Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 272: Khởi đầu của kết thúc (3)

Tiểu thuyết gốc · 1677 chữ

Chỉ một cú chạm nhẹ, một cường giả Thiên Ma đỉnh phong như Ma Hậu liền tử vong.

Bạch Khôi Nguyên đứng trên cành cây cao đón gió, gió bên ngoài lạnh, tâm trí chàng cũng lạnh. Cái cảm giác sinh tử mãnh liệt khi nhìn thấy cơ thẻ kia còn có phần hơn cả Ma Đế lúc xưa nữa, lực lượng bậc này đã hoàn toàn siêu việt Thánh Ma, là một chân Ma Thần.

Hơn thế nữa, năm xưa Ma Đế U Minh trùng kích Thánh Ma cũng không hề kéo đến lực lượng tru diệt từ thiên địa, dị tượng không thể so sánh được với kẻ này.

“Chúa Quỷ Xương Cuồng đã hồi sinh, Long Quân Thần Vương chỉ còn là một tàn hồn, lúc này sợ rằng chẳng ai có thể ngăn nổi hắn nữa rồi.”

Gào!

Đám tà linh ở dưới ngửi được mùi vị của sinh mệnh, bắt đầu chém giết xung quanh.

Kiếm quang lóe lên trong màng đêm, trong phạm vi bán kính ba trượng, toàn bộ tà linh đều bị kiếm ý của Bạch Khôi Nguyên chém qua. Bạch Khôi Nguyên sử dụng Thiên Di bộ pháp, liên tục tránh né công kích phóng tới. Dù chuyển sinh thì chàng vẫn chỉ là một tiểu tiên, trong khi đó đám ma binh này lại là một đám Thiên Ma, thậm chí còn có thêm tà lực phụ thể, không biết thực lực đã mạnh bao nhiêu.

Kiếm ý vừa chém đứt đầu chúng thì lập tức hồi sinh trở lại, tâm Bạch Khôi Nguyên lạnh đi, chàng nhìn lên cơ thể khổng lồ kia, chừng nào còn chưa chém được thứ này chừng đó lũ tà linh vẫn không ngừng sinh sôi.

Bạch Khôi Nguyên nhìn qua đám binh sĩ Hoa Điêu, bọn họ liên tục bị đánh cho bại lui, Lãnh Hàn Phong cũng phải chật vật phòng bị khắp nơi. Mặc dù không muốn nhưng lúc này càng nhiều người chưa nhiễm tà càng có cơ hội sống cao hơn, chàng không thể không cứu bọn họ.

Trong khi đó, thần trí và cơ thể khổng lồ bắt đầu dung hòa vào nhau, Yêu Mộc Tà Thần dần trở nên cường đại, lực lượng của Chủ Thần sắp khôi phục toàn bộ. Bỗng hắn cảm thấy nguồn cung cấp nguyên hồn đang bị chậm đi, Yêu Mộc Tà Thần nhìn xuống bên dưới thì thấy Bạch Khôi Nguyên đang ra sức chém đi trăm vạn tà linh.

“Đó là... Thiên Di bộ pháp, bộ pháp cơ bản của Chủ Thần, tại sao vị diện cấp thấp này lại có được?” Bỗng hắn nhớ tới nguyên do mình tới nơi này, là nơi Phong Nha Chủ Thần ngã xuống, lợi dụng lúc đó, hắn đã ra tay với ba đồ đệ của tên đó. Bọn chúng hi sinh nhiều như vậy cũng nhất quyết tử thủ nơi này, nói rõ vị diện này không hề tầm thường.

Khoan đã, tại sao hắn lại có cảm giác mình đã suy nghĩ qua vấn đề này rồi, hình như là từ một nửa linh thức giao đấu với Xương Cuồng. Thế nhưng hắn lại không có ký ức chân thật truyền về.

“Rõ ràng có thông tin gì đó rất quan trọng mà phần linh thức kia muốn truyền về.”

“Tên nhãi kia, phải biến nó thành tà linh của mình, để từ đó sưu hồn tra ra bí mật nơi này.” Yêu Mộc Tà Thần động tay, bàn tay khổng lồ tựa thái sơn bao trùm lên toàn bộ Đại Thanh.

Bạch Khôi Nguyên kinh hãi, chàng vứt bỏ kiếm, sử dụng Thiên Di bộ pháp hòng thoát khỏi tầm bàn tay ấy. Cửu u hỏa rực lửa, tà lực vô cùng vô tận giáng xuống làm gãy nứt cả không gian xung quanh.

Huyền sư nội tâm yếu ớt, nhìn tử vong ập xuống thì đứng sững chết lặng, những kẻ còn giữ tỉnh táo thì gắng sức chạy đi.

Cực Hạn Hàn Băng!

Một giọt nước nhỏ từ Đại Thanh bắn vào lòng bàn tay, từ giọt nước nhỏ lan ra toàn bộ bàn tay khổng lồ kia khiến nó bị đóng băng.

Bang!

Bàn tay giãy ra khiến những mảnh băng vụn rơi xuống phía dưới, bàn tay bị đứt ra lập tức lành lại, thế nhưng cảm giác vừa rồi... cứ như hắn đã thật sự bị giết.

“Băng thuật này thế mà có thể khắc chế tà lực sao?” Ở nơi bị đóng băng vừa rồi, Yêu Mộc Tà Thần cảm giác có sinh mệnh nở rộ, vì thế tà lực mới bị phân tán đi, không còn chút gì cả.

Tà lực đã tồn tại qua bao nhiêu tuế nguyệt, bao nhiêu nền văn minh hình thành rồi sụp đổ, sự sống kết thúc rồi lại khởi sinh, chưa từng có qua hiện tượng này. Điều này nói rõ thứ gì, tà lực bị khắc chế, ngoài sát lực bình hành của Linh Giới Chủ Thần ra thế mà thiên hà này vẫn còn thứ khắc chế tà lực.

Thịch! Thịch!

Một cảm giác sợ hãi bỗng xẹt qua tâm trí Yêu Mộc Tà Thần, linh áp bộc phát làm gãy nát cả mảng trời, tựa như thiên địa giáng xuống Đại Thanh.

“A...”

Binh sĩ Hoa Điêu, trăm vạn tà linh không chịu nổi uy áp của hắn, đột tử thành vũng máu nhuộm đỏ cả núi Đoạn Mộc và Đại Thanh. Nơi đây, những oan hồn gào thét, oán khí ngút trời không ngừng bị hắn hấp thu.

Ngay vào giây phút linh áp giáng xuống người Vân Tuyết Mai, đột nhiên nàng rơi vào một vòng tay ấm áp. Dường như giây phút này chợt bất động, thiên địa đóng băng.

“Ai... Ai đang ôm ta vậy?” Đoạn ký ức cuối cùng lóe qua, là khuôn mặt, mái tóc của Lãnh Hàn Phong. Vân Tuyết Mai cảm thấy vô cùng xa lạ xen lẫn ấm áp.

“Cuối cùng cũng ôm được nàng rồi.” Lãnh Hàn Phong ôm chặt Vân Tuyết Mai trong lòng.

Linh áp nghiền nát mọi tồn tại bên dưới, nơi nó quét qua là một hố sâu, không một tồn tại nào sống sót cả, ngoài ba thân ảnh.

“Mạnh quá.” Thiên Tuệ lẫn Chí Trung đều phải kinh hãi, Yêu Mộc Tà Thần chỉ mới phát ra linh áp thế mà trăm vạn ngời đó đã đột tử, cảm giác sinh mệnh dưới chân hắn chẳng khác nào bùn đất, sâu kiến cả.

Sự sợ hãi, phẫn nộ xen lẫn khoái cảm dao động trong cơ thể khổng lồ, tà lực càng lúc càng mạnh. Lực lượng tru diệt từ thiên địa ngày một yếu đi, không gian xung quanh bị xé rách, đất đai rạn nứt thành những hố sâu.

Thần cách dần hình thành giữa hai đôi mắt âm tà kia, lực lượng từ các vì tinh tú xuyên qua màn vị diện chiếu đến. Yêu Mộc Tà Thần, sau bao nhiêu tuế nguyệt bị giam cầm tại vị diện này, sắp một lần nữa bước lên ngôi vị của Chủ Thần. Càng tới gần nơi ấy, thiên địa nơi đây càng sụp đổ, Chí Trung, Thiên Tuệ và Bạch Khôi Nguyên liên tục Thiên Di thoát khỏi vực sâu.

Bỗng nhiên hắn giận dữ quát lớn: “Là kẻ nào, kẻ nào đã chứng đạo của ta?”

Âm thanh vang vọng khắp thiên địa, mang theo sự giận dữ tột độ. Trước mặt hắn, một mảng không gian bị ai đó xé ra, một người đàn ông đứng đối diện với cơ thể khổng lồ.

“Ngươi, Diệt Thần Giả Thiên Yết...” Yêu Mộc Tà Thần bật thốt ra, cơ thể khổng lồ không tự chủ lui lại.

“Khà khà, ta là một Chủ Thần, không phải Diệt Thần Giả.” Trên đầu kẻ tên Thiên Yết này, xuất hiện thần cách hoàn toàn giống với Yêu Mộc Tà Thần, cùng lúc đó, thần cách giữa hai con mắt âm tà kia vỡ nát.

Trong Sinh Giới này, mỗi thần cách chỉ có một loại đạo, đồng dạng chỉ có một Chủ Thần tương ứng với đạo này, điều này nói lên rằng, Yêu Mộc Tà Thần không có khả năng thành Chủ Thần nữa rồi.

“Cũng nhờ ngươi chứng đạo của ta mà ta mới có thể tìm được nơi này, thật sự rất cảm ơn.” Thiên Yết nói mà vẻ mặt chẳng chút cảm kích nào.

Yêu Mộc Tà Thần nhìn thấy trước mắt mình là một con bọ cạp bao phủ cả trời đất, nó vung cái đuôi về phía hắn. Cả thân thể Yêu Mộc Tà Thần tan vỡ thành vô số mảnh nhỏ, bao nhiêu nguyên hồn, tà lực bị Thiên Yết hấp thu toàn bộ.

Một màn này làm cho Thiên Tuệ, Chí Trung và Bạch Khôi Nguyên kinh hãi không thôi, người đàn ông mới xuất hiện kia là ai, hắn ta còn chưa động thủ gì mà cơ thể khổng lồ kia đã tan thành trăm mảnh. Ngay sau đó tâm của ba người lạnh đi, vì gã này đang hấp thu lấy lực lượng của Yêu Mộc Tà Thần.

Đột nhiên gã ta biến mất trước mắt ba người như chưa từng tồn tại, nếu không thấy vùng đất, mảng trời bị phá nát đến mức này họ còn tưởng chỉ là ảo giác.

Thiên Yết kinh hãi, hắn bị kéo vào không gian tăm tối vô tận mà mình không hề hay biết, lúc này toàn bộ thần tích quanh người, ba bản thể ở quá khứ, hiện tại, tương lai đều bị ép buộc hợp nhất tại đây. Một cảm giác sợ hãi từ sâu trong linh thức truyền đến khiến hắn nhìn về một phương vô định.

Hắn thấy hai luồng ánh sáng lấp ló, không tự chủ thốt lên:

“Ma Đao Hỗn Độn, Thiên Kiếm Trật Tự... Ngươi...”

Kiếm quang lóe lên, không gian bóng tối lại chìm vào tĩnh lặng.

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.