Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm người phụ nữ của tôi rất ủy khuất?

Phiên bản Dịch · 756 chữ

Dung Diệc Sâm nhàn nhạt trả lời: "Đây là cô gái cùng con gạo nấu thành cơm."

Nói xong, anh giương mắt, thản nhiên nhìn ra phía sau Hướng Tuyết.

Hướng Tuyết quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Lâm Vãn Như đang đứng ở cửa, nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt.

"Chuyện gì thế này?" Hướng Tuyết kinh ngạc hỏi, "Vãn Như, không phải tối qua cháu vẫn luôn ở cùng một chỗ với Diệc Sâm sao?"

Lâm Vãn như từ từ bước vào: "Bác gái, tối qua, Diệc Sâm anh ấy bỏ cháu lại mà đi rồi."

"Cái gì?" Hướng Tuyết nhỏ giọng nói vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đã bỏ thuốc rồi, cháu không biết đem dáng người phô ra một chút sao? Chủ động câu dẫn? Đàn ông ấy, đều là không chịu nổi mê hoặc."

Lâm Vãn Như không ngờ rằng, Dung Diệc Sâm có thể cưỡng lại được không chạm vào cô ta, đóng sầm cửa bỏ đi ngay cả khi bị bỏ thuốc, hơn nữa còn tránh được đám vệ sĩ của cô ta đuổi bắt!

Dung Diệc Sâm trực tiếp phớt lờ hai người bọn họ, quay đầu nhìn Tống Thần Ngữ: "Mặc quần áo vào đi."

Tống Thần Ngữ "Ừ" một tiếng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lâm Vãn Như đang nhìn chằm chằm cô một cách hung tợn, đột nhiên cảm thấy cô ta có chút quen mắt.

Tống Thần Ngữ cẩn thận nhìn Lâm Vãn Như vài lần, cuối cùng cũng nhớ ra.

Đây không phải em gái Lâm Phàm sao?

Lâm Vãn Như đã bước nhanh vọt tới mép giường, nhìn Tống Thần Ngữ, gần sự sắp tức chết cô ta rồi.

Cô ta cực khổ chuẩn bị lâu như vậy, thế nhưng lại may một chiếc váy cưới cho người phụ nữ đã khắc chết anh trai cô ta!

"Cô, cái đồ không biết xấu hổ!" Lâm Vãn như chỉ vào mũi cô, đầu ngón tay gần như sắp chọc vào mặt Tống Thần Ngữ, "Tôi còn nghĩ lúc ở tang lễ, vì sao Diệc Sâm lại giúp cô, hóa ra cô đã sớm hiến thân cho anh từ lâu rồi!"

Tống Thần Ngữ giải thích: "Cô nói bậy cái gì vậy? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta là trong lễ tang của Lâm Phàm!"

"Yo, lần đầu tiên anh ấy giúp cô, cho nên cô bò lên giường anh ấy, dùng thân thể của mình để trả nợ? Tống Thần Ngữ, trước đây tôi còn cảm thấy cô ở đâu lấy ra bản lĩnh lớn như vậy, bây giờ suy nghĩ lại thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong!"

"Tối qua tôi với anh ta hoàn toàn không có.."

Tống Thần Ngữ định nói hết câu, nhưng Dung Diệc Sâm đã ôm eo cô lại, ôm vào trong lồng ngực mình, đánh gãy lời nói của cô.

"Cô ấy với tôi có quan hệ gì, không cần cô ở chỗ này khoa tay múa chân." Ánh mắt anh lạnh như tuyết, "Cút!"

"Diệc Sâm!" Lâm Vãn Như càng thêm kinh ngạc, "Em mới là vị hôn thê của anh, vậy mà anh lại giúp cô ta?"

Nghe đến đó, Tống Thần Ngữ nhịn không được nhìn lên gò má Dung Diệc Sâm, nhỏ giọng nói: "Tôi hình như đã hiểu đang xảy chuyện gì rồi."

Hóa ra tất cả những điều này là Lâm Vãn Như vì muốn lên giường với Dung Diệc Sâm, đã chuẩn bị rất kĩ , tưởng chừng muốn thăng chức từ vị hôn thê trở thành vợ càng sớm càng tốt.

Cánh tay Dung Diệc Sâm siết chặt eo Tống Thần Ngữ, dùng đầu ngón tay vuốt ve trên người cô, anh hơi nhíu mày, ngữ khí lãnh đạm: : "Có bao nhiêu người phụ nữ muốn bò lên giường của tôi, Tống Thần Ngữ, thế nhưng cô lại muốn cự tuyệt? Làm người phụ nữ của tôi rất ủy khuất sao?"

Nói xong, hắn lại nhìn Lâm Vãn Như một chút: "Ai cho cô lá gan lớn như vậy, cho cô tự xưng là vị hôn thê của tôi?"

Dung Diệc Sâm nói một câu này không có ý định hạ thấp giọng, người ở đây đều nghe được.

Tống Thần Ngữ sửng sốt, cái gì?

Hóa ra Lâm Vãn Như lừa cô?

Sắc mặt Lâm Vãn Như trở nên khó coi tới cực điểm: "Diệc Sâm.. Anh, anh sao có thể nói như vậy?"

Bạn đang đọc Danh Môn Tiểu Điềm Điềm của Hạ Lương Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoànghoa24
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.