Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đao chặt xương

Phiên bản Dịch · 2717 chữ

Đầu búa phá phong, quanh người mà động.

Tần Hùng hơi híp mắt lại.

Thiếu niên gầy yếu kia đang đánh thức một hai ba của Phi Phong Chùy, động tác cũng không tính tiêu chuẩn, sức lực cũng nhỏ, nhưng múa chùy lại nước chảy mây trôi hơn những học đồ bên cạnh.

Mặc dù đối với hắn mà nói thì vẫn còn non nớt đến đáng thương, nhưng lần đầu học chùy pháp mà đã có thể đánh như vậy, có thể thấy kẻ này rất có thiên phú.

Tiểu tử này…

“Hắn… hắn…”

Trên bãi đất trống, đám học đồ múa chùy, chỉ có Lộ Trung mờ mịt tại chỗ, chiếc chùy trong tay hắn đã rơi từ lúc nào không hay.

Học đồ khác không phân biệt được, hắn có thể không phân biệt được sao?

Học đồ trung viện gầy như con gà này, lần đầu múa chùy mà lại trôi chảy hơn cả mình?

“A, cũng là một mầm tốt để rèn sắt!”

Thần sắc Tần Hùng khá vi diệu, hắn nhìn chằm chằm vài lần, lại liếc nhìn mấy học đồ khác, rồi quay người rời đi.

Lộ Trung chỉ thấy sau lưng phát lạnh, quay đầu nhìn thấy sư phó nhà mình, nội tâm không khỏi hơi lạnh, lúc này cũng không có tâm tư chỉ điểm, vội vàng đuổi theo.

Phanh!

Chùy rơi xuống đất, tro bụi bay lên.

“Hô!”

Lê Uyên há mồm thở dốc, trong bóng đêm lạnh lùng, người đầy mồ hôi nhưng hắn lại không thấy mệt mỏi, trái lại còn có loại cảm giác chưa thỏa mãn.

Dưới sự gia trì của chùy pháp cấp tinh thông, hắn rất thoải mái khi múa chùy, nhưng lại không thể không áp chế bản thân.

Địa phương và thời cơ đều không đúng.

“Quả nhiên, chùy luyện công sẽ gia trì chùy pháp nhiều hơn, đã vượt qua các học đồ khác.”

Liếc nhìn bóng lưng của Lộ Trung, Lê Uyên cảm thấy mình lộ cũng không tệ lắm, tốt hơn học đồ khác, nhưng lại không tốt hơn quá nhiều.

“Vẫn phải cẩn thận.”

Nhẹ nhàng hô hấp, Lê Uyên thả chùy xuống, một đám học đồ trên diễn võ trường cũng tản đi, chỉ còn mấy người vẫn cắn răng kiên trì.

Ngưu Quý cũng nằm trong đó.

“Hăng quá hóa dở, mặc dù ta tinh thần phấn chấn, nhưng thân thể vẫn quá gầy yếu, đêm qua đã luyện quá độ, hôm nay không thích hợp luyện thêm.”

Lê Uyên trở lại trung viện, đầu tiên là làm vài động tác giãn cơ, tiếp đó đi lấy chậu nước lau người, sắc trời đã đen xì.

Lúc này, Ngưu Quý trở về trung viện, nhưng vẫn đang trạm thung, khi thì múa chùy, khiến mấy học đồ đã nằm xuống lại cắn răng bò dậy.

“Quá liều…”

Lê Uyên không có kinh nghiệm luyện võ, lại có kinh nghiệm tập gym, luyện quá sẽ tổn thương thân thể.

Hắn có tâm khuyên vài câu, nhưng suy nghĩ một chút vẫn từ bỏ.

Cũng không phải thân sơ gì cả, mà đám học đồ này đang liều mạng vì một cơ hội thay đổi số mệnh, không có bất kỳ ai có thể làm họ từ bỏ.

“Thèm một cốc nước dưa hấu quá!’

Mặc nguyên áo nằm xuống, Lê Uyên lại hồi tưởng về kiếp trước, mang theo hoài niệm mà chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Lê Uyên tỉnh lại trong tiếng lẩm bẩm của đám học đồ, hắn cũng thấy toàn thân đau nhức, nói ra thì không có mấy học đồ trong trung viện gầy yếu hơn hắn.

Điều này không liên quan đến căn cốt, mà chỉ là không đủ dinh dưỡng trong thời gian dài.

“Muốn ăn thịt a!”

Lê Uyên nghe thấy bụng đang kêu gào.

Tuổi 15 16 chính là thời điểm ăn khỏe nhất, cộng thêm vận động nhiều, không đói mới là lạ.

Chống đỡ cơn đói, Lê Uyên và mấy học đồ lại bắt đầu bận rộn, nhóm lửa, chuyển than, quét dọn…

“Lưu Thanh, để ta bổ củi cho.”

Lê Uyên mở miệng, đổi việc với Lưu Thanh, người sau tự nhiên mừng rỡ.

“Dưới đèn thì tối nha, thế mà lại quên cái đao bổ củi này.”

Đưa tay nắm lấy thanh đao bổ củi đã thủng rất nhiều lỗ, màu xám lại hiện lên trước mắt Lê Uyên, chỉ là ánh sáng yếu hơn chùy luyện công rất nhiều.

“Đao bổ củi mẻ miệng (bất nhập giai).”

“Yêu cầu chưởng ngự: Không.”

“HIệu quả chưởng ngự: Đao pháp chẻ củi cấp nhập môn.”

“Hạ trong hạ phẩm…!”

Lê Uyên lắc đầu, nhưng cũng không tìm Lưu Thanh đổi lại việc, tiện tay bổ một đao, bó củi bị hắn chém thành hai khúc.

“Mặc dù không phải chùy, nhưng kỹ xảo phát lực lại như nhau!”

Làm quen kỹ xảo phát lực, Lê Uyên xuống đao rất nhanh, chỉ chốc lát đã bổ xong số củi ngày hôm nay, sau đó cũng không nhàn rỗi, mà tiếp tục làm việc khác.

Hơn một tháng qua, vào thời điểm này trong ngày thì hắn luôn cảm thấy tương lai mịt mù, nhưng bây giờ thì khác, mặc dù rất nhiều việc vặt, nhưng hắn lại thích thú, không ngừng làm quen với kỹ xảo phát lực.

Đồng thời, ánh mắt của hắn cũng nhìn về phía nhà bếp.

Đó là địa bàn của Tôn mập, ai dám sờ loạn hoặc nhìn loạn thì sẽ bị đánh đập, Lê Uyên dù rất tò mò hiệu quả của đám đao phay kia, nhưng cũng không tự chuốc lấy nhục.

Trong lúc bận rộn, mặt trời đã lên cao.

Cơm nước giữa trưa của cửa hàng Rèn Binh không kém, đám học đồ trung vienj cũng có ba cái bánh ngô, hai bát cháo loãng, nửa đĩa củ cải ướp.

“Không có chất béo!’

Bánh ngô có ngon hay không cũng không quan trọng, Lê Uyên ăn rất nhanh, mặc dù dạ dập được lấp đến bảy tám phần, nhưng hắn vẫn cảm thấy đói.

“Cơm nước trung viện chỉ đủ ăn no, muốn luyện võ thì phải bồi bổ thêm, bằng không sớm muộn gì cũng luyện đến chết!”

Cảm giác đói bụng thậm chí còn vượt qua dục vọng thăm dò Chưởng Binh Lục, Lê Uyên cất bạc vụn nhị ca cho, đi thẳng đến cửa hàng thịt chín, mua nửa cân thịt heo vụn để ăn, lúc này mới cảm thấy trong bụng có đồ ăn.

“Tiểu ca, có thể cho ta mượn xem thanh đao chặt thịt đó không?”

Lê Uyên ngồi xổm trong góc hẻo lánh, ăn xong thịt vụn lại đến cửa hàng, tiểu nhị kia tươi cười đón khách, nghe vậy thì quay đầu liếc nhìn chủ quán đang bận rộn, lúc này mới đưa qua: “Xem đi.”

“Đao chặt thịt của đồ tể (bất nhập giai).”

“Đao chặt xương của Hồ đồ tể, mài mòn nghiêm trọng…”

“Hiệu quả chưởng ngự: Đao công nhập môn.”

“Điều kiện chưởng ngự: Không.”

“Đao công cấp nhập môn!”

Lê Uyên hơi vui vẻ, liếc mắt nhìn đao chặt xương trong tay, rồi đi về phía chủ quán mặt mũi tràn đầy dữ tợn kia.

Sau một phen cò kè mặc cả, dùng một tiền bạc để mua thanh đao này.

“Chưởng ngự!”

Tìm một ngõ nhỏ không người, Lê Uyên híp mắt lại, trên cái đài nho nhỏ, đao chặt xương đã xuất hiện bên trên.

Chỉ là, Chưởng Binh Lục không thể khống chế.

“Đài này dù nhỏ, nhưng chứa vài món binh khí thì không có vấn đề, chỉ là muốn khống chế nhiều binh khí hơn, thì phải thăng cấp Chưởng Binh Lục…”

Chỉ suy nghĩ đến cái điều kiện hà khắc kia, Lê Uyên lại cảm thấy đau đầu.

Đại Vận vẫn thu thuế lương thực, nhưng chỉ lấy bạc trắng, bạc rất quý, 1200 tiền đồng mới đổi được một lượng bạc, mà hoàng kim…

Căn bản là không lưu thông trên thị trường.

Lê Uyên suy tư, không ngừng nếm thử các loại cách dùng khác của Chưởng Binh Lục, hắn thử thay đổi binh khí đang chưởng ngự.

Ông…

Khi đao chặt xương thay thế chùy luyện công tiến vào Chưởng Binh Lục, Lê Uyên cảm thấy không quen lắm, giống như có người tụt một lớp quần áo của hắn vậy.

“Thung công và chùy pháp học được vẫn còn, nhưng chùy pháp cấp tinh thông vừa biến mất, loại cảm giác luyện chùy mấy chục năm kia cũng biến mất theo…”

Lê Uyên dựa vào tường, cảm nhận cơ thể.

“NHưng lại có một loại cảm giác chặt thịt rất nhiều năm… Xem ra, thay đổi binh khí chưởng ngự cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến ta, nhưng hình như không phải đổi lúc nào cũng được…”

“Hai ngày mới có thể đổi một lần sao?”

Lê Uyên cảm thấy đã hiểu rõ.

Mấy ngày tiếp theo, Lê Uyên đã đổi binh khí chưởng ngự, nương theo chùy pháp cấp tinh thông, thung công dần dần tiến bộ, nhưng sức ăn ngày càng lớn, gần như mỗi ngày đều phải đi mua nửa cân thịt vụn.

Bạc nhị ca cho đã sắp thấy đáy, Lê Uyên luôn kiên định cho rằng, cách tiêu tiền tốt nhất là dùng lên người mình.

Sau lần trước, Tần Hùng chưa từng đến truyền thụ Phi Phong Chùy, dường như có nhiệm vụ áp giải, Lộ Trung truyền thụ thay, mấy ngày tiếp theo, 18 thức chùy pháp đã được truyền thụ lại.

Lê Uyên cũng không thể hiện nhiều, chỉ tiến bộ nhanh hơn học đồ khác một chút, để người chú ý, nhưng lại không có vẻ chói mắt.

“Lê Uyên, qua chỗ ta thu dọn một chút!”

Ngày nay, Lê Uyên vừa đứng cọc xong, còn chưa kịp lau người thì đã nghe thấy giọng nói của Tôn mập truyền đến từ phía xa xa.

Mấy học đồ chưa vào nhà cũng nghe thấy, lập tức gia tăng tốc độ, vội vàng trở về phòng, Lê Uyên xoa xoa cổ tay, đáp ứng một tiếng rồi đi tới tiểu viện của Tôn mập.

Là người cầm muôi lo ăn uống cho quá nửa người trong cửa hàng Rèn Binh, đãi ngộ của Tôn mập là không cần bàn, tiểu viện độc lập, bữa nào cũng có thịt, ngoài ra còn có thể tắm nước nóng.

Giờ phút này, Tôn mập cơm nước no nê đang ngâm tắm trong phòng, cũng không tị hiềm Lê Uyên, tựa vào trong bồn tắm, đồng thời hút thuốc.

“Nghe nói ngươi tập không tệ?”

Nhìn Lê Uyên đang thu dọn cơm thừa canh cặn, Tôn mập lại phun ra vài vòng khói.

“Đáng tiếc, đáng tiếc…”

Tên mập này…

Lê đạo gia chợt hơi chậm lại, nghi hoặc ngẩng đầu lên: “Chưởng môi, đáng tiếc cái gì?”

“Có chuyện, ta cũng mới biết thoi.”

Tiện tay đập đập tẩu thuốc vào bên ngoài bồn tắm, Tôn mập lại hạ giọng, khóe miệng mang theo nụ cười: “Tần Hùng kia thích võ nghệ, thích rượu thịt, nhưng thích nhất lại là nữ sắc.”

“A?” Lê Uyên trong lòng khẽ động.

“Nghe nói, hắn có nuôi một cô nàng ở phường Sài Ngư, nghe nói họ Ngư, phong thái thon thả, rất có tư sắc…”

Tôn mập hơi hài hước: “Nghe nói… Nàng họ Ngưu?”

“Họ Ngưu?” Lê Uyên đã nhớ đến một người.

“Ngưu Quý?!”

Kinh ngạc xong, Lê Uyên hoàn hồn.

Hắn hơi thất vọng khi danh ngạch đã được đặt trước, nhưng cũng không để trong lòng, một nơi truyền thừa hơn 200 năm, nếu không có con đường tấn tương, vậy xong đời từ lâu rồi.

Không có lần này, thì có lần sau.

Nếu không được, hắn cũng được học võ công sớm một hai năm, không lỗ…

“Cửa hàng Rèn Binh chúng ta nổi danh hơn 200 năm, tự nhiên có quy trình bồi dưỡng học đồ, nhưng theo thường lệ, Tần Hùng sẽ không dạy võ công cho các ngươi…”

Thả tẩu thuốc, Tôn mập nâng cái bụng to và đứng lên, lau lung tung vài lần, rồi khoác quần áo lên.

“Thì ra là vậy…”

Lê Uyên hơi thất thần.

Có chút tò mò Tôn mập muốn làm gì.

Chẳng lẽ đánh bừa lại lọt vào mắt tên mập này?

Hay là nói…

“Lần này, mỗi một viện chỉ có một danh ngạch gia nhập nội viện, cho nên, hơn một tháng trước, Ngưu Quý mới gia nhập trung viện, ngươi hiểu chưa?”

Tôn mập giống cười mà không phải cười, muốn nhìn dáng vẻ không cam lòng và mất mát của tên tiểu tử này.

Lê Uyên cúi đầu xuống: “Đa tạ Tôn chưởng môi đã chỉ điểm.”

“Ngươi không thất vọng?” Tôn mập lại hơi thất vọng: “Ngươi rõ ràng là người có biểu hiện tốt nhất, lại không thể vào nội tiện, trong lòng không có oán hận?”

“Chỉ hơi thất vọng nhưng không nhiều. Về phần oán hận…”

Nội tâm Lê Uyên run lên, cúi đầu thành thật đáp: “Cơ hội này vốn không phải của ta, tại sao phải oán hận? Ít nhất ta cũng được học võ công…”

Tôn mập thu hồi nụ cười, nhìn chằm chằm Lê Uyên một lát, mới nở nụ cười lần nữa: “Đúng là thú vị…”

“Tên mập này…”

Lê Uyên bị nhìn đến nội tâm run rẩy, chỉ sợ võ công của tên mập này cũng không thấp?

“Đáng tiếc, ngươi vẫn sai rồi.”

Tôn mập đập đập tẩu thuốc, thản nhiên nói: “Bạch Viên Phi Phong Chùy dù không tính là võ công cao cấp nhất, nhưng sao có thể tùy tiện truyền cho các ngươi?”

“Không hoàn chỉnh?” Lê Uyên phản ứng kịp.

“Chiêu thức tự nhiên là hoàn chỉnh, nhưng nếu chỉ có chiêu thức và thung công, coi như căn cốt thưởng đẳng, không có năm năm ba năm thì đừng hòng nhập môn!”

Tôn mập vừa nói chuyện, bàn tay to béo cũng đã rơi lên vai Lê Uyên.

Lê Uyên muốn tránh, nhưng nào tránh được, đau nhức kịch liệt và ý lạnh gần như đồng thời tràn vào lòng.

“Căn cốt của ngươi cũng coi như tạm được, miễn cưỡng là trung đẳng, coi như là trung hạ đi! Đáng tiếc, cơ thể lại yếu một chút…”

Mồ hôi lạnh đã thấm ướt quần áo Lê Uyên.

Khoảnh khắc bị bàn tay to lớn kia chạm vào, hắn chỉ cảm thấy như cừu non rơi vào móng hổ, sinh tử không do bản thân khống chế.

Giờ phút này, hắn không dám thở mạnh, trái tim đập loạn.

Tên mập luôn cười nịnh nọt Tần Hùng lại lợi hại như thế??

“Thế nào, ngươi rất kinh ngạc khi biết ta có võ công?”

Tôn mập có chút hưởng thụ ánh mắt kinh ngạc của người khác: “Ngươi nói xem, ta dựa vào cái gì mà chiếm được công việc béo bở như chưởng môi này? Võ công của ta, hừ hừ…”

Không phải vì tỷ phu (anh rể) ngươi là Nhị chưởng quỹ sao?

Lê Uyên oán thầm, lại chỉ có thể ra vẻ như rửa tai lắng nghe.

“Bạch Viên Phi Phong Chùy có phân chia nội và ngoại, đại tiểu tam hợp, lại phân chia luyện pháp, đấu pháp và hô hấp pháp.”

Dưới ánh trăng, Tôn mập từ tốn nói: “Hiện giờ, ta truyền cho ngươi Viên Lục Hô Hấp Pháp!”

Phức tạp như vậy?

Lê Uyên hơi sợ: “Vì sao ngài lại dạy ta?!”

“Trên đời này, phàm là muốn người ta nhìn với con mắt khác, hoặc là thiên phú của ngươi không kém, hoặc là… có mưu đồ khác…”

“Một kẻ có căn cốt trung hạ như ngươi, còn có thể vì thiên phú của ngươi sao?”

Tôn mập bước thong thả mấy bước, chắp tay sau lưng, dưới bóng đêm vẫn có thể thấy nụ cười trên khuôn mặt béo của hắn.

“Tự nhiên là bởi vì nhị ca ngươi nhét tiền cho ta rồi!”

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi v0lka
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.