Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 273: Khởi đầu của kết thúc (4)

Tiểu thuyết gốc · 1785 chữ

Đất đai Đại Thanh đang sụp đổ, những vết nứt từ mặt đất bắt đầu nhiều lên, tạo thành miệng hố lớn hút tất cả cây cỏ, đất đá, nhà cửa xuống dưới cái hố vô tận kia... Tốc độ sụp đổ càng lúc càng rộng ra, từ Đại Thanh, nó mở rộng ra toàn bộ lãnh thổ Hoa Điêu.

Bầu trời đêm cũng bắt đầu xuất hiện các vết nứt gãy, muôn vàn màu sắc ẩn hiện trong đó. Những cơn sóng thần dần tiêu tán, bị những vết sâu đại lục vô tận kéo xuống... Thiên địa nơi này, đã sắp đến hồi kết rồi, tất cả những điều này, đều là do ngọn tà hỏa rực cháy kia.

“Đây là... Ngày tàn của thế giới sao... Không được, ta phải trở về Hưng Nam thôi.” Quốc Hưng quân chủ nhìn thiên địa đang sụp đổ mà kinh hãi, trong ý thức có gì đó mách bảo ông nên trở về Hưng Nam. Ông lập tức quay người, phi về hết tốc lực.

Tại Đại Thanh, Hoa Điêu quốc lúc này, có ba thân ảnh đứng trên không trung, giữa mớ hỗn loạn kia. Cả ba người họ không thể đứng trên đất liền được nữa, phải đằng không đứng trên linh khí chống lại lực hút kia.

“Cửu u hỏa, ngọn lửa của địa ngục vô gian, nó sẽ không ngừng đốt cháy cho đến khi không còn gì cả.” Bạch Khôi Nguyên cắn răng, nói cho Thiên Tuệ và Chí Trung cùng nghe.

“Vậy... Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Thiên Tuệ lo lắng hỏi, nàng cho rằng nếu Bạch Khôi Nguyên biết tường tận ngọn lửa này thì cũng sẽ có cách hóa giải nó.

Bạch Khôi Nguyên cau mày, trầm giọng nói: “Hóa giải cửu u hỏa, chỉ có cách dùng nước từ sông Tô Lịch tại Long thổ trên tiên giới.” Năm đó chàng chạm trán với một con hổ trành, bị cửu u hỏa đốt qua người, may mắn tắm dưới con sông Tô Lịch của Long gia gia mới có thể sống đến bây giờ. Nhưng cửu u hỏa này, có gì đó còn mạnh hơn cả con hổ kia nữa, chàng sợ rằng dù có nước tưới từ sông Tô Lịch cũng không thể dập tắt.

Gió lạnh vô tình từ các vết nứt không gian thổi qua mái tóc đen dài của Thiên Tuệ, khẽ chạm qua khuôn mặt hồng nhuận phiền muộn của nàng. Đúng lúc này, ấn ký phía sau bắt đầu nở rộ thành một bông sen, một cảm giác kỳ lạ nhẹ nhõm chảy qua toàn thân Thiên Tuệ, trên tay nàng, ấn ký của nỏ thần phát sáng.

Bạch Khôi Nguyên và Chí Trung cũng cảm thấy dị thường, xung quanh Thiên Tuệ lúc này đang phát ra kim quang, nỏ thần từ lúc nào đã được nàng cầm trên tay. Bạch Khôi Nguyên nhìn thấy thứ trên tay Thiên Tuệ thì chợt thốt lên: “Nỏ Liên Châu... Không phải, không phải Nỏ Liên Châu.” Màu sắc của Nỏ Liên Châu ảm đạm, không giống cây nỏ trước mắt, mang theo cảm giác của sinh mệnh.

Từ trong hư vô, những tia linh lực mang theo kim quang và tử sắc xuất hiện, hai luồng linh lực xoáy tròn vào nhau, Thanh Giang một lần nữa được hiệu triệu. Lúc này, ở bên trong Thiên Tuệ, một sợi xích trói buộc nào đó bị phá tan.

“Nguyên hồn sao... Sao nó lại có kim quang?” Bạch Khôi Nguyên kinh ngạc nhìn Thanh Giang to lớn phía trên Thiên Tuệ, chàng chưa từng nghe nói qua nguyên hồn nào lại mang màu vàng hết. Đấu Tranh là sắc đỏ, Thủ Hộ là lam quang, Nguy Cơ mang tử sắc và Trị Liệu màu lục. Trong lịch sử tiên giới, chưa từng có nguyên hồn mang kim quang xuất hiện.

Bạch Khôi Nguyên cảm thấy nguyên hồn này bất phàm, cảm giác nó mang lại còn vượt xa cả Long Quân Thần Vương hay cơ thể khổng lồ kia nữa.

Từng dòng chữ hiện lên trong đầu Thiên Tuệ, nàng giơ nỏ thần lên trời, linh lực hoàng kim và tử sắc dâng cao mãnh liệt, miệng đọc chú ngữ: “Thanh Giang – Phong Ngôn Chúc Phúc.”

Long quy Thanh Giang hóa thành luồng sáng, trở thành mũi tên của nỏ thần bắn lên trời cao. Hai đoàn hoàng kim và tử sắc xoáy tròn vào nhau, sau đó nổ ra thành hàng triệu ánh sáng nhỏ.

Đốm sáng nhỏ chạm vào vết nứt không gian trên bầu trời, khiến chúng dần dần khép lại, đốm sáng chạm vào mặt đất khiến cho hố sâu kia bắt đầu nhả đất đai, cây cối, sông suối mà nó đã nuốt vào trước đó. Thiên địa đang được tái sinh trở lại.

Bạch Khôi Nguyên và Chí Trung kinh ngạc nhìn toàn cảnh trước mắt, Chí Trung nhìn Thiên Tuệ, mang theo vẻ mặt tự hào vô cùng. Lão bà nhà hắn, thật sự rất trâu bò, còn Bạch Khôi Nguyên thì có vẻ kính ngưỡng.

“Tại sao ta lại có cảm giác đây không phải tái tạo lại thiên địa, mà là đang biến đổi chúng, tạo ra cái mới chứ?” Bạch Khôi Nguyên vô cùng nghi hoặc.

Cùng lúc đó, tại hoàng cung An Lạc quốc, lúc An Lạc quân chủ vẫn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, vì sao thiên địa nổi sát ý, vì sao cơ thể khổng lồ kia đột nhiên xuất hiện rồi biến mất thì dị biển phát sinh. Bầu trời trước mặt hắn ta bị ai đó cường bạo xé ra, những vết nứt liên tiếp xuất hiện, trong các vết nứt, một vài thân ảnh từ đó bay ra.

“Đây là chuyện gì?” An Lạc quân chủ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thần tích xuất hiện, quét qua toàn bộ An Lạc quốc, không một sinh vật nào còn sống tại đây cả.

Ở ngoài khơi xa, tại Hắc vực, bầu trời vang vọng tiếng khóc oan hồn, những linh hồn đang kêu gào thảm thiết bị những kẻ lạ mặt xuất hiện từ bên trong các vết nứt nuốt chửng. Nguyên Đồ, đầu lĩnh của Hắc Vực chết không toàn thây, thanh Ô Long Đao trên tay hắn từ từ tàng hình đi, tránh sự truy xét của Chủ Thần.

“Kỳ quái, rõ ràng sát lực bình hành xuất hiện ở đây mà?” Một kẻ từ trong không gian nói.

“Kim Ngưu, nơi này có nguyên hồn khởi nguyên, vô cùng thuần khiết.”

“Tại chư thiên chiến trường này, tại sao sinh mệnh lại có thể ươm mầm?”

“Những kẻ kia đâu rồi, ta thấy thần tích của họ ở nơi này, hẳn phải đến sớm hơn chúng ta chứ?”

Bọn chúng mở ra thần nhãn dò xét vào dòng thời gian ở nơi đây, tất cả chỉ là một màu xám tro, kẻ nào đó muốn che giấu đoạn quá khứ kia rồi.

Đột nhiên trong ý thức bọn chúng dâng lên nguy hiểm, cảm giác tà lực đang sợ hãi điều gì đó ở phía nam kia.

“Đây là... Sinh Mệnh Chi Lực.”

“Sao có thể, Sinh Giới Chủ Thần năm đó đã bị chư thiên trảm sát toàn bộ thần tích, nguyên hồn.”

“Khoan đã, là Thanh Tâm Tịnh Liên, chí bảo thần bí nhất Sinh giới này, chẳng lẽ lời đồn là thật sao?”

“Đi, Sinh Mệnh Chi Lực này vẫn còn khá yếu, dù cho có là Sinh Giới Chủ Thần chuyển sinh hay không cũng phải hủy diệt nó.”

Bọn họ hóa thành những tia sáng nhỏ di chuyển cách không, xuất hiện đồng thời trên Đại Thanh vừa mới hồi sinh. Thiên địa không hề nổi lên sát tâm trước Chủ Thần, tất cả phản kháng đều vô nghĩa. Thần lực giáng lâm khiến xung quanh đó bị quá tải, từ Hắc Vực cho tới Đại Thanh, một vết nứt không gian loan lổ, hấp thu mây trời...

Tại không gian bóng tối vĩnh hằng, những thân xác khổng lồ trôi nổi, tất cả bọn chúng chết đi mà chỉ có duy nhất một vết chém. Thần tích xung đột gây hỗn loạn cả không gian.

Gió không gian thổi qua mái tóc trắng của thiếu nữ đang đứng giữa không gian này. Tay phải cầm kiếm, tay trái cầm đao nhiễm đỏ máu, máu huyết của Chủ Thần bốc hơi thiêu đốt nhưng không làm tan chảy hai thanh vũ khí kia.

Minh Hoa hiện tại không còn bất cứ cảm xúc gì cả, ánh mắt chỉ còn lại sự lạnh lẽo vô cảm, nàng nhìn tên Tà Thần trước mặt bị mình chém thành hai nửa thì mở lời: “Cuồng Man Tà Thần, hàng tỉ năm trước chính ngươi đã gây nên chư thiên đại chiến, đây là quả mà chính ngươi gieo lấy.”

Thần tích xung quanh Cuồng Man Tà Thần dần trở nên ảm đạm, hắn nghe được lời nói của Minh Hoa thì phá lên cười, bất chấp cái chết đang tới gần: “Ha ha ha, Linh Giới Chủ Thần, ngươi nghĩ rằng ta đã gây ra đại chiến sao?”

Minh Hoa không nói gì, vẫn vô cảm nhìn hắn.

“Lần đầu tiên ta hấp thu nguyên hồn ở một thiên hà thứ cấp nào đó, vào cái đêm đó, một nguồn lực kì lạ đã xuất hiện phía xa nơi ấy. Cho đến bây giờ, ta mới biết đó là gì.”

Cuồng Man Tà Thần nhìn Minh Hoa, hắn lại cười lớn: “Là Quy Nguyên, ha ha, Linh Giới Chủ Thần, hắn định làm gì đó, chắc chắn hắn sẽ làm gì đó, tất cả chúng ta chỉ là con cờ của hắn mà thôi, ha ha ha...”

Thần tích dần mờ đi, bản thế quá khứ, hiện tại, tương lai của Cuồng Man Tà Thần đều tan biến, để lại một mình Minh Hoa cùng âm thanh vang vọng sau cùng.

Trong ánh mắt vô cảm kia, cuối cùng đã xuất hiện những tia dị thường, có chút mâu thuẫn. Minh Hoa nhìn xuyên qua vô tận, ma đao và thiên kiếm trong tay tỏa ra huyết khí và lam quang rọi khắp biển thây.

“Quy Nguyên, hi vọng tất cả thứ này không phải thật sự, nếu không...”

Sát lực càng lúc càng mạnh, mạnh đến mức làn tan chảy cả những thân xác của Chủ Thần kia. Nàng là Linh Giới Chủ Thần, là vạn linh chi chủ, những kẻ làm hại tới sinh linh, chưa từng có ai sống sót.

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.