Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 278: Ngoại truyện (Kết thúc)

Tiểu thuyết gốc · 1646 chữ

Tinh không rộng lớn, tại hạ bộ thiên hà, nơi diễn ra chư thiên đại chiến thảm khốc. Bao nhiêu nền văn minh bị phá hủy, bao nhiêu Diệt Thần giả, Chủ Thần vẩn lạc, thần tích, thần vị vỡ nát trôi nổi khắp chiến trường.

Sau khi Linh Giới Chủ Thần lĩnh trọn vô số đạo công kích của chư Thần, của Diệt Thần giả, nàng đã vẩn lạc. Thân thể Chủ Thần vẫn còn tỏa ra sát lực bình hành hung bạo không ai dám lại gần.

“Ta không biết vì cái gì nàng ta lại muốn giết hại nhiều Chủ Thần như thế nhưng...”

“Cuối cùng thì nàng ta cũng chết.” Cuồng Man Tà Thần cười lớn, dựa vào chiến trường hỗn loạn, hắn đã hấp thu bao nhiêu nguyên hồn của đám sinh linh trên Sinh Giới, lại thu được những thần vị hoàn mĩ khiến cho lực lượng vượt xa Chủ Thần.

Thế nhưng khi đối đầu với Linh Giới Chủ Thần, chẳng cần biết bản thân mạnh mẽ bao nhiêu, chỉ cần lĩnh một kiếm kia thì thể, lực, đạo, pháp, hồn, luân hồi đều tịch diệt cả. Sát lực bình hành không phải là thứ Chủ Thần có thể đối đầu.

Sát lực bình hành không thuộc về tam giới, không hề có quy tắc nào áp chế được cả, tại đây, không riêng gì Tà Thần mà đám Chủ Thần kia cũng có chút tò mò tham lam.

Bỗng nhiên có một luồng gió thổi qua, một bóng người mặc bạch y nhàn nhã tản bộ bước đi giữa đám Chủ Thần đầy chiến ý sát phạt, mái tóc đen tuyền trái ngược với Linh Giới Chủ Thần đùa giỡn trước gió tinh không, giữa chiến trường tàn khốc này, quần áo chàng quá đỗi sạch sẽ, trắng tinh.

“Cứ việc tranh giành tiếp đi, ta chỉ đến liệm xác bằng hữu của ta...” Giọng nói vô cùng thản nhiên, không hề để chư Thần vào mắt.

“Quy Nguyên...” Giọng nói của Cuồng Man Tà Thần hơi căng thẳng lên.

Quy Nguyên không hề có thần lực dao động, chính bởi vì không có thần lực dao động mới càng phải cảnh giác. Những kẻ biết đến chàng, một là đã chết, hai là chàng chẳng buồn để ý đến.

Sự xuất hiện của chàng kéo theo bao nhiêu ánh mắt, cả chiến trường bỗng trở nên yên tĩnh, không ai động đậy. Khi chàng lại gần nàng, sát lực bình hành chủ động tán ra, Quy Nguyên dễ dàng chạm đến vai nàng, miệng niệm chú ngữ nào đó.

Cả thân thể Luân Trầm diễn sinh thành vô số cánh hoa máu, không hề lưu lại Linh thần vị.

Đám Diệt Thần giả ngu muội nhìn cảnh tượng này, một kẻ trong đó nổi giận: “Để thần vị của nàng ta lại.” Vừa nói ả ta vừa sử dụng Cửu Ảnh Nhiếp Hồn lên Quy Nguyên.

Bỗng chốc cả người ả ta tan biến như chưa từng tồn tại, trong dòng sông thời gian của chư thần nơi đây thiếu một hình ảnh mơ hồ làm bọn họ kinh hãi. Nếu không có đoạn thời gian đó, e rằng không ai biết Quy Nguyên vừa ra tay.

Đám Diệt Thần giả kia cũng cảm thấy nơi này vừa mất đi điều gì đó, cảnh giác nhìn Quy Nguyên, không ai có ý nghĩ muốn ra tay.

Chàng nhàn nhã đến đây, cũng tiêu sái rời đi, không một ai ngăn cản, cũng chẳng có kẻ nào có khả năng ấy. Chàng bước qua người Cuồng Man Tà Thần, để lại một lời: “Không cần biết tội lỗi các ngươi lớn bao nhiêu, nên mặc niệm cho bản thân từ lúc này đi, người đó sắp đến rồi.”

“Người đó?” Cuồng Man Tà Thần khó hiểu.

“Chủ của tất cả mọi sự, người đã ở đây từ trước khi bắt đầu.” Chàng biến mất khỏi chiến trường này như chưa từng đến đây.

Chư Thần thở ra một hơi, Quy Nguyên bước đi ngạo mạn, chư Thần chẳng thể làm gì chàng, bởi bọn họ cảm thấy nguy hiểm, nguy hiểm chẳng kém gì Linh Giới Chủ Thần.

Sau khi Luân Trầm ngã xuống, liên minh tan vỡ, chư Thần lại rơi vào hỗn chiến. Cuồng Man Tà Thần bất ngờ kéo liên minh tấn công những Chủ Thần trung lập, giết hại bao nhiêu sinh linh bọn họ bảo vệ.

Chư thiên đại chiến thảm khốc kéo theo vô số nền văn minh sụp đổ, bao nhiêu sinh linh, Diệt Thần giả, Chủ Thần tan biến cuối cùng cũng kết thúc khi hạ bộ thiên hà hoàn toàn bị hủy hoại, sụp đổ thành một tầng hố trắng.

“Cuồng Man đại nhân, bây giờ chúng ta làm gì tiếp đây, ta cảm thấy bản thân đã suýt thoát được gông cùm này rồi...”

“Đám Thiên Thần kia bảo vệ lũ sinh linh nguyên bản quá tốt, chậc, nếu mà ăn được nguyên hồn của chúng thì ngon đến nhường nào...”

Cuồng Man Tà Thần im lặng ngồi trên thần tọa, một lát sau hắn mở miệng: “Chư vị, hẳn các vị còn nhớ vì sao lại dẫn đến cuộc chiến phạt thiên năm đó nhỉ.”

“Sao ta có thể quên được...”

“Đều là do Linh Giới Chủ Thần mang đến...”

“Phải, Cửu Ảnh Nhiếp Hồn. Một huyễn pháp đánh thẳng vào bản chất, quy tắc của Sinh Giới, khiến cho cái khoảng cách của Chủ Thần và phàm Thần bị xóa bỏ hoàn toàn...”

“Nhờ đó đám phàm Thần này mới có thể chém giết Chủ Thần để chứng đạo.”

Cuồng Man Tà Thần giơ tay, đám Tà Thần lập tức im lặng, một giây sau hắn bắt đầu nói: “Linh Giới Chủ Thần là Chủ Thần của nhân loại... Chắc các vị cũng hiểu ý ta muốn nói nhỉ...”

Trở thành Chủ Thần, linh trí đã bao quát toàn bộ, thông hiểu tất cả mọi sự trên Sinh Giới, sao có thể không hiểu.

“Có một thì chắc chắn có hai, không được để kẻ nào trong chúng thành Thần nữa.”

Cuồng Man Tà Thần nhìn đám Tà Thần bên dưới nổi lên sát tâm. Kể từ lúc này, một sự tăm tối phủ lên toàn bộ nhân loại trong Sinh Giới. Phàm là nơi có con người, phải có con vật xuất hiện ăn thịt, quái thú tàn sát không còn một mống. Con người, hoặc là bị nô dịch hoặc là bị tước đoạt nguyên hồn, đời đời không thể sống.

Những Chủ Thần xuất thân từ nhân loại bị đám Tà Thần vây công, lần lượt ngã xuống, bọn họ dùng cả mạng mình bảo hộ cho sinh linh bên dưới tránh đi hủy diệt của Tà Thần.

Oán niệm vọng khắp thiên hà, hành động của Cuồng Man Tà Thần đã làm cho linh nổi giận. Loài vật càng trở nên ngu muội, con người trở nên yếu ớt nhưng linh trí lại mạnh mẽ vô cùng, nhờ đó luồng lách được một mảnh sinh tồn.

Tại cánh đồng mênh mông bát ngát, Phong Nha nhìn thấy Quy Nguyên một mình đứng dưới gốc cây, chắp tay phía sau, mải mê ngắm trời.

“Chủ nhân, người phải đi rồi sao?” Phong Nha hỏi, không hiểu sao nó lại cảm thấy có chút xúc động, cũng cảm thấy chủ nhân mình thật xa lạ, chẳng lẽ là do mái tóc sao.

Bầu không khí yên tĩnh hẳn, Quy Nguyên không hề quay lại, nói: “Ừ...”

“Nàng ta mang sát nghiệp nặng nề, khả năng chuyển sinh gần như bằng không, có thể người sẽ đời đời không trở lại.”

Một chiếc lá nhỏ bị ngọn gió cuốn đi, khẽ rơi xuống lòng bàn tay chàng, chàng lại thả nó đi, mặc cho gió đung đưa, nói: “Nàng là chủ của vạn linh, cũng là nô lệ của vạn linh, trước giờ nàng ấy chưa từng sống vì bản thân. Ta chỉ... Muốn giúp nàng ấy thoát khỏi nhà giam ấy, giúp nàng ấy được sống với chính mình mà thôi...”

Cơ thể chàng dần tan biến, Phong Nha ở phía sau cúi đầu tiễn biệt: “Hẹn gặp lại, chủ nhân.”

Thiên địa nơi đây đã không còn khí tức của Quy Nguyên nữa, bầu trời lại chuyển động chậm rãi. Có ba đứa nhỏ núp đằng sau gốc cây, thấy chàng đã đi thì bắt đầu chạy ra.

Một đứa có hình dạng của gốc cây, gọi nó là Xương Cuồng, đứa kia là đoàn tử khí, gọi nó là Linh Tử, còn đứa còn lại chính là một chú rùa nhỏ đáng yêu. Năm đó Quy Nguyên đánh thua Hư Vô Giới Chủ đã đem chú rùa này đặt theo tên của ngài ấy, là Thanh Giang.

“Sư phụ, xem hôm nay con học được gì nè...”

“Sư phụ, người xem mái tóc của con này...”

“Sư phụ...”

Từng tiếng cười đùa vang vọng, tiếp bước thế hệ tiếp theo.

Bên lề:

Cảm ơn các độc giả đã theo dõi truyện của mình. Thú thực với các bạn mình rất lười đấy, không hiểu sao lết được đến đây nữa. À, chắc rất nhiều người không hiểu đại ý truyện của mình cũng như cảm thấy nó dở dở ươn ươn thì đúng rồi đấy, đây là truyện mình dùng để luyện tay, cũng là phần để giới thiệu về các nhân vật của list truyện tiếp theo như Thiên Tuệ, Chí Trung, Vân Tuyết Mai, Lãnh Hàn Phong, đám lão già họ Bạch bla bla... Nhân tiện nếu ai muốn biết về đời trước của Minh Hoa có thể ghé thăm hai phần truyện "bóng đêm của bình minh" và "phong vân khuynh thành."

Chat mệt quá, đi ngủ thôi ~~

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.