Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 269: Núi Mộc Đoạn (1)

Tiểu thuyết gốc · 1622 chữ

Giữa màn đêm đen, khói hỏa bốc lên nghi ngút sáng rực cả một mảng trời, giữa không khí giành giật sự sống, chém giết hỗn loạn ấy, một thư sinh lam y phiêu dật đứng giữa chiến trường.

Ánh mắt Bạch Khôi Nguyên chạm trán ánh mắt của Ma Hậu, xung quanh hai người dường như đóng băng.

“Ngươi là...” Ma Hậu chưa kịp hỏi thì nơi đó chỉ còn dư ảnh mờ ảo. Bà ta kinh hãi, phản xạ theo bản năng ném thái tử U Kình ra, tay cầm lấy trường thương trong tay.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm giòn tan, Ma Hậu thế mà lại bị đánh bật ra. Bạch Khôi Nguyên nhất kích tất sát không thành lập tức xoay người chuyển hướng, tấn công lẫn nữa.

Rẹt! Ma Hậu bị chàng chém đứt găng giáp bảo vệ.

“Tốc độ này...”

Keng!

“Thân pháp này...”

Rẹt! Ma Hậu vừa định phản kích thì bị chém sượt qua da mặt.

“Kiếm ý này...”

Bang!

Kiếm quang từ trên không chém xuống, chém đôi trường thương trong tay Ma Hậu, cùng lúc đó kiếm trong tay Bạch Khôi Nguyên không chịu nổi kiếm ý của chàng nữa, hóa thành bụi vụn.

Trước mặt Ma Hậu là một khuôn mặt, cơ thể hoàn toàn khác, thế nhưng ấn tượng lần đó để lại, bà ta không thể nào quên được.

“Thái tử Tiên tộc, Hiên Viên Chấn Thiên.” Ma Hậu nghiến răng nói.

Vẻ ngoài, dung mạo có thể thay đổi nhưng kiếm kỹ, thân pháp này chẳng đánh lừa được Ma Hậu, bà ta chắc chắn, thanh niên trước mắt này là Hiên Viên Chấn Thiên.

Bị Ma Hậu phát hiện ra thân phận thật, thế nhưng Bạch Khôi Nguyên chẳng có chút gì ngạc nhiên cả. Cường giả giao phong vô cùng để ý đến thân pháp huống chi là cấp bậc như Ma Hậu, không khó đoán khi bà ta nhận ra chàng ngay lập tức.

Kẻ đang được binh sĩ bảo vệ, Lãnh Hàn Phong thấy Bạch Khôi Nguyên xuất hiện, một mình đẩy lui một cường giả đỉnh cao như Ma Hậu thì kinh hãi. Thầm nghĩ: “Hắn ta... Là gã ở trên không vực Đại Thanh, chẳng lẽ lúc đó hắn ta che giấu tu vi sao?” Lãnh Hàn Phong không hiểu chuyện gì, nhưng có Bạch Khôi Nguyên xuất hiện làm hắn cảm thấy áp lực bớt đi phần nào.

Bỗng hắn hô to: “Coi chừng phía sau.”

Đình Phong từ phía sau Bạch Khôi Nguyên phóng lên, giơ móng vuốt sắc nhọn giết về phía Bạch Khôi Nguyên. Bạch Khôi Nguyên cầm kiếm xoay người chặn công kích đến, cũng đồng thời linh hoạt đạp lên cánh tay Ma Hậu vừa đánh tới, mượn lực nhảy ra xa bảo trì khoản cách.

“Ha, thân pháp vẫn xảo quyệt như xưa, công phòng không chút khẽ hở. Nhưng ta bây giờ đã là Thiên Ma đỉnh phong, cách Thượng Ma một bước, còn ngươi vẫn dậm chân tại chỗ, là Tiểu Tiên, ngươi nghĩ rằng mình sẽ thắng sao.” Ma Hậu nhìn Bạch Khôi Nguyên cười nói.

Bạch Khôi Nguyên chẳng chút nào dao động bởi lời nói của bà ta, chằng tặc lưỡi: “Năm xưa ta không biết nhiều về thủ đoạn của ngươi nên không thể lấy đầu ngươi, lần này sẽ khác.”

“Ha, mạnh miệng lắm. Để xem...” Ma Hậu chưa kịp nói hết thì trước mắt bà ta chỉ là tàn ảnh lờ mờ. Đột nhiên Đình Phong chắn trước người Ma Hậu, đưa hai tay đỡ lấy kiếm ý quét đến.

Xẹt! Xẹt!

Hai cánh tay Đình Phong đứt lìa, Bạch Khôi Nguyên đạp lên mặt hắn, thực hiện Thiên Di bộ pháp trong thế khó. Theo hướng chàng di chuyển, Ma Hậu kinh hãi quát to: “Quân sư, cẩn thận...”

Toàn Phong Phá Toái!

Kiếm quang vừa lóe lên, một cơn cuồng phong từ đường kiếm phóng ra. Đây không phải ngọn gió bình thường mà nó còn hợp kích với kiếm ý, khiến cho từng phong nhận bên trong sắc bén như dao.

Cuồng phong mang theo kiếm ý quét ngang qua đoàn binh sĩ trăm người, quét đến chỗ lão quân sư Ma tộc.

“A...” Lão ta bị kiếm ý cắt thành từng mảnh vụn, binh sĩ ma giới với chiến giáp cứng cáp trước khi như hóa thành vũng máu đỏ tươi trên đất.

Bỗng Bạch Khôi Nguyên quát lớn với Lãnh Hàn Phong: “Hoạn vương, mau đưa binh của ngươi đến núi Mộc Đoạn, ta có thủ đoạn có thể tiêu diệt chúng.”

Lãnh Hàn Phong nghe thấy thì nửa tin nửa ngờ, thế nhưng hắn lại không thể không làm theo, bởi nếu còn kéo dài thì binh sĩ hắn chết càng nhanh hơn. Hắn lập tức ra lệnh cho các chỉ huy: “Lập tức rút quân đến núi Mộc Đoạn, bằng mọi giá.”

Lãnh Hàn Phong không biết rằng xung quanh đó đã cài đặt bom linh khí, chỉ chờ Bạch Khôi Nguyên kích nổ.

“Ngươi...” Ma Hậu giận dữ, bà ta suy nghĩ vô cùng mau lẹ, lập tức muốn sử dụng tuyệt chiêu Thái Sơn Trọng Áp mà bà ta dùng năm xưa.

Cùng lúc đó, trên tay Bạch Khôi Nguyên lóe lên huyết quang, chàng vẽ một nụ cười thâm thúy. Ma Hậu vừa giơ hai tay kết ấn thì một âm thanh như xé gió phóng tới.

Bang!

'Ngự' của Ma Hậu vỡ ngay tại chỗ làm bà ta kinh hãi: “Vừa rồi là đòn chí mạng, tại sao ta không cảm nhận được gì?” Bà ta nhìn đến Bạch Khôi Nguyên, tay phải chàng cầm kiếm, tay trái cầm vật gì đó màu đen giống với khẩu pháo thường thấy nhưng nhỏ hơn rất nhiều.

Bà ta vừa nhìn Bạch Khôi Nguyên một cách tập trung, vừa định kết ấn lại lần nữa thì súng trong tay Bạch Khôi Nguyên bóp cò, viên đạn bắn ra với tố độ cực nhanh xuyên qua cổ tay Ma Hậu.

Viên đạn tiếp theo lại bắn ra, Ma Hậu chỉ còn cách tránh né, điều bà ta bất ngờ là những lần Bạch Khôi Nguyên bắn đạn đều là những lần Ma Hậu có ý định sử dụng thuật pháp. Đây không thể nào là sự trùng hợp được. Bạch Khôi Nguyên vừa chém giết ma binh xung quanh mà vẫn có thể để ý đến Ma Hậu, thậm chí biết khi nào bà ta muốn thi pháp, quá vô lí.

Bỗng nhiên bà ta nhớ tới thủ đoạn của Bạch Khôi Nguyên năm xưa, bà ta vội vàng kiếm tra tay trái của mình, nơi đầu tiên mà Bạch Khôi Nguyên làm bị thương.

“Quả nhiên...” Trên tay Ma Hậu từ lúc nào đã có một huyết ấn nhỏ, rất có thể chính nó trợ giúp Bạch Khôi Nguyên nắm được suy nghĩ của bà ta bằng cách nào đó.

“Ồ, bị phát hiện rồi sao.” Xem ra lần đó vẫn là để lại ấn tượng quá mạnh cho Ma Hậu, khiến bà ta đánh với chàng vô cùng cẩn thận với những ma pháp lén yểm lên người. Bạch Khôi Nguyên cười lạnh, ánh mắt chàng trầm xuống, câu nói tiếng theo làm Ma Hậu rét lạnh: “Ta sẽ cho ngươi biết cảm giác mất đi người thân là như thế nào...”

Bạch Khôi Nguyên cầm súng, chĩa về nơi thái tử U Kình đang đứng. Tâm Ma Hậu như bị treo lên: “Không.... Kình nhi.”

Pằng!

Một viên đạn phóng ra với tốc độ cực nhanh, Ma Hậu không suy nghĩ nhiều, lập tức phi thân về phía U Kình. Ngay lúc này, huyết ấn trên tay bà ta kích nổ, làm tê liệt toàn bộ hành động của Ma Hậu. Bà ta chứng kiến người đoạt mạng con trai mình ngay trước mắt, bản thân thì bất lực chẳng thể làm gì.

Sực!

U Kình bỗng thấy ngực mình lạnh lẽo, từ lúc nào ở đó đã có một cái lỗ nhỏ, máu từ đó không ngừng chảy ra.

“Kình nhi...” Ma Hậu vừa thoát khỏi trạng thái tê liệt đó thì hoàng loạn đỡ lấy U Kình ngã xuống.

“Không, Kình nhi... Nhìn ta này...” Ma Hậu cảm nhận sinh mệnh trong cơ thể U Kình dần mất đi, ma khí bắt đầu tiêu tán.

“Mẫu... Mẫu hậu, hài nhi thấy lạnh quá... Mẫu hậu...” Sinh mệnh lụi tàn, U Kình chết không nhắm mắt.

“Không...” Ma Hậu ngửa mặt lên trời, hết một tiếng thê lương, các ma binh lần đầu tiên thấy một Ma Hậu sắt đá lạnh lùng đến thế rơi lệ.

Đình Phong vừa hồi phục hai cánh tay thì xông lên, bị Bạch Khôi Nguyên đá một cái ra xa. Chàng lạnh lùng nói: “Chia buồn cùng với ngươi, Ma Hậu.” Nói xong thì rời đi, trên đường chàng chém bớt lũ ma binh đang truy đuổi binh sĩ Hoa Điêu.

“Hiên Viên Chấn Thiên... Thù này, ta với ngươi không chết không thôi...” Ma Hậu nhìn theo bóng lưng Bạch Khôi Nguyên rời đi, gào thét đầy phẫn nộ.

Bạch Khôi Nguyên giết đi U Kình mà chẳng có chút vui vẻ gì, xung quanh chàng thậm chí còn lạnh lùng hơn, chàng lẩm bẩm: “Nếu đã có giác ngộ giết người thì phải có giác ngộ bị người giết. Ma Hậu, tiếp theo núi Mộc Đoạn sẽ là mồ chôn của ngươi.”

Bên lề:

Quần chúng ma giới: Báo cáo gian lận, phòng này chơi dao tại sao tên này lại chơi súng?

Bạch Khôi Nguyên: Ta nạp đầu.

Quần chúng ma giới: (⊙▃⊙) (⊙▃⊙) (⊙▃⊙)

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.