Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi gọi người đi tìm mấy cô gái trẻ?

Phiên bản Dịch · 687 chữ

Tống Thần Ngữ chớp mắt một cái: "Tôi có cách!"

Nói xong, cô lao vào phòng tắm, xả nước vào bồn tắm, sau đó lại lao vào nhà bếp, mở tủ lạnh, lấy toàn bộ đá viên bên trong đó ra, đổ vào bồn tắm.

Dung Diệc Sâm nhìn cô chạy tới chạy lui.

"Được rồi!" Tống Thần Ngữ nói, "Anh đi ngâm mình vào trong bồn tắm đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho người phục vụ mang thêm hai thùng đá tới, khẳng định có thể giảm bớt dược tính trên người anh!"

Sắc mặt Dung Diệc Sâm khó coi tới cực điểm: "Cô để tôi ngâm nước đá trong bồn tắm?"

"Để hạ nhiệt, chỉ có cách này.."

"Ai nói tôi muốn hạ nhiệt? Tôi muốn hạ chính là dục!"

Vẻ mặt Tống Thần Ngữ như đưa đám nói: "Vậy nếu không, tôi.. Tôi gọi người đi tìm mấy cô gái trẻ đến đây? Hai người? Ba người? Đủ chưa?"

Dung Diệc Sâm cầm lấy một chiếc gối đầu trực tiếp đập vào người cô, Tống Thần Ngữ bị đập gối vào người làm ra vẻ mặt vừa uất ức vừa tức giận, cô nói cái gì sai sao?

Anh xuống giường đi vào trong phòng tắm: "Loại phụ nữ như vậy, còn không có tư cách xuất hiện trước mặt tôi!"

Tống Thần Ngữ nhìn bóng lưng của anh, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng chỉ mới thở được nửa hơi, cô đột nhiên nghe thấy Dung Diệc Sâm nói: "Lại đây!"

Tống Thần Ngữ không nhúc nhích.

"Nếu không qua đây, tôi sẽ lập tức xoay người ăn cô ngay bây giờ."

Tống Thần Ngữ vội vàng chạy vào phòng tắm.

Dung Diệc Sâm đã trần như nhộng nằm trong bồn tắm, cô đứng ở cửa rất xa, không dám tới gần.

"Tự lại đây, hoặc là, tôi đến ôm cô, tự chọn đi."

Tống Thần Ngữ bước tới bước lui, đi tới bên cạnh anh.

Cô vừa đến gần, Dung Diệc Sâm bỗng nhiên vươn tay tới, kéo cô vào trong bồn tắm!

Bọt nước bắn tung toé khắp nơi, Tống Thần Ngữ không kịp phòng bị cứ thế ngã xuống như vậy, nước lạnh thấu xương, khiến cô hét lên vì lạnh.

"..."

Cô vội vàng leo lên thành bồn tắm ngồi dậy, toàn thân từ trên xuống dưới đều ướt đẫm.

Mà cô cảm giác rõ ràng, bắp chân của cô, đụng phải một vật cưng cứng..

Mặt Tống Thần Ngữ thoáng cái liền đỏ.

Quần áo cô gắt gao dính chặt lên người, phác họa ra đường cong cơ thể uyển chuyển, quả thực câu dẫn người ta phạm tội, nhưng cô không hề để ý chút nào.

"Cô thật sự cho rằng, tôi chỉ cần ngâm mình trong nước đá là được?" Dung Diệc Sâm lười biếng nhìn cô, ra lệnh, "Tống Thần Ngữ, đàn ông, là không nhịn được."

".. Anh, anh muốn tôi, giúp anh.. Giúp anh dùng tay giải quyết?"

"Nếu cô đồng ý dùng bản thân mình để giải quyết, tôi cực kỳ vui."

Tống Thần Ngữ khẽ cắn răng, trải qua một một cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng chậm rãi vươn tay tới..

Ngày hôm sau.

Tống Thần Ngữ tỉnh lại, hai tay như muốn rụng rời, đau nhức không thôi.

Cô nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, xoa xoa cổ tay đau nhức, quay đầu sang, nhất thời rơi vào một đôi mắt đen láy.

Dung Diệc Sâm nhìn cô, gương mặt đẹp trai lạnh lùng, ngữ khí nhàn nhạt hỏi: "Tỉnh rồi?"

"Tôi, tôi tại sao lại ở trên giường?"

Tống Thần Ngữ nhớ rõ ràng, tối hôm qua sau khi cô từ phòng tắm đi ra, cô mặc một chiếc áo choàng tắm rồi chạy đến trên ghế sô pha ngủ, trốn anh rất xa.

"Là cô tự leo lên giường của tôi, cô còn hỏi tôi"

Cái gì? Chẳng lẽ nửa đêm cô mộng du, bò lên trên giường? Tống Thần Ngữ nghĩ lại một lúc, nhưng không có chút ấn tượng nào.

Bạn đang đọc Danh Môn Tiểu Điềm Điềm của Hạ Lương Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoànghoa24
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.