Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khí sinh từ máu, đột phá!

Phiên bản Dịch · 1029 chữ

Giữa tiếng người huyên náo, Lê Uyên nhận ra giọng nói quen thuộc, đầy uy lực của Tần Hùng. Với thân hình cao lớn gần 2 mét, Tần Hùng nổi bật giữa đám đông như hạc giữa bầy gà. Gã rẽ đám đông, tiến đến trước mặt Lương A Thủy.

“Linh ngư...” Lê Uyên lẩm nhẩm, ánh mắt hướng về đám đông đang chen chúc. Giá trị của linh ngư khiến hắn vừa e dè, vừa khao khát. Số tiền kiếm được từ một con cá như vậy đủ để trang trải chi phí sinh hoạt hàng tháng của mười mấy học đồ trong ba năm!

“Tiếc là chưa từng thấy loại binh khí nào dùng để đánh cá...” Lê Uyên lắc đầu, xoay người rời khỏi chợ.

Hắn cất kỹ số bạc vừa kiếm được, ghé qua Đoán Binh Phô rồi xách theo hai xâu cá muối, xin nghỉ ra ngoài. Băng qua những con đường nhỏ, Lê Uyên đi đến nhà nhị ca – Lê Lâm.

Ánh nắng ban trưa ấm áp, tuyết đọng trong thành dần tan chảy, khắp các con phố, người người ra sức xúc tuyết. Lê Lâm đang dọn tuyết trước ngõ, nhìn thấy Lê Uyên liền nở nụ cười:

“Vào nhà nghỉ ngơi chút đi, ta dọn tuyết xong sẽ nấu cơm cho đệ!”

“Không cần đâu nhị ca, đệ ăn rồi.” Lê Uyên đưa hai xâu cá muối cho nhị ca, nhận lấy cái xẻng từ tay y.

“Khá lắm, tiểu tử, sức lực tiến bộ nhiều rồi!” Lê Lâm cười, nhận lấy cá, nói: “Vậy đệ dọn tuyết đi, ta sẽ dùng số cá này làm món ngon cho đệ. Vừa hay hôm qua chị dâu của đệ mua hai cân thịt mỡ...”

“Đệ thật sự ăn rồi, làm sao mà đói được chứ?” Lê Uyên bất đắc dĩ nhưng không gọi nhị ca lại. Hắn nhanh chóng dọn dẹp tuyết, bước vào sân, mùi cá thơm lừng đã xộc vào mũi.

“Vào phòng đợi chút đi, ngoài này lạnh.” Lê Lâm đang bận rộn, không ngẩng đầu lên: “Năm nay tuyết rơi sớm, quần áo mùa đông vừa may xong, để trên giường đó, đệ thử xem có vừa không.”

“Nhị ca!” Lê Uyên nhìn thấy bộ quần áo mùa đông mới, trong lòng chùng xuống. “Nhị ca, huynh... huynh lấy đâu ra nhiều tiền thế này?”

Củi gạo dầu muối, y thực trụ hành. Một bộ quần áo mùa đông không hề rẻ, cho dù là vải thô cùng lớp bông mỏng cũng phải hơn một lượng bạc, đủ cho một gia đình bình thường sống nửa năm.

“Trước khi vào đông, việc buôn bán than củi khá tốt, mấy tháng nay ta kiếm thêm được ít tiền, cộng với tiền công của chị dâu của đệ, may một bộ quần áo có đáng là bao?” Lê Lâm vừa ướp cá, vừa trở vào phòng, đóng cửa lại, khoác áo bông lên người Lê Uyên, cười nói: “Thanh niên lớn nhanh thật, may mà chị dâu của đệ may rộng rãi, không thì đệ mặc chật mất!”

“Đệ không cần áo bông đâu, Đoán Binh Phô vào đông sẽ phát cho học đồ một bộ, cái này huynh sửa lại cho chị dâu mặc đi, tỷ ấy giặt giũ vất vả lắm.” Lê Uyên lắc đầu, cởi áo ra.

“Học đồ thì được phát quần áo gì tốt chứ? Bảo đệ mặc thì cứ mặc!” Lê Lâm trừng mắt, thấy đệ đệ cau mày im lặng, biết tính hắn bướng bỉnh nên dịu giọng: “Gia đình ta lụi bại nhiều năm, chị dâu của đệ còn bằng lòng gả cho ta, ta mà bạc đãi nàng thì trời đánh thánh đâm. Của đệ thì đệ cứ nhận lấy.”

Thấy Lê Lâm kiên quyết, Lê Uyên đành nhận lấy áo, nhưng vẫn nắm lấy tay y: “Nhị ca, huynh nói thật với đệ, có phải huynh vay tiền ai không?”

“Ai nói với đệ? Thằng mập kia...” Lê Lâm cau mày rồi giãn ra, liếc nhìn cửa sổ, hạ giọng: “Ta có mượn ít tiền từ Tiền Bảo ở đầu phố, vay chín trả mười ba, lãi suất bình thường, hẹn sang năm trả... Nhà ta tuy sa sút, nhưng vẫn còn chút gốc gác, đệ...”

Lê Lâm ho khan một tiếng, bên ngoài có tiếng bước chân, nhị tẩu đã về.

“Nhị ca, huynh...” Lê Uyên còn muốn hỏi cho rõ, nhưng thấy phụ nhân thanh tú đẩy cửa bước vào, đành nuốt lời.

“Chị dâu.” Lê Uyên vấn an.

“Ừm.”

Phụ nhân kia tự đi vào bếp lấy nước ấm ngâm bàn tay bị sưng tấy do cóng lạnh, không ngoảnh lại mà đáp:

"Đệ cũng tới rồi đấy à, vậy cầm lấy cái áo bông kia đi, đỡ cho nhị ca đệ lại phải chạy một chuyến! Ta cũng không hiểu sao lại xui xẻo thế này..."

"Đa tạ chị dâu."

Lê Uyên cảm ơn, tự động bỏ qua lời than thở phía sau.

Hắn rất kính trọng vị nhị tẩu này.

Sau khi Lê gia sa sút, nàng vẫn không hủy hôn ước, mang theo của hồi môn gả cho nhị ca, còn dùng của hồi môn bù đắp những khoản nợ trước đó của gia đình.

"Cá xong rồi, ta đi múc canh!"

Lê Lâm cúi đầu không dám nói lời nào, vội vàng chạy vào nhà bếp.

"Chị dâu, đệ ăn cơm trưa rồi, đi trước đây."

Lê Uyên muốn chuồn lẹ.

Hai con cá và hai cân thịt nhìn thì đúng là không ít, nhưng nếu hắn ở lại, thì có lẽ hai vợ chồng này sẽ không ăn mấy miếng, đây cũng không phải là điều hắn muốn.

"Ăn xong rồi hãy đi, ai da!"

"Tiểu tử thối!"

Phía sau truyền đến tiếng anh trai và chị dâu gọi, Lê Uyên ôm áo bông, đầu cũng không quay lại mà chạy ra khỏi ngõ nhỏ.

Dưới gia trì của bước đi như bay, Lê Lâm đuổi theo ra ngoài thế mà ngay cả cái bóng của đệ đệ cũng không nhìn thấy, chỉ đành dậm chân một cái, về nhà.

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng (Bản Dịch) của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.