Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc thủ sau màn

Tiểu thuyết gốc · 2296 chữ

Tử Phong đứng dậy. Đã sắp tới sáng rồi, động tĩnh hắn tạo ra lúc nãy không hề nhỏ, may là đã phong ấn huyệt vị, giảm thiểu khí tức. Với lại chỗ hắn chọn cũng cách khá xa toàn trại nên việc người khác cảm giác được là không cao.

“Phù...”

Hắn thở ra một hơi, quả nhiên cũng nên quay về rồi.

Trong trại.

Tiếng ồn ào buổi sáng lao xao cả một góc rừng. Những học viên đã bắt đầu thức dậy. Chúng chuẩn bị thu dọn hành trang của mình, chuẩn bị quay về học viện.

“A! Tử Phong ca ca!”

Tiếng kêu nhí nhảnh của một cô bé vang lên. Tử Phong lúc này đã quay về trại. Hắn nhìn qua, là Lam Tuyết. Nha đầu này thật may mắn, không việc gì là tốt rồi.

“Tử ca, cả đêm qua huynh không về, làm ta thực lo lắng.” Lam Tuyết nhõng nhẽo một hồi. Dù sao một tiểu nha đầu thì tính cách cũng chưa thành thục a.

Tử Phong cười cười, hắn giơ tay, đột nhiên nhéo nhéo gương mặt của Lam Tuyết. Làn da nha đầu này trắng mịn, lúc miết qua cảm giác rất tốt. Động tác bất thình lình của Tử Phong khiến cho Lam Tuyết hoảng sợ. Nàng giống như một con thỏ bị giật mình, cuống quít lui về sau vài bước.

“A...! Ca xấu tính!” Lam Tuyết mặt mũi đỏ bừng, chạy đi.

Tử Phong khẽ đưa tay sờ sờ mũi. Làn da nha đầu này thực không tệ a.

Hắn cảm thân một hồi.

Tiếng hiệu lệnh tập hợp trong trại chợt vang lên. Tử Phong nhanh chóng tới. Khi mọi người tập trung đông đủ, một giáo viên đứng ra giải thích kế hoạch ngày hôm nay. Những học viên sẽ đi tiếp chừng hai dặm tới bìa rừng, ở đó đã có người của học viện chờ sẵn để đưa chúng về. Những giáo viên sẽ đi sau cảnh giới và bảo vệ.

“Được rồi, đi thôi. Chú ý cẩn thận.”

Những học viên bắt đầu đi chuyển. Tử Phong đưa mắt tìm kiếm những đồng bạn của mình. Đám Bạch Triệt, Lam Tuyết và mấy người khác cũng không thấy đâu, chắc là đã về với nhóm của mình.

Hắn cũng không để ý lắm. Bây giờ nói là đi nhưng cũng phải mất một lúc nữa. Ánh nắng sớm chiếu lên, xuyên qua những kẽ lá, tạo nên một cảnh huyền ảo

“Xào xạc...!”

Gió nổi lên, cuốn những lá cây khô tới chân trời. Tử Phong có chút thất thần. Ừm, mùa thu cũng tới rồi.

Hắn đứng dậy, thu lấy hành trang của mình, bắt đầu ra khỏi Thiên La sâm lâm.

Trên đường cũng không có quá nhiều người. Phần vì số lượng người đi không nhiều lắm, phần vì trầm mặc khiến cho không khí có chút ngột ngạt.

Đi chừng một khắc giờ (15p) thì tới. Khoảng hơn mười chiếc xe ngựa đã đợi sẵn, đỗ bên rìa đường. Xung quanh khu xe ấy có không ít hồn sư vây quanh bảo vệ. Giáo viên dẫn đầu tới chỗ một vị hồn sư mặc đồng phục của học viện, trên ngực có đeo huy hiệu của học viện. Viền áo ông ta thêu năm đường chỉ trắng, có lẽ là một giám sinh được cử tới để bảo vệ.

Lát sau, vị giáo viên dẫn đầu bọn chúng vẫy tay, nói:

“Các ngươi sẽ đi những chiếc xe này về học viện. Những vị giáo sư đây sẽ theo bảo vệ các ngươi. Còn đây là Mã giám sinh, người chỉ huy toàn đoàn. Các ngươi phải nghe theo hiệu lệnh của vị giám sinh này. Được rồi, xuất phát thôi.”

Mọi người bắt đầu lên xe xuất phát. Trên đường đi, hắn thấy từng tốp binh lính đi tuần, vũ trang đầy đủ, trên mặt lộ rõ sự căng thẳng.

Tử Phong bất giác nhíu mày. Đợt thú triều này tuy lớn nhưng cũng không tới mức phải như thế này. Nhất định đã xảy ra chuyện rồi.

Sự bất an của Tử Phong ngày càng mạnh. Khi về tới cổng thành, hắn thấy trên tường thành những binh sĩ chạy qua chạy lại, liên tục khuân những viên đạn pháo lớn. Số lượng hồn sư cũng không ít. Tuy nhiên, đám hồn sư này khiến cho hắn cảm thấy quỷ dị vô cùng.

Xe tới trước cổng thành, một giáo viên giơ lệnh bài ra. Binh sĩ thủ thành nhìn qua rồi gật đầu cho qua. Tử Phong nghiêng đầu nhìn qua cửa xe. Đột nhiên hắn thấy những bóng đen lướt qua những mái nhà trong thành.

“Lạ thật..! Thực sao?” Tử Phong lẩm bẩm. Nỗi nghi vấn ngày càng lớn hơn trong lòng hắn.

Khi vào thành, một cỗ không khí quỷ dị chợ vây quanh. Đường xá vắng tanh, chung quanh không một bóng người. Dù là chuyện khẩn cấp đi chăng nữa thì vẫn sẽ có người ra đường. Nhưng giờ đây lại như một toà thành không người. Chỉ thỉnh thoảng có những tốp binh lính đi tuần. Chốc lát sau, cỗ cảm giác bất an ngày càng mạnh. Trong xe những đứa trẻ khác đều quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Tử Phong nhanh tay mở cửa xe, chuồn ra ngoài.

“Hấp!”

Tử Phong nhảy khỏi xe. Hắn nấp vào một nhà dân gần đó. Khi vào trong, hắn nhận ra không một bóng người. Kiểm tra qua vài ngôi nhà khác cũng vậy, tất cả đều vắng tanh.

Tử Phong lục lọi một lúc, tìm được chút lương thực và kim tệ. Bạc có vài khối, ước chừng bốn lượng bạc.

Trên sàn nhà chợt lộ ra vài vết máu. Mí mắt Tử Phong khẽ nhảy. Hắn ngồi thụp xuống, quệt tay qua cho lên mũi ngửi thử.

“Là từ hai ngày trước....?” Tử Phong sắc mặt nhưng trọng lẩm bẩm. Vậy là Bắc Đấu thành đã xảy chuyện rồi.

“Nhanh thoát khỏi thành, mình cảm thấy chuyện này không đơn giản.”

Học viện.

“Sao không thấy nó?”

Một bóng đen nấp sẵn bên cạnh tường học viện nhìn đoàn người đi vào. Dường như mục tiêu đã biến mất.

“Tìm! Bất giá bằng cách nào cũng phải tìm ra thằng nhóc đó!”

Hắc nhân chợt nhận được mệnh lệnh. Là truyền âm thuật. Làm được điều này trước nay không có nhiều người làm được, chắc hẳn là từ thượng tầng ra lệnh.

Hắc nhân cung kính làm thủ ấn. Đây là một mật hiệu của tổ chức.

Đêm đến.

Tử Phong lén lút mò ra khỏi nhà. Việc bây giờ của hắn là phải ra khỏi thành, nhưng việc này không dễ dàng.

Hắn cau mày. Cổng thành đã đóng, tường cũng rất cao nhưng không phải hắn cũng không qua được. Điểm mấy chốt là đám binh sĩ canh phòng kia.

“Hấp!”

Tử Phong hít một hơi rồi chạy. Chốc lát đã tới một góc tối tại chân tường thành. Tới đây, Tử Phong cảnh giác nhìn xung quanh. Không lộ, tốt rồi! Hắn cẩn thận bám vào vách tường, từ từ leo lên. Bộ y phục hắn mặc cũng đổi thành màu đen nên khá khó để nhận ra.

“Sạt!”

Một gờ gạch bị vỡ, Tử Phong biến sắc mặt. Hắn đã leo khá cao, nếu giờ mà rơi xuống thì không chết cũng trọng thương.

“Soạt!”

“Phập!”

“Két két...!”

Tử Phong nhanh tay lấy Tử Kiếm đâm mạnh vào tường. Tiếng động khá lớn, kêu lên ken két từng hồi. Hắn mặt lạnh băng, lấy trong túi một cuộn dây móc. Đây là thứ hắn tự chế được từ một cái liềm hắn tìm được trong nhà dân.

“Hấp!”

“Keng!”

Hắn quăng mạnh sợi dây lên. Đầu móc câu móc vào một gờ tường. Tử Phong nhanh tay đu người mạnh, chỉ vài bước đã leo lên được. Tới nơi, hắn cảnh giác nhìn xung quanh. Một nhóm binh sĩ đi tuần sắp đi qua. Tử Phong nhanh tay đu trở lại, lấy kiếm ra cắm vào tường làm chỗ bám và thu lại cuộn dây móc.

“Rập rập!”

“Loảng xoảng!!”

Tiếng khôi giáp ngày càng gần, mồ hôi hắn bất giác toát ra. Lúc này thực sự căng thẳng, chỉ cần hơi sơ sảy chút là toang ngay.

“Hửm?”

Một tên lính phát hiện gờ tường có có vết cắm. Hắn hô hào gọi đồng bọn. Ngay lập tức toán lính dừng lại.

“Đây là...?”

Tinh thần Tử Phong bất giác căng thẳng tới cực hạn. Hắn đứng đây tiến không tiếng được, lui không lui được, chỉ chờ vào sự may mắn của số phận.

Tay hắn bất giác nắm chặt vào thanh kiếm. Chỉ cần lộ một chút thôi, hắn liền vọt lên liều mạng.

“Không có gì, chắc chỉ là vết tích cũ mà thôi.”

Sau khi toán lính kia rời đi, Tử Phong cẩn thận leo lên. Trong tình huống vừa nãy, nếu không đủ bình tĩnh thì quả thực hắn đã muốn chạy rồi.

Thận trọng quan sát xung quanh, Tử Phong nhẹ nhàng trèo xuống tường ngoài. Bức tường này cao chừng mười trượng* (33,333m~34m). Nhìn xuống bên dưới, hắn không nhịn được mà âm thầm nuốt nước bọt. Quả này nếu ngã xuống thực chết người a...!

“Hấp!”

“Bịch!”

Xuống dưới chân thành, hắn nhanh nhẹn nhảy qua đoạn hào dưới chân thành. Phốc một tiếng, Tử Phong nhanh chóng lồm cồm bò dậy. Trong thành vẫn là một mảng im lặng tới chết người. Chỉ đâu đó trên tường thành những tốp binh sĩ đi tuần.

Không chần chừ, Tử Phong nhanh chóng chạy nhanh, nhằm hướng Thiên La sâm lâm mà chạy. Theo bản đồ thì nếu qua được Thiên La sâm lâm thì sẽ tới được Thương Vân thành.

Đi chừng hơn hai canh giờ thì tới được bìa rừng. Lúc này trời đã gần sáng. Tử Phong tìm một chỗ trú thân. Chốc lát, hắn đã tìm được một sơn động nhỏ để nghỉ ngơi.

Nội thành.

“Chết tiệt! Không tìm thấy nó!” Trong một toà lâu các màu đen thần bí, tiếng gầm tức tối của một lão già vang lên. Lão già đó chính là kẻ chủ mưu muốn giết Tử Phong, Lâm Thiên Mục.

Phía dưới Lâm Thiên Mục, hàng loạt những sát thủ run sợ, quỳ sụp xuống, sợ hãi nói:

“Các....các chút tha mạng. Là thuộc hạ vô dụng, không hoàn thành nhiệm vụ.”

Lâm Thiên Mục hừ một tiếng. Hắn đường đường là Ám Vân các chủ thần bí nhất thiên hạ, lại để cho một thằng nhóc trốn thoát ngay trước mũi mình, quả thực không mất mặt sao?

“Nhất định phải giết nó. Nhớ cho ta: nó-KHÔNG ĐƯỢC SỐNG!”

“Rõ!”

Những sát thủ kia đứng dậy, quỳ một gối xuống nhận mệnh. Lúc này chúng thực sự không rét mà run. Các chủ bọn chúng một khi nổi giận thì quả thực khó lường.

“Đi! Cút cho khuất mắt ta! Thực tức chết ta đi mà!”

Lâm Mục Thiên khoát tay ra hiệu lui, trong lòng thực bực bội. Về phòng, lão ngồi xuống. Lát sau, có hai kẻ thần bí một nam một nữ, bên ngoài mặc hắc bào, nữ che mặt tiến vào, nói:

“Sự việc lần này thực làm phiền Lâm các chủ rồi. Mong Lâm các chủ đại xá bỏ qua cho.”

Lâm Mục Thiên cười cười, tay rót trà tiếp khách, nói:

“Không có gì. Ám Vân các ta từ trước tới nay luôn coi trọng chữ tín. Tất cả những ủy thác của khách hàng chúng ta tiếp nhận đều bắt buộc phải hoàn thành. Làm đến khi nào hoàn thành thì thôi.”

Nam nhân mặc hắc bào kia bây giờ mới cởi mũ trùm xuống, nữ nhân che mặt kia cũng cởi mạng che mặt ra. Đó là hai khuôn mặt tuyệt phẩm, nhưng đâu đó mơ hồ thấy vẻ hèn mọn, xáo trá vô cùng. Nam nhân kia nhấp một ngụm trà, ngẩng mặt lên, nói:

“Tử Nghĩa Kháng ta phải đa tạ Lâm các chủ rồi. Mong Lâm các chút có thể giữ được lời hứa ngày hôm nay.”

Nữ tử che mặt kia cũng nói, tay gõ xuống mặt bàn:

“Uyển Vân Tề ta cũng sẽ có hồi báo cho Lâm các chủ. Mong Lâm các chủ giữ kín bí mật ngày hôm nay.”

Lâm Mục Thiên khoát tay, cười nói:

“Khách khí khách khí rồi. Lâm Mục Thiên ta từ trước tới nay là một kẻ làm ăn chân chính, không cầu hồi báo, chỉ cầu sòng phẳng. Sự việc gì cần giữ bí mật thì ta nhất định sẽ giữ, tuyệt không có chuyện lộ ra dù chỉ nửa lời.”

“Vậy ta yên tâm rồi, thực đa tạ ông.” Tử Nghĩa Khanh đứng dậy, độ mũ trùm lại. Uyên Vân Tề cũng phủ mạng lên đi ra ngoài. Lâm Mục Thiên đứng dậy, hơi cúi người nói:

“Cũng tiễn hai vị thánh tử, thánh nữ.”

Sau khi hai người kia rời đi. Lâm Mục Thiên thở dài. Thân phận hai người thực quá lớn, hắn không trêu chọc vào nổi. Hắn thực không muốn nhận nhiệm vụ này nhưng do tình huống ép buộc nên phải làm.

“Huyêt Vân thánh địa, Linh Uyên môn. Hai đại quái vật này vậy mà muốn săn đuổi một thằng nhóc. Bọn chúng lại có mưu đồ gì đây.....?” Lâm Mục Thiên thấp giọng nỉ non.

Sắc trời tối hơn, dường như muốn âm thầm hiểu xem một mưu đồ gì đó thật điên rồ, nhưng cũng rất kinh thiên.

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục : Dị Giới Xuyên Qua sáng tác bởi HLman

Truyện Đấu La Đại Lục : Dị Giới Xuyên Qua tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HLman
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.