Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất giai, bước đi như bay (2)

Phiên bản Dịch · 1036 chữ

Lê Uyên liếc nhìn quầy hàng. Chủ sạp này bán rất đa dạng, hương liệu, cá khô thịt khô đều có, ngoài ra, còn có chút đồ lặt vặt không biết thu nhặt từ đâu.

“Ồ? Còn có giày sao?”

Vẻ mặt Lê Uyên có chút khác lạ. Đó là một chiếc giày da màu đen, trên mặt giày còn có hai vết rách rõ ràng.

Nhìn thấy chiếc giày này, chủ quán tỏ vẻ xui xẻo: “Haiz, cái giày rách này là Lưu đầu hói sau phố không biết nhặt ở đâu ra, cứ khăng khăng muốn bán cho ta, còn chỉ có một chiếc, ngươi nói có tức không?”

“Chất liệu tạm được, chỉ là vết rách hơi lớn.”

Lê Uyên tùy ý lật xem, đáy mắt có hào quang màu trắng chợt lóe lên.

[Ô Bì Lục Hợp Ngoa (nhất giai)]

[Sáu loại da khác nhau may thành giày, nhờ thêm vào da Hắc Tuyến Linh Xà mà miễn cưỡng có thể coi là tinh phẩm...]

[Điều kiện chưởng ngự: Tứ chi đầy đủ]

[Hiệu quả chưởng ngự: Bước đi như bay (phải)]

Giày nhất giai!

Trong lòng Lê Uyên nhảy dựng.

Trong hai mươi ngày qua gia nhập nhà bếp, hắn đã ra ngoài bảy tám lần, khu Vinh Thịnh, phường Sài Ngư hầu như bị hắn đi khắp. Binh khí bất nhập giai hắn phát hiện không ít, nhưng nhập giai, vẫn là lần đầu tiên gặp.

“Ài!”

Quán chủ vẻ mặt đầy khó chịu:

“Giày là giày tốt, nhưng chỉ có một chiếc, còn bị hư hao như vậy, tên hói họ Lưu chó chết kia cứ cố muốn bán ta một miếng bạc, ngài nếu muốn, một miếng bạc lấy đi...”

“Tin ngươi mới lạ!” Lê Uyên vung tay ném giày về sạp.

Thời buổi này sức sản xuất không cao, đồ dùng hằng ngày đều rất đáng giá, nhưng một cái giày rách muốn bán một miếng bạc, hiển nhiên là không thể.

“Một miếng bạc, đó là người khác, Lê ca nhi nếu muốn, vậy, thì bốn mươi cái tiền đồng cầm đi.”

Chủ quán vẻ mặt đau khổ.

“Ngươi nói như vậy, thế thì vẫn là tự giữ đi.”

Lê Uyên có chút động lòng, nhưng vẫn mặc cả:

“Ngươi xem dạng này, Tôn sư phụ muốn ta nhân tiện mua chút hương liệu, vốn định đi khu Vinh Thịnh xem, nhưng ta cảm thấy hương liệu trên sạp này của ngươi cũng tạm được...”

“Lê ca nhi có mắt nhìn tốt, chỗ ta đều là hương liệu thượng hạng!”

Chủ quán vẻ mặt đầy vui mừng, cuối cùng đành nhịn đau coi chiếc giày rách kia là tặng kèm.

Ầm!

Không gian u ám chỗ Chưởng Binh Lục, trên đài đá màu xám nhỏ, bày dao chặt xương cùng các binh khí bất nhập giai, giày rách cũng theo đó rơi xuống đây.

“Món đồ nhất giai đầu tiên!”

Ngẩng đầu nhìn Chưởng Binh Lục chỉ sáng lên một ngôi sao, Lê Uyên lại có chút đau đầu.

Ngàn cân gang, trăm lượng bạc trắng, một lượng vàng, đây là điều kiện để Chưởng Binh Lục tấn thăng nhị giai, trước mắt hắn quả thực không dám nghĩ tới.

Nghèo rớt mồng tơi a!

“Cái giày này, có chút mạnh nha!”

Lê Uyên bước đi giữa đám người, ánh mắt sáng ngời nhìn ‘Lục Hợp Ngoa’ đang chưởng ngự.

Đây là sự nâng cấp rõ rệt so với búa luyện công, dao chặt xương. Mỗi bước đi, đều như có người đẩy ở đằng sau, tiết kiệm sức lực không nói, tốc độ còn nhanh hơn.

Điểm không hoàn hảo là, chỉ có một chiếc giày, xét cho cùng vẫn có chút ảnh hưởng...

“Chậc chậc, bước đi như bay. Gia trì của chập giai trực quan như vậy sao? Đây còn là một chiếc giày, nếu hai chiếc, e là tốc độ còn nhanh hơn?”

Vừa nhấc chân đã lao ra ba bốn mét, cảm thụ được cảm giác đẩy mãnh liệt từ sau lưng, hai mắt Lê Uyên tỏa sáng, đất tuyết lầy lội trơn trượt hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn.

“Chưởng Binh Lục nhất giai chỉ có thể đồng thời nắm giữ một món binh khí, đổi một lần hồi chiêu hai ngày... Phải thăng cấp, phải kiếm tiền!”

Trong lòng Lê Uyên vui sướng, lại có chút buồn rầu.

Tiền khó kiếm, xưa nay vẫn vậy.

Một tháng qua, ngoại trừ gia nhập nhà bếp cải thiện ăn uống của mình rất nhiều, hắn cũng không phải chưa từng thử biện pháp khác.

Nhưng kỹ nghệ hắn học kiếp trước, vô luận là làm pháp sự, hay là đỡ đẻ cho người ta, đều không phát huy tác dụng.

Cái gì mua thấp bán cao, cũng không có tiền vốn, hơn nữa mặc dù có tiền vốn, vậy cũng có bậc cửa không vòng qua được.

Bang phái!

Trăm nghề trong huyện Cao Liễu bị các nhà chia cắt từ lâu, đánh cá, đốn củi đều có Sài bang, Ngư bang quản thúc rút phần trăm, ngành sản xuất khác tự nhiên không cần phải nói.

“Lương A Thủy đến rồi!”

Một tiếng hô vang lên bất chợt giữa khu chợ ồn ào. Lê Uyên ngẩng đầu, nhìn thấy đám đông hướng về phía tây, nơi một thanh niên vạm vỡ, làn da sạm nắng đang gánh mấy sọt cá. Chàng trai này chính là Lương A Thủy, một cái tên nổi đình nổi đám trong phường Sài Ngư mấy tháng gần đây, mà Lê Uyên cũng đã từng gặp qua.

“Lại bắt được linh ngư nữa chăng?” Lê Uyên thầm nghĩ. Là khách quen của chợ cá, hắn đã từng nghe qua câu chuyện về Lương A Thủy: cha mẹ mất sớm, y nhờ tài đánh cá siêu việt, liên tiếp bắt được ba con linh ngư quý giá, không chỉ sửa sang nhà cửa mà còn bái nhập Ly Hợp võ quán – một trong ba võ quán lớn nhất nội thành, khiến Ngư bang cũng phải kiêng nể vài phần.

“Xích Mi Ngư? Vận khí Tần mỗ hôm nay không tồi, cá này ta mua!”

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng (Bản Dịch) của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.