhìn Bạch Khôi Nguyên, hắn hít một hơi thật sâu, đưa ra quyết định: “Triệt chỉ huy, Đoạn chỉ huy, Cảnh chỉ huy đâu?”

“Có thuộc hạ...” Ba vị chỉ huy lên tiếng.

“Truyền lời của ta...” Lãnh Hàn Phong bố trí bọn họ theo lời của Bạch Khôi Nguyên, những binh sĩ hỏa hệ, thủy hệ, kim hệ nhanh chóng đi tới vị trí được bố trí.

Bạch Khôi Nguyên vẽ trận pháp khuếch trương ảnh hưởng ma pháp ở bên dưới đất.

Rầm! Rầm! Rầm!

Tiếng hành quân rầm rộ rung chuyển núi rừng, Ma Hậu dẫn đầu tấn công. Khuôn mặt xinh đẹp xuống sắc, già đi vài tuổi, ánh mắt bà ta tràn ngập cừu hận, miệng lẩm bẩm: “Ta phải giết ngươi... Ta phải giết ngươi... Hiên Viên Chấn Thiên.”

Bà ta nhìn thấy đạo quân lớn ở trước mặt, thấy kẻ thù thề phải cắt tiết, băm vằm ra, bà ta nghiến răng: “Hiên Viên Chấn Thiên.”

“Tất cả, xông lên cho ta...” Tiếng quát của Ma Hậu vang vọng khắp núi rừng xung quanh. Mất đi quân sư, bà ta không còn để ý đến cạm bẫy xung quanh, mất đi con trai, bà ta đã không giữ được bình tĩnh nữa, thêm binh lực chênh lệch giữa hai bên, quả đúng như Bạch Khôi Nguyên đã dự đoán, Ma Hậu đã hoàn toàn bỏ xuống đề phòng.

“Giết...”

Ma binh hành quân cực nhanh, cùng lúc đó binh sĩ Hoa Điêu cũng chạy đi theo lời Lãnh Hàn Phong, chỉ có nhóm binh sĩ hỏa hệ, thủy hệ, kim hệ ở lại ẩn núp xung quanh.

Khi đoàn binh ma giới đã vào tầm, Bạch Khôi Nguyên ra hiệu Lãnh Hàn Phong, hắn quát to: “Lúc này...”

Trận pháp dưới chân gần trăm vạn ma binh khởi động, những binh sĩ kim hệ cắn răng thi triển ma pháp kim hệ, chuyển đổi chiến giáp của đám ma binh thành thủy tinh. Cùng lúc đó binh sĩ hỏa hệ, thủy hệ phối hợp tạo ra đợt sóng nước nóng đánh tới.

Binh sĩ ma giới đứng chung lại để cản lực đạo của sóng nước thì áo giáp đột nhiên vỡ ra.

Ào! Ào! Ào!

Trận pháp khuếch trương vừa là địch vừa là bạn, tiêu hao huyền khí trong cơ thể binh sĩ Hoa Điêu quá nhanh, những binh sĩ kim hệ biến đổi chiến giáp vượt xa tu vi của mình đã sắp không chịu nổi, có kẻ bắt đầu xuất huyết thất khiếu, bỏ mạng tại chỗ. Hai mươi vị kim hệ dần dần ngã xuống.

Lãnh Hàn Phong nhìn những binh sĩ đang hi sinh thân mình mà nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt không hề dễ chịu chút nào, còn Bạch Khôi Nguyên thì vô cùng lạnh lùng, chính chàng là người đề xướng kế hoạch hi sinh này mà chẳng có chút cảm giác tội lỗi nào, ánh mắt sâu thẳm, có chút gì đó ma tính.

Trong dòng nước nóng, Đình Phong đột nhiên tê liệt, cả thân thể lẫn linh hồn hắn như bị lực lượng nào đó triệu hoán. Ánh mắt hắn, miệng hắn, tai hắn chảy máu, sâu trong linh hồn muốn phản kháng lại lực lượng này nhưng vô ích.

“A...”

Cả cơ thể Đình Phong tan thành đám hắc vụ, vô hình thoát khỏi dòng nước siết, bay về phía nào đó.

Một khắc sau, những huyền sư kim hệ ngã xuống toàn bộ, ma pháp cũng kết thúc, trong dòng nước siết, những binh sĩ ma giới lại lần nữa ngoi lên, bọn chúng đã mất hơn phân nửa chiến giáp khiến Lãnh Hàn Phong thất vọng vô cùng: “Chết tiệt, chúng ta hi sinh quá nhiều, thế mà chỉ tới đó thôi sao.”

Hắn mất bình tĩnh quay sang Bạch Khôi Nguyên, nói: “Đến phiên ngươi rồi.”

Bạch Khôi Nguyên gật đầu, chàng vừa định khởi động bom linh khí thì dị biến phát sinh.

Rầm! Rầm! Rầm!

Mặt đất rung chuyển, vỡ ra từng khe nứt sâu rộng.

Ầm! Ầm! Ầm!

Sấm chớp trên trời không qua hiện tượng nào mà đánh xuống.

Vù... ù... ù...

Cuồng phong nổi lốc mãnh liệt.

Bạch Khôi Nguyên, Lãnh Hàn Phong, Ma Hậu cùng những ai có mặt ở đây bất giác quay lưng, nhìn đến hướng Đại Thanh.

Một thân thể khổng lồ cao đến chọc tầng trời, con thuồng luồng so với nó chỉ như chuột nhỏ so với người, cực kỳ khổng lồ. Toàn thân nó được bao bọc bởi cửu u hỏa đốt cháy cả màn đêm đen. Nó vừa xuất hiện gieo rắc kinh hoàng cho tất cả.

“Tà lực ở nhân giới đã trở nên mạnh hơn, chẳng lẽ hắn đã hồi sinh rồi sao?” Long Quân Thần Vương cảm ứng được thiên địa gào thét cùng tà lực mạnh mẽ bộc phát ở nhân giới.

Cùng lúc đó, tại không gian phong ấn, Xương Cuồng nhìn xuyên qua vô định, ánh mắt hắn lạnh đi.

“Yêu Mộc Tà Thần, ta đánh giá ngươi quá thấp rồi.”

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.