Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện được thân như vượn

Phiên bản Dịch · 2179 chữ

Nhị ca lại nhét bao nhiêu tiền rồi?

Lê Uyên kinh hãi, lo lắng nhiều hơn là mừng rỡ, Lê gia đã lụi bại nhiều năm, đâu còn vốn liếng để đút cho Tôn mập?

Chỉ sợ là lại đi vay…

Hít sâu một hơi, Lê Uyên tập trung tinh thần, không muốn lãng phí cơ hội học võ không dễ kiếm này.

Đầu năm nay, học cái rèn sắt mà còn gian nan như vậy, chứ đừng nói đến võ công.

“Ngươi đừng không phục, loại võ công trân quý như Bạch Viên Phi Phong Chùy, trừ ta ra thì nào có ai vui lòng dạy ngươi?” Tôn mập từ một tiếng, nói: “Xách chùy trạm thung!”

Nói chuyện, hắn vừa nhấn chân, đá một thanh chùy sắt đã chuẩn bị qua.

Lê Uyên giật mình một cái, đỡ chùy, vô thức liếc qua hào quang màu xanh trên chùy, rồi mới đứng Bạch Viên Thung.

“Ngươi học 18 thức chùy pháp, thung công cũng khá ổn, chỉ là… vẫn thiếu một vài thứ…”

Lê Uyên vừa nghe thấy âm thanh, Tôn mập đã đi đến trước người hắn, thân thể mập mạo nghiêng về phía trước, vô cùng áp bách: “Viên Lục Hô Hấp Pháp!”

Bàn tay như quạt hương bồ đè lên vai, Lê Uyên chỉ cảm thấy cả vai và cánh tay đều nóng lên.

“Ngươi nhớ kỹ, ta chỉ biểu thị một lần!”

Lê Uyên vội vàng tập trung.

Tôn mập hít sâu một hơi, lúc thở ra, tiếu tấu hô hấp đã thay đổi.

Đó là một cách hô hấp cực kỳ khó hiểu, không hợp với lẽ thường, Lê Uyên vô thức thử một chút mà đã suýt ngất.

Nhưng lúc này, Lê Uyên tự nhiên không dám phân tâm, tập trung tinh thần, ghi tạc tất cả sáu phương thức hô hấp vào trong lòng.

“Hít thở… ba ngắn sáu dài, lại chín hít…”

“Khi nào có thể vừa trạm thung, vừa diễn luyện Phi Phong Chùy và bảo trù Viên Lục Hô Hấp Pháp, thì tính là nhập môn!”

Giống như lúc trước, Tôn mập nói rất giữ lời, chỉ dạy một lần liền quay người trở về phòng, nhưng không lâu sau lại đi ra, còn ném cho Lê Uyên một quyển sách:

“Trừ cách hô hấp, lai lịch và thung công, chùy pháp của Bạch Viên Phi Phong Chùy đều nằm trong này, ta nhớ là ngươi biết chữ? Vậy thì tự đọc đi, đúng rồi, chỉ có thể đọc ở chỗ ta, không được mang ra ngoài!”

“Đa tạ Tôn chưởng muôi!” Lê Uyên vội vàng nhận sách, tiếp đó mới phản ứng: “Đấu pháp đâu?”

“Ngươi còn muốn học đấu pháp?” Tôn mập cười nhạo một tiếng, quay người trở về phòng: “Lấy thêm 10 lượng bạc, dậy ngươi đấu pháp!”

“Lấy thêm? Nhị ca thế mà lại cho gã 10 lượng bạc?” Lê Uyên hít sâu một hơi.

Học đồ trung viện, một tháng 30 tiền đồng, ba tháng cũng chưa được một tiền bạc, 10 lượng bạc mới đưa được người vào đây, nếu không phải vì học võ, vậy quả thực là bệnh thiếu máu!

Căn nhà nhỏ hai tầng mà nhị ca hắn đang ở là nhà thuê, một năm cũng chỉ mất 4 lượng bạc mà thôi…

“Viên Lục Hô Hấp Pháp!”

Lê Uyên đau lòng đến nhỏ máu, lại không dám phân thần, cố gắng ghi nhớ sáu loại hô hấp Tôn mập dạy.

Nếu như chỉ quên một loại nửa loại, vậy thực sự là phải thổ huyết.

Dưới ánh trăng, Lê Uyên đầu đầy mồ hôi, làm quen với cách hô hấp từng lần từng lần một.

Tận hơn nửa canh giờ trôi qua, hắn mới thở dài một hơi, ý lạnh cuối thu cũng lập tức đánh tới.

“Xem như nhớ rồi, sau này sẽ thử.”

Không có ý nghĩ vào nhà, thừa dịp ánh trăng sáng, Lê Uyên tìm một một góc hẻo lánh cản gió trong viện, lại củng cố cách hô hấp vài lần, rồi mới ngồi xổm xuống và lấy quyển sách Tôn mập đưa.

“Quả nhiên, có thể làm người cầm muôi ở trung viện, sẽ không đơn giản như đám học đồ nói…”

Xoa xoa bàn tay run lên vì lạnh, nội tâm Lê Uyên cũng phát lạnh.

Trải qua việc tối nay, hắn cũng không dám xem thường Tôn mập nữa.

Nhị ca nhà mình nhét 10 lượng bạc, trong vòng hơn một tháng này, hắn cũng không được ưu đãi một chút nào.

Hắn thậm chí còn hoài nghi, nếu như mình không lộ một ít thiên phí, chỉ sợ tên mập này cũng sẽ không dạy cho mình!

“Bạch Viên Phi Phong Chùy!”

Thở ra một hơi, vứt bỏ suy nghĩ lung tung, Lê Uyên cẩn thận lật quyển sách nhỏ này.

Nhờ vào sự kiên trì, nên tiền thân của Lê Uyên cũng biết chữ.

“Nội là thung, ngoại là chùy, hô hấp là hạch tâm! Dùng cách hô hấp xuyên qua thung công và chùy pháp, chính là nhập môn!”

Lê Uyên mặc niệm từng chữ từng chữ một.

Trong sách, có thung công và chùy pháp hắn học những ngày qua, không sai một chiêu nào, chỉ là càng kỹ càng hơn.

Ví dụ như nội ngoại tam hợp và Tần Hùng đề cập đến, và lai lịch của môn Bạch Viên Phi Phong Chùy này.

Ngoại tam hợp, giảng cứu tay hợp với chân, khuỷu tay hợp với đầu gối, vai hợp với hông; nội tâm hợp thì là tâm hợp với ý, ý hợp với khí, khí hợp với lực.

Mà khí trong nội tam hợp, chính là chỉ cách hô hấp, thiếu cách hô hấp, dù có cuốn sách này cũng rất khó luyện thành.

Đừng nói là cảnh giới đại thành lục hợp quán thông, mà còn không thể luyện thành nội tâm hợp.

“Nhập môn, tinh thông, tiểu thành, đại thành! Bốn cảnh giới của Bạch Viên Phi Phong Chùy, không biết Tần Hùng và Tôn mập ở cảnh giới nào?”

Lê Uyên hơi mê mẩn, đột nhiên, hắn giật mình một cái, bởi vì nhìn thấy thứ hắn cảm thấy hứng thú.

“Luyện được thân hình như Bạch Viên (vượn trắng), mới có thể uẩn huyết thành nội kình!”

Nội kình!

Lê Uyên lại lật tiếp, phía sau chỉ có một tờ, không đề cập đến đấu pháp, cũng không nhắc đến nội kình, khiến hắn hơi tiếc nuối.

“Bạch Viên Phi Phong Chùy dễ học khó tinh, căn cốt hạ đẳng, một ngày trạm thung ba canh giờ, luyện chùy pháp mười hai lần, hai năm có thể nhập môn, bảy năm có thể tinh thông…”

“Căn cốt trung đẳng, nửa năm có thể nhập môn, căn cốt thượng đẳng, hơn tháng là có thể nhập môn!”

Lê Uyên khép sách lại.

Mười tám thức chùy pháp, luyện mười hai lần cũng phải hơn một canh giờ, trạm thung ba canh giờ, học đồ trung viên căn bản là không có nhiều thời gian rảnh như vậy.

“Luyện như vậy, với cơm nước ở trung viện thì thân thể sẽ không chịu nổi, chưa luyện thành đã phế…”

Lê Uyên chợt thở dài, lại càng muốn rời khỏi trung viện hơn.

Hắn biết học đồ tiền viện, mỗi ngày luyện bốn canh giờ, một ngày bằng ba ngày của mình, hắn đã cảm thấy ở đây là vô ích rồi.

Không thoát ly sản xuất, căn bản là không thể luyện võ.

Nhị ca cho ba tiền bạc, nhưng không chịu nổi tiêu hao khi luyện võ.

“Luyện võ quá khó, một môn Bạch Viên Phi Phong Chùy không có đấu pháp mà đã phải chia ra thành nhiều trình tự để truyền thụ như vậy rồi. Nhưng mà đây mới chỉ là cơ sở thôi. Thuốc bổ… chưa nói đến thuốc bổ, không đủ thịt ăn thì tiến độ cũng quá chậm…”

Lê Uyên thầm nhủ trong lòng, lại nhìn về phía phòng ngủ còn chưa tắt đèn, có thể thấy bóng dáng to lớn của Tôn mập in trên giấy dán cửa sổ.

“Đao công cấp nhập môn, chắc là đủ rồi nhỉ?”

Ngủ chưa đến sáu giờ, Lê Uyên đã bò dậy trên giường chung, hắn toàn mặc áo đi ngủ, lúc dậy còn có âm thanh rất nhỏ, nhưng vừa đứng dậy, đã nghe thấy tiếng động ở phía sau.

“Ngày nào ngươi cũng dậy sớm như vậy?”

Ngưu Quý đè thấp giọng nói.

“Ngẫu nhiên thôi!”

Lê Uyên cũng không quay đầu, đẩy cửa đi ra ngoài.

Rạng sáng cuối thu, hôm nay lại lạnh hơn hôm qua, Lê Uyên làm nóng người trước, giãn gân cốt xong, bắt đầu trạm thung, cũng bắt đầu điều chỉnh hô hấp của mình.

Viên Lục Hô Hấp Pháp cũng không phức tạp, nhưng muốn điều chỉnh thói quen hô hấp nhiều năm, thậm chí là đảo loạn thì nào có đơn giản?

Lê Uyên thử nhiều lần, chỉ cảm thấy ngực khó chịu, chỉ đứng chưa đến nửa canh giờ là đã không chịu nổi.

“Người bình thường có thể hô hấp như vậy sao?”

Ấn ngực, Lê Uyên nghỉ một lúc lâu mới thử lại lần nữa.

Sau vài lần như thế, sắc trời đã sáng lên, trong phòng truyến ra tiếng mặc đồ của các học đồ khác.

“Ngươi đi đâu?” Thấy Lê Uyên rời khỏi viện, Ngưu Quý còn chưa thu công lại hỏi.

“Xin nghỉ!”

Lê Uyên đáp một câu, cầm chùy đi đến trước tiểu viện của Tôn mập.

Gà gáy ba lần, Tôn mập mới ngáp một cái và đẩy cửa ra ngoài, nhìn thoáng qua Lê Uyên thì không khỏi giật mình.

“Ngươi đến làm gì? Ngươi cho rằng ta truyền Viên Lục Hô Hấp Pháp cho ngươi thì ngươi không cần làm việc sao?”

“Tôn chưởng muôi, đệ tử muốn học làm đồ ăn với ngài.” Lê Uyên cúi đầu, khom người nói.

Thân là học đồ trung viện, muốn cải thiện cơm nước, đề cao đãi ngộ, tự nhiên không thể vòng qua được người cầm muôi như Tôn mập.

Hắn đã chuẩn bị từ vài ngày trước, mua đao chặt xương chính là vì chuyện này.

Ban đầu hắn còn nghĩ cách trèo kéo tình cảm trước, nhưng có chuyện tối hôm qua, hắn cảm thấy có thể thử một lần.

Cho dù không thành công, cùng lắm thì bị đánh một trận thôi.

Không có thân thể tốt, không có dinh dưỡng theo kịp, dù có chùy pháp cấp tinh thông trên người, cũng không thi triển ra được mấy phần.

“Muốn làm học độ của lão tử? Ngươi đúng là biết thuận cán trèo lên đấy!”

Tôn mập vừa muốn mắng vừa muốn cười, nhưng nghĩ lại bạc của Lê Lâm, vẫn không nói chết: “Tiền nhị ca ngươi đưa không đủ để làm học đồ của ta, đó là giá cả khác…”

Lê Uyên không nói gì, chỉ là đưa tay ra sau lưng.

“Còn chưa đi?”

Tôn mập tràn đầy không kiên nhẫn, xua tay đuổi người, lại đột nhiên sững sờ, tức giận không thôi.

“Khá lắm, lại dám cầm dao phay của lão tử? Ngươi ngứa da đúng không?”

Xùy!

Lê Uyên rút con dao của Tôn mập ra, trước khi Tôn mập kịp tức giận, Lê Uyên đã đưa tay múa đao.

Trên đường đến đây, hắn đã đi nhà bếp lấy dao của Tôn mập, đây là một thanh binh khí không kém hơn chùy luyện công.

“A?”

Tôn mập dừng lại, hắn đã làm đầu bếp 20 năm, tự nhiên là có ánh mắt: “Tiểu tử ngươi luyện đao mấy năm?”

Tôn mập hơi giật mình.

Đầu bếp trung viện phụ trách cơm nước cho 180 người, dao tự nhiên không nhỏ, con dao chặt thịt của hắn dài non nửa mét, không phải người bình thường có thể múa.

Nhưng tiểu tử Lê Uyên này có thể làm được, dáng vẻ còn thành thạo như tay của mình?

“Bẩm chưởng muôi, đúng là đã luyện vài năm.” Lê Uyên cúi đầu trả lời.

Kiếp trước hắn hầu hạ lão đầu tử, tự nhiên phải biết chút đao công, nấu cơm, nhưng có thể chơi ra hoa như vậy, tự nhiên là bởi vì đao chặt xương đang chưởng ngự.

Đây cũng là chỗ dựa để hắn đến đây.

“Khá lắm, thủ pháp này, tối thiếu cũng phải khổ luyện ba bốn năm nhỉ?”

Quan sát Lê Uyên một phen, Tôn mập cũng không giận nữa, mà híp đôi mắt nhỏ.

“Ngươi còn nhớ lời ta nói ngày hôm qua? Bằng đao công của ngươi, không phải là không thể nhận ngươi, chỉ là…”

“Đa tạ chưởng muôi…”

Lê Uyên tự nhiên biết Tôn mập muốn nói gì, hắn liền dâng đao chặt thịt bằng hai tay: “Đệ tử chỉ cầu ăn no, những thứ khác thì mặc cho chưởng muôi phân phó!”

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi v0lka
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.