Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu

Tiểu thuyết gốc · 10384 chữ

Đấu la đại lục, Ngao Lai thành, trong một ngôi nhà nhỏ tại thị trấn Vân An, một đứa nhỏ vừa mới chào đời cách đây không lâu, là một bé trai nhỏ nhắn đáng yêu đang ngơ ngác nhìn xung quanh.

Đứa bé khóc ầm lên oa oa khi bị vỗ vào mông, đây là những biểu hiện bình thường nhất của một đứa trẻ sơ sinh.

Nhưng ẩn sâu bên trong đấy, là một linh hồn của người trưởng thành, Cẩm Vân, một người đến từ trái đất, trong một lần đi dã ngoại trèo núi mà ngã chết.

“Đây là đâu? Nơi này là nơi nào?” Cẩm Vân thắc mắc muốn hỏi, nhưng phát ra chỉ là tiếng khóc sơ sinh.

Thân hình bé nhỏ, bàn tay múp míp, Cẩm Vân rất nhanh nhận ra tình huống của mình.

‘Ta đây là trọng sinh rồi?’

Rất nhiều thứ trong đầu của Cẩm Vân không ngừng hiện lên, nhưng cậu bị đánh gãy bởi bà đỡ đẽ và tiếng cười của những người khác.

Cẩm Vân được bế tới đặt lên bụng mẹ mình, cảm nhận hơi thở quen thuộc mà xa lạ, người phụ nữ cười hiền lành đưa tay nhẹ nhàng xoa lấy người cậu.

“Con trai… con trai của mẹ”

Âm thanh mang theo cảm giác hạnh phúc, bên cạnh giường là một người đàn ông trẻ tuổi chạc tầm hai sáu hai bảy tuổi, vui sướng ôm lấy hai mẹ con cậu.

Trước đây Cẩm Vân cũng là một đứa trẻ có gia đình, nhưng người thân mất sớm, từ nhỏ cậu đã sống độc lập, thiếu đi rất nhiều tình thương và sự chăm sóc.

Lúc này cảm giác ấm áp đến từ cha mẹ kiếp này của Cẩm Vân khiến cậu cảm thấy ấm áp, sự thả lỏng khiến cho Cẩm Vân không biết khi nào ngủ quên.

…..

Thời gian thoáng chốc trôi qua sáu năm, đứa bé nhỏ nhắn ngày nào đã trở thành một cậu nhóc xinh xắn ăn mặc chỉnh chu đang phụ mẹ làm việc nhà.

Sáu năm qua, Cẩm Vân đã trải qua cuộc sống của một đứa nhỏ không thể tự chủ làm bất cứ điều gì, nhiều việc hổ thẹn cậu không muốn nhớ lại.

Nơi này là Đấu la đại lục, nơi mà lấy thực lực vi tôn, chỗ mà bọn cậu ở là thành Ngao Lai, thị trấn Vân An, cha mẹ cậu là đều là hồn sư.

Mẹ cậu tên là Ngọc Thủy, cha cậu là Cẩm Đằng, bọn họ đều là cấp bậc hồn tôn, hiện đang làm giáo viên của một trường hồn sư sơ cấp.

Nhờ đấy mà Cẩm Vân có một cuộc sống tương đối sung túc, sáu tuổi Cẩm Vân lớn lên khỏe mạnh như một đứa nhóc mười một mười hai tuổi.

Võ hồn của mẹ cậu là Lam Ngân Thảo, được xưng là phế võ hồn, nhưng may mắn là mẹ cậu có hồn lực, tu luyện lên tới cấp ba mươi đã là giới hạn của bà.

Cha cậu võ hồn thì là Quang Minh Trượng, đáng lý ra thì võ hồn này tiềm lực hẳn là rất cao, nhưng trong một lần chiến đấu, cha cậu chịu tổn thương căn cơ, không thể tiếp tục tiến bộ, dừng lại tại cảnh giới hồn tôn.

Nơi này mỗi đứa trẻ lên sáu tuổi đều có thể thức tỉnh võ hồn, bao gồm có khí võ hồn và thú võ hồn, thức tỉnh loại võ hồn nào thì sẽ gia tăng thiên phú tương quan đến nó.

“Tiểu Vân, mau lên, sắp tới giờ rồi!” Cha cậu lúc này từ ngoài về, đối với con trai của mình nói

Hôm nay là ngày mà Cẩm Vân thức tỉnh võ hồn, cha mẹ cậu đã chuẩn bị rất nhiều cho ngày này, nhưng bọn họ không hề lo lắng.

Bình thường mà nói, bình thường một đứa trẻ thức tỉnh võ hồn tỷ lệ xuất hiện hồn lực là rất thấp, nhưng Ngọc Thủy và Cẩm Đằng đều là hồn sư, tỷ lệ mà Cẩm Vân có hồn lực là rất lớn.

“Vâng, con tới ngay đây!” Cẩm Vân mau chóng đáp lời.

Cậu mang lên chiếc áo khoác vừa vặn, mang dép chạy ra ngoài cửa, quay lại đối với mẹ nói một tiếng, hai cha con mau chóng lên đường.

Bọn họ đi tới học viện mà cha mẹ cậu giảng dạy, tham dự nghi lễ thức tỉnh võ hồn, có khá nhiều đứa trẻ bằng tuổi cậu cũng chờ đợi thời khắc này

Một hồn sư của Truyền linh tháp tới để hỗ trợ bọn cậu thức tỉnh võ hồn, đối phương lần lượt kêu tên từng đứa trẻ, đánh thức võ hồn bên trong bọn họ.

Có người võ hồn là con dao, có người võ hồn là một nhánh thực vât.

“Tiếp theo, Cẩm Vân!” Vị hồn sư của Truyền linh tháp gọi tên cậu, Cẩm Vân quay đầu lại nhìn thấy cha mình cười cỗ vũ.

Cẩm Vân liền gật đầu tiến về phía trước, đối diện với vị hồn sư này, đối phương liền thờ ơ nói

“Được rồi, thả lỏng, tập trung tinh thần, ta sẽ bắt đầu ngay đây!”

Lập tức một luồng sáng hiện lên trên tay của đối phương, bốn hoàn hiện lên ở đằng sau vị hồn sư này, vàng vàng tím tím, một vị hồn tông!

Đồng thời cơ thể của Cẩm Vân bắt đầu phát sáng, một nguồn năng lượng chảy bên trong cơ thể cậu, trên bàn tay trái, giống như có thứ gì ngọ nguậy xuất hiện.

Một nhánh cây nhỏ bắt đầu mọc lên, giống như võ hồn của mẹ cậu, Lam Ngân Thảo!

“Vậy mà là Lam Ngân Thảo? được rồi, kiểm tra hồn lực đi!” Vị hồn tông này rất nhanh đưa tới một quả cầu.

Khi Cẩm Vân chạm tay vào trong, cậu cảm nhận được nguồn năng lượng trong cơ thể mình bắt đầu chảy ra, quả cầu sáng lên, ánh sáng lờ mờ, bình thản.

“Hồn lực cấp ba, được rồi, người kế tiếp!”

Vị hồn tông trực tiếp đọc kết quả, Cẩm Vân gật đầu quay trở lại phía cha mình, võ hồn Lam Ngân Thảo rất bình thường, dù sao võ hồn của đời sau thường được kế thừa từ thế hệ trước.

Mẹ cậu võ hồn là Lam Ngân Thảo, Cẩm Vân không quá bất ngờ khi mình có võ hồn giống hệt mẹ, nhưng thực chất cậu mong muốn võ hồn giống của ba mình hơn.

“Không sao, võ hồn Lam Ngân Thảo cũng tốt, có hồn lực, nếu cố gắng con cũng sẽ trở thành hồn sư!” Cẩm Đằng lập tức an ủi.

Hai cha con trở về báo tin lại cho mẹ cậu, mọi người vẫn ăn mừng vì Cẩm Vân đã thức tỉnh võ hồn, sau đấy cậu được cha bày cho cách thức tu luyện.

Cẩm Vân trở về trong phòng, cậu ngồi lên giường liền lập tức nghi hoặc nhìn sang bàn tay phải của cậu, có một thứ gì đó có tính chất đối ngược với võ hồn Lam Ngân Thảo của cậu ở bàn tay trái.

“Võ hồn song sinh sao? Đây là cái gì vậy?”

Cậu cố gắng triệu hoán thứ ở bàn tay phải nhưng không được, Cẩm Vân thử thu liễm khí tức của Lam Ngân Thảo xong thử lại, bên bàn tay phải hiện ra một cái cái chuông màu trắng.

Võ hồn này tương tự với với Quang Minh Trượng của cha cậu, nhưng hình dáng lại khác biệt, đây có thể là biến dị võ hồn.

Cẩm Vân nhận được thông tin mà võ hồn này mang lại

“Thanh Tẩy Chuông, võ hồn hệ quang minh? Tác dụng là chính là thanh tẩy?”

Võ hồn này rất kỳ lạ, theo thông tin cậu nhận được, võ hồn này không có tác dụng gì ngoài chức năng thanh tẩy, dù cho sau này cậu hấp thu hồn hoàn nào, chiếc chuông cũng chỉ có một mình tác dụng này.

Nhưng vì sao nó lại đối nghịch với võ hồn Lam Ngân Thảo của cậu? Vấn đề nằm ở đâu? Vì sao phải triệt tiêu khí tức của một trong hai thì võ hồn còn lại mới gọi ra được?

Cẩm Vân thử gọi ra Lam Ngân Thảo khi Thanh Tẩy Chuông còn đang ở trên tay nhưng không được, triệt tiêu Thanh Tẩy Chuông đi thì Lam Ngân Thảo mới hiện ra.

Nghiên cứu một chặp, Cẩm Vân mới giật mình phát hiện một điều vô cùng kỳ lạ

“Đây là… thiên phú của võ hồn?”

Mỗi một loại võ hồn đều có thiên phú nhất định, xác xuất sở hữu là rất thấp, có tốt có xấu, Cẩm Vân rất nhanh nhận được thông tin mà võ hồn mang lại.

Lam Ngân Thảo cung cấp cho cậu một loại năng lực rất tà ác, nếu cậu đụng chạm vào năng lực này, rất có thể sẽ khiến cậu trở thành một Tà hồn sư, tồn tại mà ai cũng chán ghét ở trong thế giới này.

Hấp thu sinh mệnh là thiên phú của Lam Ngân Thảo mang lại, một loại thiên phú đáng sợ có thể hấp thu năng lượng của sinh vật sống truyền lại cơ thể chủ, nhưng đồng thời sẽ khiến cậu trở nên khát máu và thị huyết.

“Khoan, Thanh Tẩy Chuông có tác dụng là thanh tẩy, có thể là nó bài xích thiên phú tà ác của Lam Ngân Thảo sao?”

Cẩm Vân càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, nếu như Thanh Tẩy Chuông có thể thanh lọc được tác dụng phụ của thiên phú Hấp thu sinh mệnh, như vậy cậu có thể bài trừ việc trở thành một tà hồn sư hay không?

Chủ yếu tác dụng phụ của thiên phụ này mới khiến cậu tà ác, còn việc sử dụng Hấp thu sinh mệnh đúng cách thì nó cũng chả phải tà ác lắm.

Ví dụ cậu đánh chết hồn thú, sau đó lại lợi dụng thiên phú hấp thu sinh mệnh của đối phương, không làm hại người vô tội, chỉ tấn công kẻ thù của mình, thì như vậy cũng đâu phải là tà ác.

Người ta nói, tà ác không phải là võ hồn, mà là mục đích của người dùng chúng, nếu cậu không bị sa đọa bởi thiên phú này thì tại sao cậu lại không dùng.

Còn nếu Thanh Tẩy Chuông không thanh lọc được tác dụng phụ của Lam Ngân Thảo, vậy thì cậu cần phải tránh xa thiên phú Hấp thu sinh mệnh, đồng thời vĩnh viễn không chạm vào nó.

“Nếu ta thử nó với thực vật trước tiên, hẳn là không sao đâu nhỉ?” Cẩm Vân chần chừ, bây giờ là trời tối, cậu muốn thử xem suy đoán của mình có đúng hay không.

Tiện thể trong phòng cậu có một bồn cây cảnh được mua năm ngoái, nó cũng là sinh vật, có sinh mệnh, Cẩm Vân triệu hồi Lam Ngân Thảo quấn quanh nó, thử kích hoạt thiên phú của mình.

“Hấp thu sinh mệnh!”

Lập tức, cây cảnh mau chóng héo úa lại, đồng thời một nguồn năng lượng chảy trong cơ thể của Cẩm Vân, gia tăng hồn lực của cậu.

Nhưng cùng lúc, một chút cảm giác dục vọng dấy lên, không nhiều, không gây ảnh hưởng gì đến cậu, có điều Cẩm Vân dám khẳng định, nếu về lâu dài, nó sẽ gây tác động tới tinh thần của bản thân.

Rụt tay lại, thu hồi Lam Ngân Thảo, triệu hồi ra võ hồn thứ hai, Thanh Tẩy Chuông vừa xuất hiện liền rung lên, lập tức đánh tan tác dụng phụ của thiên phú Hấp thu sinh mệnh, hơn nữa còn thanh lọc năng lượng cậu mới hấp thu.

“Điều này… thật sự điên rồ!”

Cẩm Vân như đã tìm ra được một con đường tu luyện dành riêng cho mình, có điều võ hồn Thanh Tẩy Chuông hoạt động nhờ tinh thần lực, nó làm cho Cẩm Vân cảm thấy vô cùng mệt mỏi, phải mau chóng nghỉ ngơi.

Ngồi lên giường xếp bằng tu luyện, dựa theo cha cậu hướng dẫn trước đó, chậm rãi tu luyện, tốc độ chậm rất nhiều, còn không bằng một phần ba của sinh mệnh cây cảnh hôm qua.

Sáng hôm sau thức dậy, hồn lực của Cẩm Vân đã tăng lên cấp bốn, điều này tương đối đáng sợ, mới tu luyện một đêm đã tăng một đẳng cấp, mặc dù cấp độ hồn lực của Cẩm Vân còn nhỏ, nhưng đó đủ thấy lợi ích mà thiên phú tà ác mang lại.

Hèn gì có nhiều người biết thiên phú của võ hồn mình tà ác mà vẫn muốn xông lên con đường Tà hồn sư.

Tính từ lúc hôm qua, dù cho Cẩm Vân tinh thần tỉnh táo, nhưng theo cách gọi nào đó, cậu cũng đã trở thành một Tà hồn sư rồi, có điều là một Tà hồn sư giữ được bản ngã của mình

“Cảm giác cả người đều thật thoải mái” Cẩm Vân thức dậy sớm, nếu tính theo tốc độ bình thường, với thiên phú của một đứa nhỏ hồn lực cấp ba, có lẽ phải mất ba bốn năm mới lên được đẳng cấp mười, nhưng cậu nghĩ cậu sẽ không tốn đến chừng đó thời gian.

Thời gian trôi qua tương đối nhanh, tuy thiên phú của Cẩm Vân trong mắt ba mẹ cậu không quá mạnh, nhưng cậu vẫn rất có tiềm lực.

Thời gian cậu phải nhập học ở học viện sơ cấp cũng sắp đến, lúc đấy cậu sẽ được học rất nhiều điều liên quan tới hồn sư.

Mặc dù ở nhà cậu cũng đọc qua khá nhiều sách về vấn đề này rồi, dù sao có cha mẹ là giáo viên cũng không phải là để trưng.

Một tuần sau, Cẩm Vân nhập học ở học viện gần nhà, học ở trong lớp của mẹ mình, tại đây cậu gặp được nhiều đứa trẻ có thiên phú cao hơn bản thân, ít nhất là ở mặt ngoài.

Không có tiên thiên mãn hồn lực, nhưng hồn lực bẩm sinh cấp sáu, cấp bảy vẫn là có, những đứa trẻ đó là siêu sao của lớp học.

Mẹ cậu cũng có phần ưu ái những học trò này, tất nhiên yêu thương nhất vẫn là con trai của bà, Cẩm Vân.

‘Lát nữa phải đi thử xem ở bờ biển có gì để hấp thu hay không’ Cẩm Vân tự nhủ với mình, sau giờ học, cậu không về nhà ngay, mà là đi tới bãi biển.

Tại đây có khá nhiều sinh vật biển, tất nhiên là không có hồn thú, dù sao cũng là khu dân cư, có điều như vậy là đã đủ.

Mục tiêu của cậu là những con cá và sinh vật phù du ở gần đây, kiếm một góc không ai để ý, triệu hồi lam ngân thảo thả xuống xong, bản thân thực vật của cậu cũng là thức ăn của cá, cho nên ngồi từ chiều tới tôi, Cẩm Vân bắt được không ít cá.

Có điều trước khi bắt nó lên, toàn bộ mấy con cá đều đã chết, đôi mắt của Cẩm Vân hơi đỏ lên, lập tức thu hồi lại Lam Ngân Thảo, bàn tay phải gọi ra võ hồn còn lại thanh lọc tà ác hơi thở.

Nắm ở trong tay cái chuông rung nhẹ vài hồi, mọi cảm giác tà ác đều mất đi, đồng thời tinh thần lực của cậu cũng bị rút đi khá nhiều, cả người Cẩm Vân lúc này vô cùng mệt mỏi, nhưng…

“Hồn lực cấp năm, mới hai ngày, tốc độ thật hấp dẫn!”

Cẩm Vân đánh giá không có tai họa ngầm liền quay trở về, những con cá chết này vẫn có thể ăn được, cậu đem hết vào một xô, mang về cho gia đình mình.

Tối đó cả nhà được ăn uống một bữa no nê hải sản, mẹ cậu Ngọc Thủy còn hiếu kỳ hỏi

“Sao hôm nay Tiểu Vân lại có hứng thú đi bắt cá vậy?”

“Haha, chỉ là đột nhiên thèm ăn hải sản thôi mà mẹ” Cẩm Vân tất nhiên không dám nói là vì hấp thu sinh mệnh.

Cậu hấp thu những thứ rất bình dị, tối ngày hôm đó, cậu đột nhiên cảm nhận được cả đầu thanh tỉnh, giống nhưng liên tục dùng thanh tẩy, tinh thần lực của cậu cũng tăng lên.

“Điều này là dấu hiệu tốt, tinh thần lực tăng lên cũng đồng nghĩa khả năng đề kháng của ta đối với tác dụng phụ cũng tăng lên!”

Cẩm Vân đã dự tính đến việc hấp thu sinh mệnh của hồn thú, tất nhiên là sau này, nhưng nếu chỉ là những sinh vật bình thường đã làm cậu mất bình tĩnh như vậy là không được.

Cuộc sống của Cẩm Vân cứ thế trôi qua, ba năm, một khoảng thời gian dài ở trường học sơ cấp, hồn lực của Cẩm Vân đã tăng lên cấp mười từ hai năm trước.

Đẳng cấp càng lên cao, hấp thu sinh mệnh cũng tăng lên, Lam Ngân Thảo cũng trở nên càng thêm rắn chắc.

Cẩm Vân không định tiết lộ bí mật của mình, vậy nên cậu vẫn cứ im lặng chờ đợi, không đi hấp thu hồn linh.

Hơn nữa, cậu còn nhận ra một điều thú vị khác, khi hồn lực của cậu tăng lên tới cấp mười, tiếp tục tu luyện và hấp thu sinh mệnh, lượng hồn lực thưa thớt khi hấp thu sinh mệnh lập tức được cải thiện, thay đổi khi lượng quá nhiều dẫn đến thay đổi chất.

Đồng thời năng lượng còn cải thiện thể chất của Cẩm Vân, tất nhiên là thể chất của một đứa nhỏ hồn lực cấp mười là có giới hạn, và mục tiêu của Cẩm Vân là điền đầy giới hạn đó rồi mới báo cho cha mẹ đẳng cấp hồn lực của mình.

Tinh thần lực của Cẩm Vân cũng tăng lên khổng lồ, hồi trước hở một chút là cảm giác dục vọng, lúc này cậu đã không còn gặp trường hợp như vậy nữa.

Thời gian qua, cậu hấp thu sinh mệnh lực của tôm cá, của những lùm cỏ dại, gần chỗ cậu ở có một khu rừng nhỏ, tất nhiên là không có hồn thú gì, nhưng cây cỏ tại đấy lại xum xuê, và tốc độ tăng trưởng lại rất nhanh, như vậy đã đủ để Cẩm Vân trưởng thành thong thả trong ba năm qua.

Tất nhiên là Cẩm Vân không bỏ quên con đường tu luyện thông thường, dù sao tinh thần lực cạn kiệt thì cũng cần tu luyện đến khôi phục.

Năm nay Cẩm Vân 9 tuổi, cao một mét bốn lăm, chiều cao này cũng tương đối nổi bật trong đám trẻ.

Vốn dĩ cậu khá thấp bé, nhưng năng lượng hấp thu cải thiện cơ thể cậu làm cho Cẩm Vân cơ thể trở nên cứng cáp và trưởng thành hơn.

Ngày hôm nay, cậu quyết định nói với cha mẹ mình

“Cha, mẹ, hồn lực của con đã tu luyện tới cấp mười rồi!” Cẩm Vân cảm thấy mình đã đạt tới giới hạn ở cấp độ này, vậy nên cậu quyết định phải hấp thu cái hồn linh đầu tiên của mình.

“Thật sao? Để cho mẹ xem nào?” Ngọc Thủy lập tức vui mừng lại gần kiểm tra, quả nhiên là hồn lực cấp mười

“Thật tốt quá, con trai ta chuẩn bị trở thành hồn sư rồi!” Cẩm Đằng cũng hào hứng lại gần đánh giá.

Bọn họ làm hồn sư, tiền tài vẫn luôn khá giả, tuy không làm ăn buôn bán to lớn, nhưng chi trả cho một cái hồn linh tốt thì vẫn có thể.

Vậy nên ngay sau hôm đó, Cẩm Vân được cha mẹ mình dẫn tới truyền linh tháp để mua một hồn linh, về phương hướng phát triển, Cẩm Vân đã có một số dự tính cho mình.

Võ hồn của cậu là thực vật, bản chất là sợ lửa, vậy nên Cẩm Vân dự định sẽ hấp thu một hồn linh có thuộc tính nước, càng thuần khiết càng tốt, hồn linh hệ nước sẽ làm Lam Ngân Thảo chuyển động linh hoạt hơn, chống cự lại thuộc tính lửa.

Tuy sẽ không cải thiện được độ bền chắc, và không thêm được bao nhiêu khả năng công kích, nhưng thiên phú Hấp thu sinh mệnh cũng đã là một khả năng chiến đấu rất mạnh rồi, nhất là ở trong thực chiến.

Hồn linh đầu tiên và hồn hoàn đầu tiên là những yếu tố có thể cải thiện võ hồn của hồn sư theo phương diện khác mà vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của hồn sư.

“Lớn thật, đây là truyền linh tháp sao?” Cẩm Vân lần đầu tới đây, cha mẹ cậu thì sớm quen thuộc dẫn đường ở phía trước.

Cẩm Đằng đi nói chuyện với một nhân viên của truyền linh tháp, sau đấy bọn cậu được dẫn tới một căn phòng chứa đựng các con hồn thú được nuôi giữ.

“Ngươi là Cẩm Vân đúng không? Cha ngươi hướng chúng ta mua một hồn linh trăm năm cho ngươi, hiện tại ngươi có thể lựa chọn!”

Vị hồn sư của truyền linh tháp mau chóng nói, đối với Cẩm Vân dẫn đường về phía các hồn thú.

Sau đấy đối phương còn hỏi

“Ngươi có khu trú lại được hồn linh mà mình cần chưa?”

“Dạ vâng, ta muốn một hồn linh mang thuộc tính nước, nếu có thể thì gia tăng thêm cả sự bền chắc cho võ hồn của ta” Cẩm Vân đưa ra suy nghĩ của mình.

“Hửm?” Vị hồn sư của truyền linh tháp có hơi bất ngờ, đáng lý ra con đường thích hợp nhất cho Lam Ngân Thảo hẳn là phải hồn linh dạng rắn, có chứa độc tố chứ?

Vậy mà nhắm vào thuộc tính nước? Ý là muốn chống lại thuộc tính lửa sao? Nghĩ tới mức đó liệu có ý nghĩa gì không?

Tuy nói vậy, nhưng vị hồn sư vẫn dẫn Cẩm Vân tới chỗ những hồn thú mang thuộc tính nước, tất cả đều là trăm năm hồn thú.

Cẩm Vân nhìn xung quanh, trong đầu cậu hiện lên những cái tên của hồn thú này, ba năm qua cậu học tập kiến thức về hồn thú hơi bị nhiều.

Đi dạo qua một vòng, đáng lý ra cha mẹ cậu nên hỗ trợ lựa chọn hồn linh cho con trai mình, nhưng Cẩm Vân muốn tự lựa chọn ra hồn thú thích hợp với mình, và cậu đã có phương hướng nhất định.

Dừng chân lại tại một thùng sắt, bên trong có chứa một con chình màu đen, toàn thân uốn lượn, Cẩm Vân không hề do dự lựa chọn nó!

“Lôi Dạ Ngư! Năm trăm năm hồn thú, là ngươi rồi!”

Đây là một hồn thú mang theo thuộc tính nước, lại còn kèm theo thuộc tính lôi, có tính linh hoạt rất cao, mặc dù tính bền chắc của Lam Ngân Thảo có thể sẽ không được cải thiện, nhưng tạm thời Cẩm Vân cũng chưa cần.

Dù sao thì thông qua đạt tới cực hạn của hồn lực cấp mười, Lam Ngân Thảo của cậu cũng được cải thiện tới mức độ khá bền chắc, đợi tới khi hấp thu hồn linh thứ hai có lẽ nhắm tới vấn đề này.

“Hồn sư đại nhân, ta lựa chọn cái hồn thú này!” Cẩm Vân xác định và báo lại với nhân viên truyền linh tháp

Sau đấy cha mẹ cậu có lại gần, hỏi Cẩm Vân xem liệu cậu có thể chấp nhận nổi hồn linh này không, dù sao thì năm trăm năm niên kỷ, con hồn thú này có vẻ không dễ dàng hấp thu gì.

Tiền bạc thì bên cha mẹ cậu không thiếu, chỉ là trăm năm hồn linh mà thôi, bọn họ chỉ sợ Cẩm Vân có vấn đề gì.

“Không sao, con cảm nhận được, mọi thứ đều ổn!” Cẩm Vân khẳng định với cha mẹ mình, sau đấy đối với nhân viên truyền linh tháp nói

“Phiền phức ngài rồi!”

“Được rồi, lại gần đây, nếu như không thích hợp hấp thu ta sẽ dừng quá trình này lại, tuy nhiên lúc đấy hồn thú chết thì tiền cũng sẽ không hoàn về! được chứ?” Nhân viên truyền linh tháp nói

“Vâng!”

Hồn sư của truyền linh tháp rất mau đọc chú ngữ để tiến hành hấp thụ hồn linh cho Cẩm Vân, lập tức một cảm giác cộng hưởng giữa cậu và con Lôi Dạ Ngư được kết nối với nhau.

Bên phía hồn linh cũng không phản kháng nhiều, tinh thần lực và thể chất của Cẩm Vân hoàn toàn có thể hấp thu được hồn linh được.

Vậy nên toàn bộ quá trình vô cùng đơn giản, đơn giản đến bất ngờ, đáng lý ra khác biệt thuộc tính sẽ mang tới cực hạn thống khổ chứ?

Rất nhanh, đằng sau lưng Cẩm Vân xuất hiện một cái hồn hoàn màu vàng đậm, niên kỷ của hồn linh cậu hấp thu được khá cao cho nên chuyện này tương đối bình thường.

“Triệu hồi võ hồn” Cẩm Vân mở mắt ra gọi tới Lam Ngân Thảo của mình, những cọng cỏ từ màu xanh lục chuyển sang màu xanh lam nhàn nhạt phối hợp với chút ít lôi điện đang tỏa ra từ thân lá.

Đây chính là cải biến mà hồn linh đầu tiên mang đến cho võ hồn của Cẩm Vân, hồn lực của cậu cũng tăng lên từ cấp mười lên cấp mười một.

“Thành công rồi? Tốt quá!” Cẩm Đằng vui mừng khi thấy con trai hấp thu thành công hồn linh năm trăm năm, đồng thời xuất hiện biến hóa theo mong muốn của con trai

“Tiểu Vân, hồn kỹ đầu tiên của con là gì, mau thể hiện cho chúng ta xem!” Ngọc Thủy tò mò hỏi con trai.

Lam Ngân Thảo của bà đi theo hướng độc tố và bền chắc như bình thường, bà cũng muốn biết hấp thu hồn linh Lôi Dạ Ngư mang đến cải biến gì cho con trai.

“Hồn kỹ của con là Lôi Thể, nó gần giống như đem cơ thể con trở và Lam Ngân Thảo trở thành nguồn dữ trữ điện, có tác dụng gây tê liệt!” Cẩm Vân giải thích, sau đấy phóng thích hồn kỹ.

Cả người Cẩm Vân xuất hiện những chớp điện không quá mạnh tản ra khắp người cậu, kể cả Lam Ngân Thảo cũng vậy.

Hình ảnh này rất thú vị, và nó cũng vô cùng đặc trưng bởi loài cá chình điện, đây là một sự cải biến không phải vô dụng.

Khác với khống chế nguyên tố điện từ bên ngoài, bản thân của Cẩm Vân chính là nguồn điện, điều đó có nghĩa là cậu có thể chưởng khống điện một cách tinh xảo hơn, nó có chút giống với Lam Điện Bá Long Vương võ hồn, tính chất tuy yếu hơn, nhưng tinh vi hơn.

Có được hồn hoàn đầu tiên, Cẩm Vân đã trở thành hồn sư, và cậu tiếp tục trở lại ngày tháng đi học ở học viện sơ cấp của mình.

Sau khi lên cấp mười một, hấp thu sinh mệnh những cây cỏ hoặc động vật bình thường đã không mang lại cho Cẩm Vân quá nhiều năng lượng, cậu lúc này chuyển hẳn sang tu luyện nghiêm túc.

Tốc độ bị giảm chậm lại rất nhiều, nhưng Cẩm Vân không hề bối rối, bảo cậu đi giết người vô tội để tu luyện là tuyệt đối không được, điều đó vi phạm nguyên tắc của cậu.

Dù sao thì cậu cũng có linh hồn của người trưởng thành, làm như vậy dù có thể thanh tẩy nhờ võ hồn Thanh Lọc Chuông cũng không xóa bỏ được sự thật tàn ác của cậu.

“Lôi Thể, một hồn kỹ mang tính chất khống chế, tốc độ của Lam Ngân Thảo tăng mạnh, có tính gây tê liệt, nhưng độ bền chắc lại yếu kém” Cẩm Vân đối với một thân cây lớn gần đấy tiến hành tấn công.

Lam Ngân Thảo với tốc độ chóng mặt buộc kín thân cây, nhưng chỉ dùng sức mạnh một chút là có thể bị rách ra.

“Hồn kỹ này có tính đa dạng rất nhiều, không phải chỉ có thể bao phủ, mà còn có thể làm nhiều thứ khác”

Cẩm Vân cố gắng suy luận, đầu tiên, thứ có tác động quan trọng nhất là lực từ, từ trường để khống chế.

Bình thường lôi điện của người khác có tính phá hoại rất mạnh, thường chỉ dùng để oanh tạc, nhưng điện của cậu không quá mạnh, bản thân lại có tinh thần lực cao, có thể thử dùng để khống chế những thứ tinh vi hơn.

Đặt bàn tay xuống dưới mặt đất, nhắm mắt lại cảm nhận, rút tay lên, từ bên dưới tay của Cẩm Vân xuất hiện rất nhiều bột sắt bị kéo lại bởi lực từ.

“Thành công… như vậy kế tiếp… thay đổi hình dạng theo mong muốn”

Điện trong tay của Cẩm Vân giật lên vài cái, khối bụt sắt hóa thành một con dao găm nhỏ thô sơ, tuy chưa có gì hoàn chỉnh, nhưng phạm vi phát triển lại thoáng cái tăng rộng lên.

“Như vậy, một năm kế tiếp, mục tiêu là khống chế tốt hồn kỹ này của mình!”

Cẩm Vân thu hồi hồn kỹ, thở ra một hơi, sau đấy tiếp tục tập trung thử khống chế điện và từ trường xung quanh.

Ngày tháng đi học tại học viện sơ cấp mau chóng kết thúc, một năm trôi qua không có gì quá đặc sắc, đẳng cấp hồn lực của Cẩm Vân tăng lên một cấp, là cấp mười hai hồn sư.

Tuy nhiên khả năng khống chế Lôi Thể hồn kỹ đã tăng lên rất nhiều, tinh thần lực cao là cơ sở để Cẩm Vân có thể làm chủ được hồn kỹ này.

Tại trong sân sau nhà mình, lúc này Cẩm Vân đang kiểm tra thành quả của mình, cậu vung tay lên sử dụng Lam Ngân Thảo phóng về trước, ngay khi gần bắt lấy thân cây khổng lồ, tưởng như sẽ bắt trọn lấy nó, nhưng đột ngột thật nhiều bụi sắt tập trung lại, biến Lam Ngân Thảo thành một mũi thương đâm thủng thân cây phía trước.

Sức sát thương cực cao, hơn nữa tốc độ đâm lại cực nhanh, không chỉ vậy, xung quanh người Cẩm Vân cũng bao phủ một lớp bụi sắt dùng để phòng thủ khi có người tới gần.

Đây là sự cải thiện vô cùng lớn kể từ hồi mới hấp thu hồn linh, lúc này ở sau lưng cậu Lôi Dạ Ngư đang hỗ trợ Cẩm Vân điều khiển điện nguyên tố.

Nếu hồn hoàn thứ hai mà Lôi Dạ Ngư mang lại cho Cẩm Vân mà là hồn kỹ thuộc tính nước nửa thì không còn gì tốt hơn.

Chỉ tiếc là muốn lên tới cấp hai mươi là một chặng đường rất dài, bây giờ cũng không phải thời gian trước, muốn săn bắt hồn thú thật sự rất khó.

“Tiểu Vân, con chuẩn bị xong chưa?” Mẹ của cậu đang bận rộn chuẩn bị hành lý cho chuyến đi xa của Cẩm Vân.

Tốt nghiệp học viện sơ cấp, cậu phải tiếp tục bước lên con đường tới học viên trung cấp, mà gần chỗ cậu nhất là thành phố Đông Hải.

Một thành phố lớn, nghe nói nơi đó còn có Thăng linh đài, nơi có thể giúp cho hồn linh tăng lên niên kỷ, tất nhiên là cũng tốn không ít tiền tài bỏ vào cùng chờ đợi thời gian dài mới có thể vô trong.

“Con tới liền” Cẩm Vân mau chóng đáp, cậu đã chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ là cậu hơi không nỡ rời xa vòng tay cha mẹ mà thôi.

Cẩm Đằng giúp con trai mình mang hành lý, tiễn đứa nhỏ tới bến tàu, dằn dò con trai vài câu

“Tiểu Vân, khi nào nghỉ hè hay có thời gian rảnh nhớ phải về nhà thăm cha mẹ đấy”

“Vâng, tất nhiên rồi!”

Cẩm Vân lập tức trả lời, chuyến tàu mau chóng khởi hành, cứ như vậy cậu rời khỏi Ngao Lai thành, nơi cậu đã từng trôi qua mười năm.

Mục tiêu lần này của cậu là học viện Đông Hải tại thành phố Đông Hải, trước khi đi cậu còn được cha mẹ gửi cho một số tiền lớn, là tiền để cậu sinh hoạt ở bên trong thành phố mới này.

Lần đầu tới thành phố Đông Hải, Cẩm Vân có hơi không quen, nơi này thật sự đúng là đủ lớn, nghe nói gần đấy còn có một khu rừng lớn có hồn thú, nhưng quản lý khá gắt gao.

Nếu có thể cậu rất muốn tiến vào bên trong, lâu rồi không sử dụng thiên phú của mình, dù sao cũng không có tác dụng phụ, vì sao lại phải hạn chế?

Nhưng trước hết thì, đi nhập học cái đã!

Mất một đống thời gian Cẩm Vân mới tới được khu chiêu sinh của học viện Đông Hải, tại đây cậu gặp một chị gái đang ngồi tiếp đón tân sinh.

“Xin chào, cho hỏi đây có phải là học viện Đông Hải không?” Cẩm Vân lại gần lịch sự hỏi.

“Đúng vậy, chào em, chị là Lưu Ngữ Tâm, em tới để báo danh đúng không?”

“Vâng, em tên là Cẩm Vân, em tới để báo danh!” Cẩm Vân vui vẻ gật đầu nói

Lưu Ngữ Tâm mỉm cười hướng dẫn cho Cẩm Vân nhập học, bọn cậu lên một chiếc xe bus tới trường, hoàn thành các thủ tục để vào học viện.

“Ồ, võ hồn của em là Lam Ngân Thảo sao? Hồn lực cấp mười hai? Không tệ đâu” Lưu Ngữ Tâm đối với tờ lý lịch của Cẩm Vân đọc qua, ngạc nhiên nói

“Vừa hay có một học đệ xinh đẹp cũng võ hồn là Lam Ngân Thảo vừa nhập học, thật là trùng hợp nha!”

“Ở đây có nhiều học viên sở hữu võ hồn là Lam Ngân Thảo lắm sao?” Cẩm Vân hơi ngạc nhiên hỏi

“Tất nhiên rồi, dù sao thì học viên của chúng ta rất lớn, được rồi, số phòng và ký túc xá của em là ở đây, vậy chị đi trước” Lưu Ngữ Tâm nói một vài vấn đề cần để ý trong học viện rồi quay lại công việc rời đi.

Cẩm Vân nói cảm ơn sau đấy liền mang hành lý đi nhận phòng, khu ký túc xá không xa, phòng của cậu đã có sẵn mấy người ở bên trong, nhưng mà…

“Có chuyện gì xảy ra vậy, vừa mới trải qua đánh nhau sao?” Cẩm Vân ngạc nhiên nói

Giống như là vừa có ai đó bị đấm văng ra xa, để ý vào trong thì thấy hai cậu bạn đang ngất xỉu, bên trong có một cậu bạn … phải dùng từ xinh đẹp để miêu tả, đang dọn dẹp lại hành lý.

“X.. xin chào?” Cẩm Vân bước vô trong đối với cậu bạn đang dọn hành lý kia nói

“Vâng, xin chào, mình là Đường Vũ Lân” Đường Vũ Lân hiền hòa mỉm cười, nhìn cậu ta có vẻ vô hại, nhưng Cẩm Vân chắc chắn đối phương là người vừa đấm bay hai cậu bạn đang ngất xỉu ngoài kia.

“Mình là Cẩm Vân, sau này chỉ giáo nhiều rồi, còn hai người kia là…” Cẩm Vân tự giới thiệu, sau đấy nghi hoặc nhìn sang bên cạnh.

“Bạn cùng phòng của chúng ta, nhưng không cần để ý đâu” Đường Vũ Lân thay đổi thái độ khi nhìn xuống hai người đang nằm bất tỉnh kia.

Nói chung là cũng không có ác ý gì nhiều, đều chỉ là đứa trẻ mười tuổi, Cẩm Vân mau chóng chọn giường và hỗ trợ dọn dẹp với Vũ Lân.

Có điều ngay hôm sau cả phòng tất cả thành viên đều bị gọi tới phòng hiệu trưởng ăn mắng, Cẩm Vân ngơ ngác khi bị gộp chung với cả đám.

Cũng may là cậu không bị phạt cái gì, nếu không chắc cậu đấm chết ông già khốn kiếp trước mặt mình rồi.

Bốn thành viên trong lớp đều bị phân vào lớp 5, là lớp của những người thành tích kém nhất, hai người bị đánh ngất kia một người tên Trường Khê, là người khiêu khích Đường Vũ Lân, người còn lại là Tạ Giải, nói chung là vô ý chọc tức Đường Vũ Lân.

Tóm gọn lại một câu, cậu bạn trông vô hại này có vẻ thực lực vô cùng mạnh mẽ, thật sự là rất đáng sợ a!

Nhưng võ hồn của cậu ta cũng là Lam Ngân Thảo, cùng loại võ hồn với cậu, nói chung là có điểm tương liên, nên Cẩm Vân không ngại kết bạn với đối phương.

“Do phá hoại tài sản của ký túc xá, phiền mọi người nộp tiền đền bù bốn vạn liên bang tệ!” Nhân viên của nhà trường mau chóng xử lý tổn thất trong phòng ký túc xá.

“Cái gì? Ăn cướp sao?” Đường Vũ Lân và Trường Khê vẻ mặt khốn khổ nói, bọn họ có vẻ không quá nhiều tiền.

Còn Tạ Giải thì rõ ràng là một thiếu gia nhà giàu, số tiền này đối với Cẩm Vân không phải quá lớn, tất nhiên đối với đối phương càng bình thường.

Tạ Giải có vẻ không phục lắm ở trận đấu hồi nhận phòng, lần nữa khiêu chiến Đường Vũ Lân, với điều kiện là Tạ Giải sẽ trả hết tiền tổn thất, Đường Vũ Lân dĩ nhiên là đồng ý.

Lần này quan sát Cẩm Vân mới hiểu rõ, Lam Ngân Thảo của Đường Vũ Lân bền chắc như thế nào, hoàn toàn trái ngược với Lam Ngân Thảo của cậu, thêm nửa thể lực của đối phương cũng quá khủng khiếp, đấm một cái là Tạ Giải bay xa

“Êu… cái lực lượng này…” Cẩm Vân dám nói là nó đủ để cậu phải nằm giường một tuần nếu bị đánh trúng.

Kể từ sau đó, Tạ Giải cũng hay đi khiêu chiến Đường Vũ Lân, cả hai đều là người hiếu thắng, Trường Khê học khôn không dám trêu chọc các vị đại lão này nữa.

Có Đường Vũ Lân bảo kê, Cẩm Vân cũng không dính bao nhiêu phiền toái.

Cho tới thời gian nhập học, bọn cậu phân ở lớp năm, đại đa số học viên ở lớp này đều có tinh thần chán nản, dù sao cũng là lớp đứng chót.

“Tất cả các em, mau chóng tập trung, đi theo tôi” Một người đàn ông cao lãnh, mái tóc dài màu xanh lam nhạt xuất hiện nói

Đối phương tự giới thiệu mình là Vũ Trường Không, từ khí chất rõ ràng là võ hồn băng thuộc tính, hơn nữa thực lực hẳn là rất mạnh.

Mọi người bắt đầu nhao nhao giới thiệu chính mình, trong đó Đường Vũ Lân thì bị chọc cười

“Ta là Đường Vũ Lân, hồn lực cấp mười một, hiện chưa có mục tiêu gì”

“Haha, võ hồn là Lam Ngân Thảo thì tất nhiên là không có mục tiêu gì rồi!” Một học viên khác ở bên cạnh bật cười

Lập tức Vũ Trường Không lão sư tống đầy họng phấn vào miệng đối phương, lạnh lùng nói

“Trên thế giới này không có vô dụng võ hồn, chỉ có vô dụng hồn sư mà thôi, trước khi nói người khác thì tự nhìn lại chính mình đi!”

Sau đấy là Trường Khê, hồn lực 11 cấp, mục tiêu là trở thành đứng đầu chiến hồn sư cường công

Tiếp đến là Tạ Giải, hồn lực 18 cấp, võ hồn Quang Long Chủy, mục tiêu là trở thành chiến hồn sư hệ mẫn công.

“Mười tám cấp? Trời ơi, đối phương hẳn là thiên tài rồi”

“Hồn lực cấp cao như vậy?”

Mấy học viên khác nhao nhao, phải nói là Tạ Giải như ngôi sao sáng trong lớp học, bất quá ấn tượng của Cẩm Vân về đối phương chỉ là bản mặt sưng phồng bị Vũ Lân đánh thôi.

“Ta là Cẩm Vân, võ hồn Lam Ngân Thảo, hồn lực cấp 12, mục tiêu là khống chế hệ hồn sư” Cẩm Vân bình thản giới thiệu.

Có Vũ Lân ở phía trước, cũng không ai dám mở miệng nói vũ hồn Lam Ngân Thảo nữa, nói chung là Vũ Lân giúp Cẩm Vân chặn được khá nhiều phiền toái, cảm giác thật thả lỏng.

Bữa đầu tiên Vũ Trường Không lão sư không dạy gì, bắt đầu học từ ngày mai, Cẩm Vân liền mau chóng rời phòng học, đi ra ngoài thành phố, tìm hiểu khu rừng ở gần thành Đông Hải.

Ở bên trong đấy không có quá nhiều hồn thú mạnh mẽ, bây giờ hồn thú không nhiều, tập trung chủ yếu ở Tinh đấu đại sâm lâm cách đây rất xa.

Tại đây cùng lắm chỉ có cao nhất là ngàn năm hồn thú, tuy nhiên vậy là đủ để Cẩm Vân phải cẩn trọng rồi.

Bỏ ra một lượng tiền nhỏ, sau đấy tranh thủ thời gian tiến vào bên trong khu rừng, Cẩm Vân mục tiêu là thử lần đầu hấp thu mười năm hồn thú sinh mệnh lực ra sao.

Đi vào bên trong, không quá sâu, nhưng đã tiến vào khu vực nguy hiểm, lập tức có tiếng lào xào di chuyển trên những thân cây.

Cẩm Vân nhắm mắt lại, triệu hồi Lam Ngân Thảo ra, lập tức một luồng điện nhanh chóng lan tỏa, theo phạm vi mà Lam Ngân Thảo chạy tới đâu, bán kính xung quanh đều nằm vào bên trong tầm quan sát của Cẩm Vân đến đó.

Chớp mắt, động tĩnh lọt vào phạm vi khống chế của Cẩm Vân, đây là lần đầu cậu chiến đấu với hồn thú thật sự, có chút bối rối, nhưng không hẳn là vấn đề quá lớn.

“Đại Can Khỉ?” Cẩm Vân mau chóng nhận ra tên của con hồn thú này, niên kỷ hẳn là 20-30 năm.

Nó đang xông tới, di chuyển lộn xộn, nhưng ‘Phốc’ một cái, con Đại Can Khỉ lập tức rơi xuống.

Ban đầu Đại Can Khỉ muốn đánh lạc hướng của Cẩm Vân, tiếc là trò hề của nó không có tác dụng, mà còn bị tốc độ cực nhanh Lam Ngân Thảo như mũi tên bắn như điện giật phóng tới.

Bình thường Lam Ngân Thảo không thể đâm tổn thương kẻ thù, Lam Ngân Thảo cũng không cứng đến vậy, nhưng lớp kim loại sắc bén bên ngoài thì không.

Đâm trúng một cái làm con hồn thú bị thương, thoáng chốc cả người Đại Can Khỉ bị bọc lại bởi Lam Ngân Thảo.

“Độ bền của Lam Ngân Thảo của ta có lẽ không bằng Vũ Lân, nhưng mà tốc độ thì lại hơn xa, với cả…”

Ánh mắt của Cẩm Vân đỏ máu, kích hoạt thiên phú Hấp thu sinh mệnh, thoáng cái cả người Đại Can Khỉ mất đi sinh mệnh, nó còn không kịp giãy dụa, tiếp đến vòng hồn hoàn mười năm hiện ra, nhưng cũng rất nhanh tiêu biến, tất cả đều bị Cẩm Vân hấp thu sạch sẽ.

Biến thành cái xác Đại Can Khỉ lập tức được Cẩm Vân chôn xuống, hồn lực của cậu tăng lên cấp mười ba, vốn đã gần đột phá, hấp thu sinh mệnh Đại Can Khỉ liền thuận thế tăng lên.

Thanh lọc xong tác dụng phụ, Cẩm Vân tiếp tục đi sâu vào trong, cẩn thận đánh giết mấy cái hồn thú, vừa gia tăng đẳng cấp, vừa gia tăng kinh nghiệm thực chiến.

Trở về ký túc xá vào lúc trời tối, cả người Cẩm Vân mệt mỏi, tắm rửa xong liền đi ngủ, Tạ Giai tên kia vẫn đang khiêu khích Vũ Lân.

Đến sáng ngày hôm sau, bọn cậu bắt đầu bữa học đầu tiên tại lớp, tất cả mọi người tập trung ở sân thể dục, Vũ Trường Không lão sư nói

“Bài học đầu tiên của chúng ta, đó chính là đối chiến”

Lập tức cả lớp hơi sửng sờ, có người là khí hồn sư chiến đấu kém nêu ý kiến bị Vũ Trường Không lão sư trừng mắt

“Lúc ở trên chiến trường liệu người khác có vì ngươi là Khí hồn sư mà nương tay với ngươi không? Ngu xuẩn!”

“Đầu tiên, Đường Vũ Lân, với Trường Khê” lão sư liền thuận tiện phân bố trận đầu tiên.

Tất nhiên là Trường Khê lại một đợt hùng hổ và bị Vũ Lân đấm một đấm văng xa, thể lực của Vũ Lân vẫn luôn là một bí ẩn đáng sợ.

Cẩm Vân cũng chiến thắng vài trận, Lam Ngân Thảo của cậu không bền bỉ, nhưng thắng ở nhanh và nhiều, không quá khó để thắng những đối thủ không mấy kinh nghiệm, với cả bị điện giật cũng khá thú vị.

Tạ Giải hồn lực cấp 18 là hồn lực cấp cao nhất trong lớp rồi, tất nhiên chiến thắng người khác khá dễ dàng.

Rất nhanh số lượng bị rút ngắn còn bốn người chiến thắng liên tục, Vũ Lân đấu với một người khác, còn Tạ Giải đấu với Cẩm Vân.

Đây là lần đầu tiên cậu thi đấu với anh bạn cùng phòng đi, võ hồn của đối phương cũng tương đối tốt, là đối thủ đáng nghiền ngẫm

“Tạ Giải với Cẩm Vân, chiến đấu bắt đầu!”

Lập tức ở trước mặt Cẩm Vân, Tạ Giải mau chóng dịch chuyển nhanh chóng bao vây xung quanh người Cẩm Vân, giống hệt với con Đại Can Khỉ mà cậu từng giết hôm qua vậy.

Nói thật, cảm giác rất phiền, Cẩm Vân thả ra Lam Ngân Thảo, dưới ánh nhìn của những người khác, cậu phát động công kích.

Tất nhiên là không có dùng bụi sắt kèm theo rồi, nếu không có thể sẽ đâm lên người Tạ Giải mấy lỗ.

Bị đánh trúng Tạ Giải liền giật mình, có điều sát thương của Lam Ngân Thảo không cao, đối phương cầm lấy Quang Long Chủy cắt đi Lam Ngân Thảo của cậu và xông tới.

Chớp mắt đã tới trước người Cẩm Vân, mọi người đều nắm chắc là Cẩm Vân thua, nhưng Tạ Giải không thể áp dao lên cổ cậu như làm với những người khác được.

Cẩm Vân né tránh với dự đoán nhờ từ trường xung quanh, cậu vận dùng năng lực từ hồn kỹ Lôi Thể khá tốt, tốc độ của cậu cũng được tăng phúc một chút.

“Cái gì?” Tạ Giải có phần ngạc nhiên, cố gắng đuổi theo nhưng mà liên tục đánh trúng.

Hồn kỹ của Cẩm Vân tiêu tốn hồn lực không nhiều, tuy nhiên muốn thắng Tạ Giải mà chỉ đơn thuần dùng Lam Ngân Thảo thực sự rất khó, võ hồn của cậu lúc này không có quá nhiều lực sát thương tự thân.

Keng!

Cái dao găm của Tạ Giải lập tức bị bắn tung, bàn tay của đối phương bị đâm chảy máu, vừa rồi Cẩm Vân dùng một nhánh Lam Ngân Thảo bao phủ bởi kim loại bắn tung võ hồn của Tạ Giải đi.

“Chuyện gì vừa xảy ra?” Tạ Giải bất ngờ khựng lại.

Vũ Trường Không lão sư rất nhanh tuyên bố kết thúc trận đấu, trận này Cẩm Vân thắng, đối phương quay sang đối với Cẩm Vân nói

“Cách ngươi vận dụng hồn kỹ rất thú vị, nó làm ta thay đổi cách nhìn về võ hồn Lam Ngân Thảo từ trước tới nay đấy”

Nếu nói Lam Ngân Thảo của Vũ Lân là thiên phú, thì Lam Ngân Thảo của Cẩm Vân là trí tuệ sáng tạo.

“Khoan, ta không phục, vì sao ta lại thua!”

Tạ Giải còn bứt rứt, Vũ Trường Không lạnh lùng quay đầu lại nói

“Nếu nhát đâm vừa rồi mà vào ngực ngươi, bây giờ ngươi đã là cái xác rồi, ngu ngốc!”

“Ta…” Tạ Giải lúc này mới hiểu ra, vừa rồi đòn tấn công hất bay vũ khí của mình đáng sợ đến thế nào, cậu không thể né tránh được, tốc độ của Lam Ngân Thảo và sự quỷ dị của nó làm cậu vô cùng khó phòng.

Cẩm Vân… đối phương là một hồn sư thế nào, tại sao hai cái hồn sư có võ hồn Lam Ngân Thảo đều khó chơi đến vậy?

“Kế tiếp, Vũ Lân và Cẩm Vân chiến đấu, bắt đầu”

Còn lại hai người, tất nhiên là phải đối đầu, rốt cuộc hai người mạnh nhất có võ hồn đều là Lam Ngân Thảo, Vũ Lân lúc này cầm hai cái búa, trông có vẻ rất đáng sợ.

“Thật không ngờ cậu lại mạnh như vậy, Tiểu Vân”

Đường Vũ Lân cứ nghĩ trận đấu hôm nay cậu sẽ đấu với Tạ Giải, không ngờ đối phương thua trận bởi Cẩm Vân.

Nhưng dù đối thủ là ai, Đường Vũ Lân cũng muốn chiến thắng.

Cẩm Vân nghiêm túc quan sát Vũ Lân, đối phương thể lực là rất đáng sợ, có lẽ cậu nên thử tấn công xung quanh cơ thể cậu ta bằng toàn lực cái đã.

“Hồn kỹ, Lôi Thể”

Thật nhiều nhánh Lam Ngân Thảo bắn tới với màu lam của nước, bồi ở đầu là những mảng bụi sắt bén nhọn đâm tới, Đường Vũ Lân liền vung chùy đánh gãy.

Đối phương rất dễ dàng đánh gãy Lam Ngân Thảo của cậu, nhưng số lượng Lam Ngân Thảo lại rất nhiều, ở xung quanh cơ thể Vũ Lân, quần áo của cậu ta bị cắt rách tả tơi, đâm sượt nhẹ qua người đối phương rất nhiều vết.

Không gây tổn thương quá mạnh, nhưng tình cảnh lại rất hoành tráng, Vũ Trường Không phải dừng trận đấu một lần nữa.

Tạm thời ngày hôm nay người thắng cuối là Cẩm Vân, Vũ Lân nhìn về phía cậu rất quỷ dị, đây là lần đầu Vũ Lân thấy có người dùng Lam Ngân Thảo như vậy, rõ ràng không đủ bền chắc, lại bén nhọn có thể đâm vào làm người bị thương không nhẹ.

“Đấy là gì vậy? Vừa rồi Lam Ngân Thảo vì sao có thể sắc bén được như vậy?” Đường Vũ Lân nghi ngờ, hỏi thẳng

“Là bụi sắt, hồn kỹ của ta có thể khống chế bụi sắt bồi lên thân Lam Ngân Thảo, làm nó sắc bén như lưỡi dao vậy!” Cẩm Vân giải thích, cũng không phải vấn đề gì khó hiểu, quan trọng là lực khống chế.

Có thể làm được như vậy, Vũ Trường Không phán đoán tinh thần lực của Cẩm Vân hẳn là không thấp.

Hơn nữa mọi chuyện còn không đơn giản như vậy, dù sao Tạ Giải cũng là mẫn công chiến hồn sư, tuy Lam Ngân Thảo tốc độ rất nhanh, nhưng bắt kịp lấy tốc độ của Tạ Giải không phải chuyện dễ dàng.

Buổi học kết thúc với một số lời nhận xét của Vũ Trường Không lão sư, đối phương vẫn luôn lạnh lùng như vậy.

“Được rồi, tất cả mọi người giải tán, Tạ Giải, Đường Vũ Lân, Cẩm Vân, các em gặp tôi tại văn phòng sau đó”

“Ặc..” Tạ Giải có vẻ còn rất sợ hãi Vũ Trường Không lão sư.

Vũ Lân cũng tương tự vậy, ba người mau chóng tập trung tại văn phòng, tại đây Vũ Trường Không dạy thêm vài khóa cho ba người bọn cậu.

Thể chất của Vũ Lân rất tốt, nhưng thiếu đi kinh nghiệm thực chiến nhiều, Tạ Giải tốc độ rất nhanh, nhưng không đánh hết sức lực.

“Em nghĩ rằng mình là võ hồn song sinh mà tôi không nhìn ra sao? Đừng ngu ngốc như vậy!” Vũ Trường Không lão sư vạch trần sự thật về võ hồn của Tạ Giải.

“Song sinh võ hồn?” Cẩm Vân ngạc nhiên quay đầu lại nhìn.

“Đừng có dấu giốt, thời đại này lợi thế của song sinh võ hồn không còn lớn như vậy đâu” Trường Không lão sư tiếp tục mắng.

“Còn Cẩm Vân, võ hồn của em quá mỏng manh, nó hầu như không được tăng phúc về độ bền khi hấp thu hồn linh đầu tiên đúng chứ? Gặp đối thủ như Vũ Lân hay Tạ Giải còn có thể, nhưng đối mặt với hồn sư có sức phòng thủ cao, em hầu như sẽ không làm được gì đâu!” Đổi mục tiêu sang Cẩm Vân nói

“Vâng…” Cẩm Vân lập tức gật đầu, cậu hoàn toàn biết yếu thế này của mình.

Biết sao được, có một Lam Ngân Thảo bá đạo như của Vũ Lân ở bên cạnh, thành ra Lam Ngân Thảo của cậu liền không mạnh mẽ lắm.

Nhưng phát triển về sau này, Cẩm Vân không nghĩ rằng võ hồn của mình sẽ thua kém gì của đối phương đâu.

“Vào vấn đề chính thôi, kể từ ngày mai, ba người các em sẽ phải huấn luyện thêm để có thể phát triển một cách toàn diện, đừng có buông lỏng chính mình” Vũ Trường Không lão sư kết thúc cuộc trò chuyện tại đây.

Ba người Cẩm Vân quay về ký túc xá, lúc này đã là xế chiều, có điều Cẩm Vân cũng không định ở yên tu luyện trong phòng.

“Cậu đi đâu vậy tiểu Vân?” Vũ Lân ngạc nhiên hỏi

“Mình có chút chuyện, mà không phải cậu cũng rời khỏi trường sao?” Cẩm Vân nhìn thấy Vũ Lân đi ngược hướng với mình, không cần đoán cũng biết đối phương hẳn là đang đến hiệp hội thợ rèn, về việc cậu ta là thợ rèn cấp hai, mọi người trong phòng đều đã được nghe kể.

Vũ Lân cười xấu hổ, sau đấy nói tạm biệt và rời đi, trông đối phương có vẻ rất vội.

Mục tiêu hôm nay của Cẩm Vân không phải là xông vào khu rừng bên ngoài thành phố Đông Hải, mà là Thăng linh đài sơ cấp tại đây

Ngay sau khi đến Đông Hải, cậu đã lập tức hướng về Thăng linh đài mà tới, thân là song sinh võ hồn, lại còn chạm tới cực hạn, dùng hai năm để tăng cường thể chất lẫn tinh thần lực của mình, tuy sức lực không mạnh bằng Vũ Lân, nhưng cơ thể hẳn là có thể chịu đựng được hồn hoàn niên kỷ cao hơn.

Thêm cả việc chiến đấu với các hồn thú mười năm không thể huấn luyện khả năng chiến đấu cho cậu quá nhiều, chết ở trong Thăng linh đài không phải cái chết thật sự, vậy nên cậu có thể an tâm hơn một chút khi chiến đấu ở trong đây.

Mặc dù phí tổn để vào được Thăng linh đài khá lớn, số lượng tiền cậu sở hữu gần như bị hao hết cho lần này.

“Hazzz, có lẽ ta cũng nên đi học một nghề phụ nào đó”

Cẩm Vân cảm thán khi thanh toán tiền cho Thăng linh đài xong, cậu được đưa tới một căn phòng, giống như những cỗ máy trò chơi thực tế ảo, ngồi vào bên trong, đội mắt kính vào, tâm trí của Cẩm Vân lập tức được mang tới một khu rừng xa lạ.

“Đây là, vào bên trong rồi sao?” Nhìn trái nhìn phải, không cần phải suy nghĩ nhiều, cậu lập tức phóng thích Lam Ngân Thảo võ hồn ra.

Lam Ngân Thảo di chuyển tới đâu, phản hồi của từ trường liền khuếch tán đến đó, điều này giúp cậu cảm thấy an toàn hơn.

Không có vội vàng rời khỏi chỗ đang đứng, ở trên trời cao cũng không thể tùy tiện phóng lên, mục tiêu của Cẩm Vân là tìm kiếm dòng nước và các hồn thú hệ nước để chiến đấu.

Tại đấy mới là sân nhà của cậu, Cẩm Vân cẩn thận di chuyển, nhưng vẫn gặp phải một vài hồn thú trăm năm xuất hiện.

“Chân thật thật đấy, không biết liệu thiên phú của ta sử dụng có thể hay không…”

Cẩm Vân suy nghĩ, ở bên trong thế giới này, người khác sẽ không thể cảm nhận được cụ thể chuyện gì diễn ra, nếu như ra tay cẩn thận, nó sẽ tạo ra quá lớn động tĩnh.

Tính toán như vậy, Cẩm Vân cũng không có định lập tức nhào tới tấn công, mà cẩn thận trốn ở đằng sau phóng thích Lam Ngân Thảo.

Lam Ngân Thảo bắn tới với tốc độ chóng mặt với bốn năm nhánh, phân tán ở bốn con hồn thú trăm năm trước mặt, bọn chúng lập tức phản kháng và muốn đánh trả.

Nhưng vẫn có hai con bị Lam Ngân Thảo đâm vào trong, không gây chết tức thời, nhưng lập tức bọn nó gục ngã.

“Hấp thu sinh mệnh!”

Khởi phát thiên phú của mình, hai con hồn thú trăm năm cứ như vậy gục ngã xuống, hai con hồn thú còn lại hoảng hốt.

Tụi nó hướng về phía Lam Ngân Thảo mọc ra xông tới, lập tức lại có càng nhiều cọng cỏ bao quanh người chúng nó, rất nhiều, mà lại rất nhanh.

Tốc độ của hai con hồn thú còn lại bị chậm lại do hiệu ứng của lôi điện, một con Hắc xà bị đâm trúng yếu điểm lập tức chết, con Man Lâm Trư còn lại cũng bị rút đi sinh mệnh.

“Không hấp thu được hồn lực, mà là tinh thần lực?”

Cẩm Vân ngạc nhiên nói, có điều hiệu ứng tà ác đến từ thiên phú vẫn là có, cầm lấy cái chuông võ hồn thứ hai thanh lọc chính mình.

Trong lúc nghỉ ngơi, một nguồn năng lượng ập tới, là linh lực, sau khi giết chết hồn thú tại trong Thăng linh đài, tất nhiên là sẽ có khen thưởng.

Mỗi lần tiến nhập vào bên trong Thăng linh đài, chỉ đến khi chết hoặc bấm nút cầu cứu thì mới có thể thoát ra.

“Hồn lực tăng lên một ít, tinh thần lực tăng lên nhiều hơn, tốc độ tăng trưởng so với tu luyện bình thường mạnh hơn nhiều!”

Đây là tổng kết mà Cẩm Vân rút ra được, hồn lực của cậu có xu thế muốn thăng cấp một lần nữa, phải biết là cậu vừa mới thăng cấp hồn lực vào hôm qua, vậy mà…

Có điều tiền đề là cậu phải săn giết được đủ nhiều hồn thú cấp cao trong đây, vừa rồi là thử nghiệm, tiếp đến là hoàn toàn chiến đấu thôi.

Các hồn thú sau khi chết một thời gian sau sẽ tự động tiêu biến, Cẩm Vân bắt đầu hướng về phía con sông gần đấy.

Cảm nhận làn gió mát và hơi nước gần đấy, nước dẫn điện, sử dụng Lôi Thể giúp cậu cảm nhận phương hướng khá dễ dàng.

RÍTTTTT!!

“Âm thanh này… áp lực này, ngàn năm hồn thú?”

Cẩm Vân giật mình quay đầu nhìn lại, nguy cơ làm cho sau lưng của Cẩm Vân đổ mồ hôi lạnh, một con Quỷ Nhện Tậm Tiến đang phóng tới chỗ của cậu.

Nó giống như đã theo đuôi cậu được một thời, trong miệng bắn ra độc tố, tám cái chân lại như thật nhiều mũi thương đâm về phía Cẩm Vân.

“Mơ tưởng!”

Dù run sợ, nhưng vẫn né tránh thành công, Lam Ngân Thảo không cản được tám cái mâu độc vì sự mềm yếu của mình, nhưng bù đắp lại, tốc độ nhanh Lam Ngân Thảo vẫn đẩy lệch được đường công của đối phương.

Một cái mâu nhện đánh tới, lớp bụi sắt và hồn kỹ Lôi Thể kích hoạt, tạo thành một tấm khiên mỏng trước người chặn lại.

Vẫn là bị đâm xuyên, cơ thể bị dính độc, đầu óc của Cẩm Vân cảm thấy choáng váng.

“Chẳng lẽ ta bị loại sớm vậy sao?”

Cẩm Vân khó chịu suy nghĩ, trước khi rời đi, cậu vẫn muốn đâm chết con ngàn năm hồn thú này.

Đôi mắt Cẩm Vân đỏ lên, thiên phú Hấp thu sinh mệnh hoạt động khi Lam Ngân Thảo cấp tốc bao kín người Quỷ Nhện Tậm Tiến.

Con hồn thú ngàn năm rất nhanh vùng ra, nhưng vùng mắt vẫn bị đâm trúng, tổn thương vào bên trong cơ thể của đối thủ, hấp thu sinh mệnh hoạt động cấp tốc kéo đi mạng sống của kẻ thù.

Thiên phú này giúp cậu có thể đánh chết cả những hồn thú mạnh hơn mình nhiều lần, trước khi Cẩm Vân bị độc chết hay bị đâm chết, Quỷ Nhện Tậm Tiến đã sớm hơn một bước gục xuống.

Nằm gục tại chỗ, chờ đợi bản thân bị đưa ra, nhưng ngạc nhiên thay là độc tố không giết chết cậu, ngược lại… độc tố của đối phương bị cậu hấp thu, từ đó sinh ra kháng thể sao?

“Hồn lực tăng cấp rồi, cả tinh thần lực cũng tăng lên không nhỏ, cảm giác này…”

Bạn đang đọc Đấu La Chi Tà Hồn Sư sáng tác bởi Lucifer181098
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lucifer181098
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 205

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.