Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

"Tát má trái hay má phải?"

Phiên bản Dịch · 747 chữ

"Gấp ba? Vậy chúng tôi sẽ không trả." Quả nhiên, cha Tống nói, "Dù sao, dù sao cô ấy cũng là người nhà họ Lâm, cũng đã đính hôn rồi!"

Mẹ Lâm vừa nghe xong thì cự kỳ tức giận: "Nhà họ Tống các người lấy Tống Thần Ngữ ra lừa gạt tiền chúng tôi phải không? Người phụ nữ này, khắc chết Lâm Phàm, còn lừa tiền nhà họ Lâm chúng tôi!"

Vừa nói xong, mẹ Lâm đã đi tới, một bên chửi bới, một bên duỗi tay đẩy Tống Thần Ngữ đang quỳ ngã trên mặt đất.

Tống Thần Ngữ hoàn toàn không có phòng bị, lòng bàn tay cọ xát trên mặt đất thô ráp, da cô cô lập tức bị rách, đến nỗi chảy máu. Hơn nữa cô rõ ràng nghe được tiếng cười nhạo truyền từ trong đám đông.

Cô định đứng dậy, nhưng nhìn thấy cách đó không xa, bỗng nhiên đám người tự nhường ra một lối đi, một người đàn ông chân dài chậm rãi đi đến trước mặt cô rồi dừng lại.

Dung Diệc Sâm mặc một thân vest đen, rất biết điều, cùng những người xung quanh không khác chút nào.

Nhưng anh vẫn là người mặc bộ đồ đẹp nhất,... có khí chất nhất, trời sinh vóc dáng cao lớn.

Dung Diệc Sâm nhướng mày một cái, khom người xuống, đưa tay về phía cô: "Đứng lên đi."

Bàn tay anh nhìn rất đẹp, các ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, Tống Thần Ngữ không quen biết anh, nhưng lại ma xui quỷ khiến đặt bàn tay của mình vào trong lòng bàn tay anh.

Dung Diệc Sâm hơi dùng sức, kéo cô đứng lên, vòng qua eo cô, ôm cô vào trong lồng ngực của mình.

Bốn phía không ngừng vang lên tiếng hít không khí.

Giọng nói trầm thấp của Dung Diệc Sâm vang lên bên tai cô: "Là bọn họ bắt cô quỳ ở đây sao?"

Tống Thần Ngữ lắc lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: "Tôi quỳ ở đây là do tôi tự nguyện, không phải nhà họ Lâm ép buộc tôi. Khi Lâm Phàm còn sống, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi không thể vô ơn phụ nghĩa."

"Ừ..." Khóe môi Dung Diệc Sâm nói một câu, "Đúng là một cô gái nặng tình nặng nghĩa."

Cha mẹ nhà họ Lâm vừa mới nãy còn tỏ thái độ hung hăng, lập tức trở nên vô cùng khách khí hèn mọn.

Cha Lâm rất cung kính nói: "Dung thiếu gia.."

Dung Diệc Sâm lại không để ý tới ông ta, mà nhìn về phía mẹ Lâm: "Bà, lại đây."

Mẹ Lâm không biết xảy ra chuyện gì, vì vậy liền do dự đi qua.

Dung Diệc Sâm một tay vòng lấy eo Tống Thần Ngữ, tay còn lại anh nắm chặt cổ tay của cô sau đó đưa lên cao.

"Tống Thần Ngữ, vừa rồi bà ta đẩy cô, vậy bây giờ cô phải đòi lại."

Sắc mặt mẹ Lâm trong nháy mắt trắng bệch: "Không, Dung thiếu gia, chuyện này, ngài không thể làm như vậy......"

Dung Diệc Sâm cúi đầu, môi mỏng nhẹ nhàng lướt qua bên tai Tống Thần Ngữ, giọng trầm thấp đến câu hồn: "Cô nói xem, tát má trái hay má phải của bà ta?"

Tống Thần Ngữ theo bản năng muốn rút tay mình về: "Tôi, tôi không thể đánh bà ấy, bà ấy là mẹ của Lâm Phàm.."

Nhưng cô sao có thể địch nổi sức lực của Dung Diệc Sâm, anh nắm chặt cổ tay cô, không cho phép cô lùi bước!

"Nếu cô dễ mềm lòng như vậy, dù sớm hay muộn cũng sẽ hại chính cô!"

Tiếng nói vừa dứt, Dung Diệc Sâm đã nắm tay cô tát lên trên mặt mẹ Lâm, không chút do dự, rất nhanh và chuẩn xác!

Tống Thần Ngữ nhắm hai mắt lại, không dám đối mặt với một cảnh này.

Mẹ Lâm cũng không dám trốn, ăn một bạt tai này, tiếng vỗ tay vang dội quanh quẩn toàn bộ hội trường.

Tống Thần Ngữ bị Dung Diệc Sâm ôm ở trong ngực, lồng ngực rắn chắc của anh áp vào lưng cô, cô có thể cảm nhận được hơi ấm trên người anh truyền đến.

Cô từ từ mở to mắt, cằm bỗng nhiên bị anh nâng lên, để cô nhìn thẳng vào sâu trong đôi mắt anh.

Bạn đang đọc Danh Môn Tiểu Điềm Điềm của Hạ Lương Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoànghoa24
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.