Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự mình điền vào, bao nhiêu tuỳ ý

Phiên bản Dịch · 772 chữ

Nhất định là anh lừa cô, trong lòng Tống Thần Ngữ bi phẫn đan xen, thầm mắng anh một cái!

Cổ tay đau nhức, Dung Diệc Sâm dễ như ăn cháo giữ chặt tay cô: "Trong lòng đang mắng tôi sao, hửm?"

Tống Thần Ngữ cắn chặt môi dưới: "Anh là đồ khốn nạn!"

Cô vẫn là một cô gái đơn thuần cái gì cũng không biết, thế nhưng anh.. Bắt cô dùng tay giúp anh giải quyết nhu cầu sinh lý!

Dung Diệc Sâm nhàn nhạt nhìn cô một cái, bỏ cổ tay cô ra, đứng dậy ngồi trên đầu giường, lấy ra một tờ chi phiếu rồi vứt nhẹ lên người cô.

"Cầm lấy, tự mình điền vào, bao nhiêu tuỳ ý."

Phần số trên tờ chi phiếu trống không, nhưng bên trên đã được ký tên sẵn.

Chuyện này đối với Tống Thần Ngữ mà nói, là một sự sỉ nhục!

Cô hít sâu một hơi, bỗng nhiên lộ ra một gương mặt tươi cười: "Tiền? Anh cho rằng tiền là có thể đuổi tôi đi sao?"

Dung Diệc Sâm hơi nhướng mày: "Cô còn muốn cái gì?"

"Tôi không muốn tiền, tôi muốn chính là... Ân oán thanh toán xong." Tống Thần Ngữ nói, rồi từ trên giường ngồi dậy, áo từ bả vai cô trượt xuống, lộ ra da thịt trắng như tuyết.

Dung Diệc Sâm hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bờ vai mượt mà của cô, nhớ lại sự triền miên tối hôm qua, thiếu chút nữa gần như anh muốn thân thể của cô.

Hầu kết gợi cảm của anh khẽ động.

"Ân oán thanh toán xong? Tống Thần Ngữ, cô muốn lấy ân tình tôi đã giúp cô ở tang lễ Lâm Phàm ra trao đổi?"

Tống Thần Ngữ gật gật đầu: "Đúng vậy."

"Ân tình đó trả dễ dàng như vậy?" Dung Diệc Sâm cười lạnh một tiếng, "Trừ khi cô lấy bản thân giao cho tôi, tôi còn có thể suy nghĩ lại."

Tống Thần Ngữ cắn môi, muốn nói điều gì đó, nhưng lại cảm thấy... Rất khó để mở miệng.

Suy nghĩ một lúc, cô cũng hết cách: "Nhưng mà, tối hôm qua tôi cũng rất vất vả đấy! Nhìn hai tay tôi này, suýt chút nữa bị phế!"

"Ý cô muốn tôi cảm ơn cô đã ở đây giúp tôi sao?"

Ngoài mặt Tống Thần Ngữ giả bộ bình tĩnh, giả bộ giống như cô là một tay lão luyện tình trường, nhưng thật ra lòng bàn tay cô đã bắt đầu đổ mồ hôi, trên mặt ửng hồng nhìn đặc biệt rõ ràng.

"Vậy là... Tôi giúp anh giải thuốc trong người không công sao?"

Dung Diệc Sâm vươn tay, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: "Làm không công. Tống Thần Ngữ, tôi không nghĩ cô còn có lần đầu tiên."

Mặt Tống Thần Ngữ biến sắc, đang muốn nói gì đó thì đúng lúc này, cửa phòng vang lên một tiếng "rầm", bị người từ bên ngoài phá vào, tức khắc có hơn chục người xông vào, tất cả đều cầm máy ảnh trong tay, bắt đầu ra sức chụp.

Đèn flash rắc rắc sáng lên, hết đợt này đến đợt khác, sáng chói đến mức khiến người ta không mở mắt ra nổi, Tống Thần Ngữ không biết đã xảy ra chuyện gì.

Dung Diệc Sâm nhăn mày lại, lập tức cầm lấy chăn nhấc lên đi về phía trước, che cho Tống Thần Ngữ đến kín mít rồi che chắn cô ở phía sau lưng mình.

Hướng Tuyết đứng ở giữa, phất tay: "Được rồi, đừng chụp nữa, như vậy là được rồi, các người đi ra ngoài đi."

Tống Thần Ngữ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt mờ mịt.

Dung Diệc Sâm quét mắt qua, nhìn Hướng Tuyết, rất không vui nói: "Con đã biết là mẹ."

"Con trai, mẹ cũng vì muốn tốt cho con." Hướng Tuyết có chút đắc ý nói, "Hiện tại con và Lâm Vãn Như gạo đã nấu thành cơm, muốn chối bỏ cũng không được rồi."

Khoé miệng Dung Diệc Sâm hơi nhếch lên: "Phải không?"

Hướng Tuyết vừa nói vừa đi tới: "Đương nhiên, xem ra thuốc này vẫn rất hiệu quả.."

Tống Thần Ngữ hoàn toàn nghe không hiểu người phụ nữ trung niên này đang nói cái gì, từ từ ngẩng đầu lên.

Ánh mắt cô vừa đúng lúc chạm mặt với Hướng Tuyết.

Hướng Tuyết sửng sốt, trợn tròn mắt chỉ vào Tống Thần Ngữ: "Đây.. Đây không phải Lâm Vãn Như, cô gái này là ai?"

Bạn đang đọc Danh Môn Tiểu Điềm Điềm của Hạ Lương Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoànghoa24
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.