Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Vận dùng võ lập quốc, trị thiên hạ cùng tông phái! (2)

Phiên bản Dịch · 1043 chữ

Tôn mập mạp lắc đầu. Từ khi biết Lê Uyên hơn một tháng nhập môn, thái độ của y đã tốt hơn rất nhiều.

Ghê thật, án mạng liên hoàn nghiêm trọng!

Dù ở triều đại nào, giết mười một người cũng là đại án chấn động.

“Kẻ nào tàn ác đến vậy?”

Lê Uyên hít một hơi lạnh, chợt nhớ ra Lương A Thủy liên tục bắt được linh ngư, hình như có thù oán với Lưu đầu hói.

Nhưng tiểu thương kia thì sao...

“Huyện Cao Liễu ngoài bang phái chém giết, đã lâu không có án mạng tàn sát dân chúng như vậy. Ngươi không ra ngoài nên không biết, trong thành đã giới nghiêm.”

Tôn mập mạp ngáp dài, đi về phía nhà bếp:

“Gần đây ngươi cũng đừng ra khỏi cửa hàng, tên súc sinh kia chắc chắn đã phát điên, ngay cả tiểu thương không liên quan cũng giết...”

Lê Uyên đứng sững tại chỗ, bỗng hít một hơi lạnh.

Hắn đã nghĩ ra mối liên hệ giữa tiểu thương kia và Lưu đầu hói...

“Lục Hợp Ngoa?!”

Lê Uyên không biết mình đoán đúng hay sai, nhưng sáng sớm mùa đông, hắn lại toát mồ hôi lạnh.

“Không thể trùng hợp như vậy chứ?”

Cảm nhận Lục Hợp Ngoa trên đài đá màu xám, Lê Uyên cảm thấy đầu óc choáng váng. Vì một chiếc giày rách, mà giết mười một người?

Chắc là... không thể nào?

Trong lòng tự trấn an bản thân, Lê Uyên vẫn quyết định, trước khi hung thủ sa lưới sẽ không bước chân ra khỏi Đoán Binh Phố.

Nghĩ vậy, hắn quay về trung viện, dùng một con cá muối trả công, bảo Lưu Thanh thay hắn đến phường Sài Ngư, nhắn nhị ca mấy ngày tới đừng ra ngoài.

“Nhập môn không đủ, còn lâu mới đủ!”

Trong nhà bếp, Lê Uyên cảm thấy tê dại.

Loại đại án giết người này, cả kiếp trước lẫn kiếp này hắn đều là lần đầu gặp phải, không khỏi lo sợ bất an.

Đó là mười một mạng người, thi thể chất đống lại cũng hơn nửa tấn, người bình thường nào không sợ? Nhưng hắn mới nhập môn, muốn tiến thêm một bước, tuyệt đối không phải chuyện vài ngày.

Trừ phi...

Lê Uyên nghĩ đến nội viện, và cả kho hàng ngoài diễn võ trường.

Búa luyện công rốt cuộc chỉ là búa luyện công, trong mắt người thường không tính là binh khí. Mà nội viện, trong kho hàng, chắc chắn có binh khí sát phạt thực sự.

Hơn nữa, nội viện còn có một phần quan trọng nhất của Bạch Viên Phi Phong Chùy: đấu pháp.

Phi Phong Chùy không có đấu pháp, đánh người cũng chẳng hữu dụng hơn rèn sắt...

“Đấu pháp, binh khí...”

Dưới làn khói bếp, Lê Uyên âm thầm nghiến răng.

Rời khỏi trung viện, Tần Hùng tiễn Khâu Đạt ra khỏi Đoán Binh Phô.

“Tiểu tử đó có điều giấu diếm.”

Khâu Đạt lạnh lùng nhìn Tần Hùng. Y nhún vai: “Khâu huynh nếu nghi ngờ thì cứ bắt hắn về huyện nha là được.”

"Ô?" Khâu Đạt khẽ nhướng mày, lắc đầu: "Không có bằng chứng, sao có thể tùy tiện bắt người?"

"Khâu huynh quả là người chính trực." Tần Hùng mỉm cười, hỏi tiếp: "Tiếp theo huynh định đến Ly Hợp võ quán sao? Vương Loạn e rằng không dễ nói chuyện như ta đâu..."

Khâu Đạt cười lạnh: "Ly Hợp võ quán thì đã sao? Dù Vương Loạn có ghê gớm đến đâu, chẳng lẽ còn hơn cả đại bá ta?" Hắn hừ một tiếng, nói tiếp: "Đại Vận ta lấy võ lập quốc, nếu triều đình không trấn áp được những kẻ coi thường pháp luật, thiên hạ này sớm muộn gì cũng loạn!"

"Thật sao?" Tần Hùng không bình luận, chỉ khi Khâu Đạt xoay người rời đi, mới thản nhiên buông một câu: "Nghe nói tên Lương A Thủy kia thiên phú dị bẩm, chưa đầy nửa năm đã luyện Ly Hợp Tán Thủ gần đến tiểu thành. Vương Loạn hình như đang chuẩn bị đưa hắn đến 'Thần Binh cốc'. Nếu Khâu huynh muốn bắt người, e là nên đi sớm..."

"Thần Binh cốc?!" Bước chân Khâu Đạt khựng lại, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Tần Hùng bật cười lớn, quay trở vào cửa hàng.

Đại Vận lấy võ lập quốc, đó là sự thật không thể chối cãi. Nhưng phía sau câu nói ấy, còn ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa hơn:

Cùng tông phái trị thiên hạ!

Huyện Cao Liễu được chia thành nội thành và ngoại thành, mỗi khu vực có tám thành khu.

Cách nhau bằng một bức tường thành, bố cục nội và ngoại thành không khác biệt nhiều. Những cửa hàng nổi tiếng ở nội thành như khách điếm Nhất Khí, Đoán Binh Phô, dược đường Tứ Quý... đều có chi nhánh ở ngoại thành.

Tuy nhiên, võ quán lại là ngoại lệ.

Võ quán thường chỉ thu nhận con nhà giàu có, hiển nhiên không mở ở ngoại thành. Nhưng cũng không ít người ngoại thành ôm theo số tiền dành dụm cả đời đến bái sư.

Dù phần lớn đều tiêu hết tiền bạc, ủ rũ trở về, nhưng người đến sau vẫn nối tiếp không dứt.

"Khâu Đạt đã đi rồi."

Trong một tiểu viện thuộc Ly Hợp võ quán - một trong ba đại võ quán của nội thành, Lương A Thủy cúi đầu cảm kích với hán tử cường tráng vừa bước vào: "Đa tạ Tứ sư huynh..."

"Người một nhà, nói gì cảm ơn? Chỉ là chuyện này e rằng chưa kết thúc. Nghe nói ngay cả Khâu Long cũng được huyện lệnh triệu kiến..." Hán tử hào sảng Miêu Phong cau mày, đi qua đi lại vài bước, rồi quay sang Lương A Thủy: "A Thủy, nói thật cho huynh biết, người kia có phải do đệ giết không?"

“…” Sắc mặt Lương A Thủy tối sầm, bất đắc dĩ nói: "Tứ sư huynh, vì một chiếc thuyền mà giết cả nhà người ta, đệ nào có thể làm ra loại chuyện như vậy?"

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng (Bản Dịch) của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.