Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh là ai?

Phiên bản Dịch · 716 chữ

Dung Diệc Sâm nhàn nhạt hỏi: "Báo thù cảm giác thế nào?"

"Anh là ai..." Tống Thần Ngữ hỏi, "Tại sao anh muốn giúp tôi?"

"Muốn giúp thì giúp, nào có cái gì tại sao."

Từ trước đến nay Dung Diệc Sâm anh đây là người thích làm gì thì làm. Anh quyền cao chức trọng, một tay che trời, ở An Thành, ai cũng đều kiêng nể anh ba phần.

"Nhưng mà, anh có thể giúp tôi một lần, lại không giúp tôi mãi được. Tôi không trả được tiền quà cưới nhà họ Lâm, Tống gia sẽ không cho tôi trở về.."

"Tiền, tôi trả."

Dung Diệc Sâm nói ra lời này, những người ở đây tức khắc liền nổ tung.

"Tống Thần Ngữ này có lai lịch gì, vậy mà Dung tổng vì cô ta ra mặt?"

"Đúng vậy... Gấp ba tiền quà cưới kia không ít, nghe nói Lâm gia bỏ ra rất nhiều tiền quà cưới vì xung hỉ cho Lâm Phàm."

"Chút tiền này đối Dung tổng mà nói, tính là cái gì... Tôi đoán, Tống Thần Ngữ này không phải cùng Dung tổng có một chân chứ?"

Tống Thần Ngữ cũng trợn tròn mắt, anh ta đây là giúp người giúp tới cùng?

Nghĩ như vậy, Tống Thần Ngữ liền cười với anh, lông mày uốn cong giống như vầng trăng khuyết: "Thật sao? Tốt quá, ân tình này không lời nào cảm ơn hết được!"

Dung Diệc Sâm nhìn nét cười của cô, hơi nhíu mày, đầu ngón tay nhẹ nhàng khẽ vuốt qua hàng mi cong vút của cô, ánh mắt từ từ thâm thúy.

Tống Thần Ngữ nói: "Tôi sẽ ghi nhớ kỹ ân tình này. Nhưng trước tiên anh có thể buông tôi ra được không? Tôi còn một việc muốn làm."

Dung Diệc Sâm thu lại tay đặt bên hông cô.

Chỉ thấy Tống Thần Ngữ xoay người, đối với di ảnh dập đầu lạy ba cái, khi đứng lên, trán có chút đỏ.

"Lâm Phàm... Cầu mong anh luôn vui vẻ hạnh phúc trên thiên đường."

Tống Thần Ngữ ngơ ngẩn nhìn di ảnh Lâm Phàm, thở dài, quay người lại tìm Dung Diệc Sâm thì phát hiện... Đã không thấy bóng dáng anh.

Người đâu?

Ánh mắt Tống Thần Ngữ tìm kiếm khắp nơi, thậm chí chạy ra khỏi nhà tang lễ, rốt cuộc cũng không nhìn thấy bóng người của anh.

Chiều hôm đó, nhà họ Lâm nhận lại được gấp ba lần tiền quà cưới, một đồng cũng không thiếu.

Buổi tối hôm đó, Tống Thần Ngữ dọn ra khỏi nơi Lâm Phàm từng ở, cô không về Tống gia, mà tự đi thuê nhà ở một mình.

Tuy nhiên, nhìn cả An Thành, không có người nào dám lấy Tống Thần Ngữ, khắc chồng lại đen đủi, ai lấy cô là xui xẻo.

Tống Thần Ngữ không quan tâm, chỉ là cô vẫn luôn suy nghĩ, trong lễ tang, người đàn ông đã cứu cô lúc dầu sôi lửa bỏng đó rốt cuộc là ai?

Anh là ai? Anh tên là gì? Tại sao tất cả mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy kính sợ anh ta? Vì sao anh lại giúp cô?

Tống Thần Ngữ không biết phải đi hỏi ai. Thỉnh thoảng cô sẽ ngây người ra, nhớ tới cảm giác anh ôm mình vào trong ngực, nhớ tới anh nắm cổ tay cô mạnh mẽ như vậy.

Tình cờ cô cũng sẽ mơ thấy anh, nhưng buồn cười nhất chính là cô thậm chí còn không biết tên anh.

Một tháng sau.

Đêm.

Trong một con hẻm sâu, yên tĩnh không một bóng người, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt bao phủ nơi này.

Năm sáu người đàn ông mặc âu phục màu đen vội vàng chạy qua ngõ nhỏ.

"Đuổi theo! Hắn chắc chắn đang ở gần đây!"

"Cậu đi bên này, tôi đi bên này, phân công nhau hành động!"

"Tuyệt đối đừng để hắn chạy!"

Vừa nhìn là thấy, đây chính là đám người được đào tạo chuyên nghiệp.

Năm sáu người lập tức phân tán ra, chia nhau đi xung quanh tìm.

Yên tĩnh vài giây, đột nhiên, trong con hẻm nhỏ truyền ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.

Bạn đang đọc Danh Môn Tiểu Điềm Điềm của Hạ Lương Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoànghoa24
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.