Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một chiếc giày rách đưa tới huyết án

Phiên bản Dịch · 1052 chữ

Vẻ mặt Miêu Phong giãn ra đôi chút, nhưng vẫn còn tức giận: "Chắc chắn là mấy nhà kia vì danh ngạch nhập môn Thần Binh cốc mà vu oan hãm hại đệ! Việc này huynh nhất định bẩm báo sư phụ, không tìm ra kẻ đứng sau, quyết không bỏ qua!"

Dứt lời, Miêu Phong vội vã rời đi.

"Khốn kiếp!" Lương A Thủy đập bàn đá vỡ tan, nghiến răng nghiến lợi.

Hồ Bích Thủy vào đông, ngay cả ngư dân lão luyện cũng khó đánh bắt được cá. Nhưng hắn vốn không lo lắng, còn định nhân cơ hội này kiếm một món hời.

Nào ngờ, bây giờ lại bị người ta theo dõi!

"Rốt cuộc là kẻ nào giết Lưu đầu hói?"

Keng!

Đêm khuya, tiếng gõ mõ cầm canh vang lên.

Gió lạnh thổi bay lớp tuyết đọng trên mái hiên, từng mảng rơi xuống.

Trong căn phòng đổ nát cách Đoán Binh Phô không xa, một người ăn xin tóc tai bù xù co ro trong bóng tối. Ngoài cửa, tiếng bước chân của bộ khoái tuần phố vang lên.

"Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!"

Dưới mái tóc rối bù, con mắt duy nhất của người trung niên sắc mặt vàng như nến lóe lên tia hung ác, nhìn chằm chằm cái đầu bị bệnh hói run rẩy trong góc.

"Lũ chó chết, cướp đồ của lão tử còn chưa đủ, ngay cả cái giày cũng cướp đi…"

Niên Cửu càng nghĩ càng giận, vung tay định tát cho hả giận, nhưng lại kìm lại, sợ đánh chết nguồn lương thực cuối cùng này.

"Khâu Long, Vương Loạn, Tào Diễm, Vu Chân, Lâm Kinh... Chờ lão tử dưỡng thương xong, nhất định khiến các ngươi sống không bằng chết!"

Gió lạnh lùa qua khe cửa gỗ mục nát, con mắt duy nhất của Niên Cửu tỏa ánh sáng đỏ u ám, nhìn chằm chằm Đoán Binh Phô cách đó không xa, tựa như một con mãnh thú ẩn mình trong bóng đêm.

"Dám lấy đồ của lão tử..."

Mấy ngày tiếp theo, huyện Cao Liễu vẫn chìm trong hoang mang và sợ hãi.

Sát nhân cuồng ma cộng thêm thời tiết ngày càng lạnh giá, khiến hơn phân nửa dân chúng không dám ra khỏi nhà.

Lê Uyên tất nhiên cũng không ngoại lệ. Vài lần mua sắm đều do Tôn mập mạp tự mình đi. Ngoài luyện công, hắn cũng tranh thủ hỏi thăm tình hình bên ngoài từ những học đồ phụ việc trong cửa hàng.

Phần lớn thú vui giải trí của huyện Cao Liễu đều không liên quan đến bọn họ. Chuyện lớn như vậy, không phải ai cũng bàn tán. Nhưng không tốn nhiều công sức, hắn cũng đã thu thập được kha khá tin tức, thật giả lẫn lộn.

Ví dụ như thi thể Lưu đầu hói vẫn chưa được tìm thấy, chủ quầy kia chết thảm thương thế nào, Lương A Thủy suýt chút nữa bị bắt giam, thành vệ quân tăng cường tuần tra, Lưu đầu hói giết người cướp của bỏ trốn...

Ban đêm, Lê Uyên trở mình trằn trọc không ngủ được, không ngừng phân tích những tin tức đã thu thập.

"Chẳng lẽ mình bị hoang tưởng?" Hắn cười khổ.

Nằm thêm nửa canh giờ, vẫn không tài nào chợp mắt, Lê Uyên quyết định dậy, khoác áo bông rồi bước ra khỏi cửa.

Đêm đông buốt giá, hắn đánh liên tục vài bài chùy pháp, điều động luồng huyết khí trong cơ thể, mới miễn cưỡng đứng vững được. Tuy nhiên, hơi thở vẫn chưa ổn định, khó mà tiến vào trạng thái.

Đột ngột tới thế giới xa lạ này, người thân, bạn bè, cùng hoàn cảnh quen thuộc đều biến mất. Cảm giác trống trải và căng thẳng khôn nguôi khiến hắn mất hơn hai tháng mới dần thích nghi và kìm nén.

Giờ đây, cảm giác bất an ấy lại dâng lên.

Hắn không phải kẻ đa nghi, nhưng hoàn cảnh lạ lẫm khiến lòng hắn bất ổn. Chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến thần kinh hắn căng thẳng.

“Người bình thường, chẳng ai vì một chiếc giày rách mà giết người cả, nhỉ?”

Lê Uyên phiền muộn nghĩ.

Bị cuốn vào rắc rối chỉ vì mua chiếc giày này, hắn thật sự muốn hộc máu.

Nhưng nhớ lại cái chết của Lưu đầu hói và người bán hàng rong, hắn lại cảm thấy không phải không có khả năng. Mối liên hệ duy nhất giữa hai người họ chỉ có chiếc Lục Hợp Ngoa này...

Đêm nay quá lạnh, Lê Uyên đứng thung chưa đầy nửa canh giờ đã không chịu nổi. Hắn xoay người về phòng, nằm xuống giường, suy nghĩ vẫn miên man về chuyện này.

“Vì giày mà giết người thì khó tin, chẳng lẽ trong giày này còn ẩn giấu thứ gì?”

Linh quang chợt lóe, Lê Uyên bật dậy.

Hắn liếc nhìn quanh phòng, ngoài tiếng ngáy đều đều, không còn gì khác. Nhưng hắn vẫn xỏ giày ra ngoài, chui vào nhà xí, mới mở bàn tay đang nắm chặt.

Vũ khí trên đài đá màu xám, chỉ cần không bị chưởng ngự, hắn vẫn có thể lấy ra.

“Cái giày rách này...”

Nhìn chiếc Lục Hợp Ngoa, Lê Uyên do dự. Đây là vật phẩm nhập giai đầu tiên hắn có được, hủy hoại nó chỉ vì một phán đoán có phải quá lỗ mãng?

Xẹt!

Dù trong lòng do dự, tay Lê Uyên vẫn không chần chừ, dùng sức xé rách hai lỗ lớn trên mặt giày.

“Không có gì?”

Lê Uyên lật xem mặt giày, thậm chí xé ra từng lớp da chồng chất, vẫn không phát hiện gì.

Nhưng khi xé xuống lớp da dày dưới đế giày, thân thể hắn bỗng run lên.

Thực sự có đồ!

Trong nhà xí tối om, Lê Uyên gần như dán sát để giày vào mặt mới phát hiện những dòng chữ nhỏ dày đặc.

“Binh Đạo Đấu Sát Chùy?!”

Võ công bí tịch!

Lê Uyên hít một hơi thật sâu, suýt ngã ngửa vì mùi hôi thối. Hắn vội vàng nhét chiếc giày rách vào trong lòng, ra khỏi nhà xí, tìm một góc ngồi xổm xuống.

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng (Bản Dịch) của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.