Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luận bàn

1424 chữ

Bên ngoài Học viện, gần với cổng ra vào của thành phố, nơi mà có nhiều khu vực trống trải để có thể thỏa sức thể hiện.

Mặc Vũ nuốt một ngụm nước bọt

“Ahaha… chúng ta chuẩn bị đấu luôn sao?”

Đối diện với Mặc Vũ chính là một anh chàng tầm chừng hai mươi tuổi, chính xác là Tế Lâm.

Võ hồn của anh là Thiệt Liệp Sư, khi võ hồn bám thân liền để lộ ra bộ lông sư tử màu bạc, cơ bắp cuồn cuộn như có thể xé rách mọi thứ trước mặt.

“Là lúc để kiểm tra xem cậu có thể làm được gì rồi đấy” Lạc Thanh Thanh ngồi một bên uống trà bình thản nói

Một tuần vừa qua cô đã không ngừng ‘thực chiến’ với Mặc Vũ để đối phương có thể thích ứng chiến đấu càng nhanh càng tốt.

Nhưng đấu với một mình cô lại không quá thích hợp, cần phải thay đổi đối thủ để Mặc Vũ có càng nhiều kinh nghiệm hơn.

Vậy cho nên…

“Đùa sao, đối phương là Hồn vương đó!” Mặc Vũ muốn chửi tục ngay tại chỗ

“Nhưng không sử dụng Hồn hoàn, không phải sao?” Lạc Thanh Thanh thờ ơ nói

“Vấn đề là…” Mặc Vũ còn định nói gì đó liền nhạy bén vung võ hồn của mình ra, Nguyệt Đao chặn ở trước người.

Bị tập kích bất ngờ nhiều lần, chiêu này đã không có tác dụng với cô nữa đâu!

Cơ mà hai người này không hổ là chủ nhân và vệ sĩ, âm hiểm giống hệt như nhau, tên Tế Lâm này tại sao võ hồn không phải là cáo mà là sư tử nhỉ?

“Nhanh đấy, Vũ Vũ tiểu thư” Tế Lâm dùng hàm răng cắn chặt lấy Nguyệt đao của Mặc Vũ, cái đuôi liền giống như lưỡi kích đâm về trước ngực của cô.

Có điều Mặc Vũ cũng phản ứng rất nhanh, thả người uyển chuyển nhảy lên né tránh, dùng chân làm vũ khí đạp vào mắt của Tế Lâm.

Tiếng kim loại hơi nhỏ ma sát vang lên.

Đối phương nhả ra…

Là tập kích!

Bàn tay vội vàng túm lấy chuôi Nguyệt đao ngoắc lên, dùng thân đao như tấm khiên chặn lại cặp vuốt sắc bén của Tế Lâm

‘GRUAHHHHH’

Tiếng kim loại khó chịu một phần, tên khốn này gầm lên liền khó chịu gấp chục lần!

Thêm nữa cặp trảo kia dùng sức tối đa nên tạo nên dư chấn không nhỏ.

“Nên thu chân lại chứ?” Tế Lâm cười nham hiểm tóm lấy bắp chân của Mặc Vũ, cô vừa rồi định dùng nó đến đạp mặt anh, cần thiết phải trừng phạt đôi chút.

“Vậy sao?” Mặc Vũ mắt lạnh ném đao, việc phóng thích vũ khí mang đến thật lớn nguy hiểm cho cô.

Nhưng tình huống này cần thiết phải mạo hiểm.

Nguyệt đao hóa thành một lưỡi cưa tròn muốn cắt vào cổ của Tế Lâm, ra đòn phát nào hung hiểm phát đó.

Bất quá, cái đuôi của anh cũng không phải để trưng.

Keng!

Nguyệt Đao bị cái đuôi nhìn như nhỏ yếu mỏng manh đánh văng đi, Mặc Vũ thật sự muốn phun tào.

Đậu má đây là thực lực cân bằng sao?

Tên khốn này không dùng Hồn hoàn nhưng cơ thể đạt được cường hóa không phải là cô của hiện tại có thể chống cự.

Hơn nữa cái luật không cho phép dùng năng lực của Khế ước giả là thứ quái quỷ gì, muốn cho cô tìm đường chết không lối về sao?

Lạc Thanh Thanh nhìn Mặc Vũ có thể cầm cự được vài phút với Tế Lâm có hơi ngạc nhiên, xem ra quá trình ‘dạy dỗ’ của cô không phải là vô ích.

Mặc dù lỗi sai còn nhiều, nhưng ý thức chiến đấu không tệ.

“Kết thúc rồi!” Tế Lâm cười nham hiểm tung nắm đấm, hoàn toàn không có dự định nương tay.

Ở tư thế này mà bị đấm trúng có khác gì bao cát không cơ chứ?

Đại ca ca… làm ơn đừng đấm mặt.

Hủy dung mất!

‘Mà thôi, cơ hội tới rồi’ Mặc Vũ nhếch môi, ánh mắt đấy làm Tế Lâm giật mình.

Tiếng xé gió ở sau lưng làm anh phải nằm sấp người xuống, né đi lưỡi đao từ sau lưng bắn ngược trở lại.

Chính xác mà nói, Nguyệt đao của Mặc Vũ dù không có năng lực không gian vẫn có thể dễ dàng điều khiển nhờ lực tương tác của Hồn lực.

Cô tự tin chuẩn bị tấn công, thì đột nhiên cảm giác đau bụng thốn tận tim gan nháy mắt bùng nổ.

Tế Lâm dùng đầu húc vào bụng cô, ngay sau khi né đòn của Nguyệt đao?

Đối phương nằm sấp xuống không chỉ là để tránh mà còn là để phản công, cô quá ngây thơ rồi.

Hai bắp chân căng cứng, toàn bộ trọng lực dồn về phần dưới tạo bàn đạp để bật phóng, Mặc Vũ lập tức bị đánh văng ra xa, rơi xuống mặt đất.

“Dừng lại được rồi!” Lạc Thanh Thanh lúc này liền nói.

Mặc Vũ ôm bụng nôn khan liên tục vài lần, cô cảm thấy may mắn hôm nay mình chưa ăn gì, nếu không dạ dày sớm vỡ ra mụ nội nó mất.

“Bỏ cuộc, bỏ cuộc, Tế Lâm ca quá mạnh, từ chối đấu hữu nghị” Mặc Vũ phản kháng việc đấu giao lưu hàng tuần thế này, quá hành hạ người đi?

“Ồ, còn có sức để phản đối sao?” Lạc Thanh Thanh cười như sói đói nhìn Mặc Vũ, nụ cười nham hiểm đấy…

“Lâm Lâm, tiếp tục chiến đấu nào, Tiểu Vũ vẫn còn nhiều sức lắm”

“Đã rõ! Nào, tới thôi” Tế Lâm cũng hưng phấn một chút, nếu bỏ đi ranh giới về cấp độ Hồn lực thì Mặc Vũ có ý thức chiến đấu không tệ, mặc dù anh thả nước cho đối phương khá nhiều.

Nhưng có lẽ sẽ sớm thôi, một đối thủ đủ mạnh mẽ để chiến đấu với anh sẽ được ra lò!

“Không không, ọe… hết sức rồi” Mặc Vũ tiếp tục công cuộc nôn khan của mình, từ chối luận bàn.

Cuối cùng thì Mặc Vũ cũng không cần lại chiến đấu với Tế Lâm, dù sao thì mới là trận khởi đầu, thời gian còn rất dài cho đến khi bọn cô tốt nghiệp.

Với năng lực hiện tại của Mặc Vũ, xem ra đợt săn hồn cuối tuần này sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Sau khi trở về học viện, hai người bọn cô lại chuẩn bị sửa soạn một ít đồ dùng để xâm nhập Tinh La rừng rậm

“Thuốc khu trùng?” Lạc Thanh Thanh hỏi

“Có!” Mặc Vũ trả lời

“Lương khô?”

“Có”

“Bộ dụng cụ sức khỏe?”

“Có!”

….

Hai ngày cuối tuần sẽ không cần đi học, thời gian này những đứa nhỏ có thể tự do hoạt động.

Và Mặc Vũ và Lạc Thanh Thanh liền rời khỏi học viện.

Bọn cô không tính là đơn độc trong lớp học, nhưng cũng không thân thiết quá mức với ai trong lớp.

Thành ra cũng không ai để ý việc Mặc Vũ và Lạc Thanh Thanh đi đâu.

Lượng thức ăn dự trữ cho con quái vật bên trong cơ thể hai cô bé đã gần hao hết, đã tới lúc để dự trữ thêm lượng thực cho nó.

Xuyên qua đội ngũ canh gác ở khu vực biên giới gần Tinh la rừng rậm, Mặc Vũ hiếu kỳ hỏi

“Hình như… lực lượng canh gác tuần này đông hơn trước nhiều thì phải?”

“Có lẽ vậy, chắc là có chuyện gì xảy ra, bất quá không quan trọng, chúng ta chỉ cần hành động an toàn nhất có thể là được rồi” Lạc Thanh Thanh cũng để ý đến điều này, bất quá với hai đứa Hồn sĩ như bọn họ cũng chẳng quản được nhiều đến thế.

Chỉ cần không tiến quá sâu vào khu rừng là ổn rồi!

Như đã giao kèo, lần này cả hai sẽ tự mình chiến đấu, khi nào đồng đội gặp nguy hiểm mới ra tay, cũng như một cách để người còn lại theo dõi xem đồng đội của mình chiến đấu thế nào.

Mặc Vũ bắt đầu hơi lo lắng cho bản thân mình… nhưng đồng thời cũng có chút hưng phấn.

Bạn đang đọc Đấu La Song Tinh (Dịch) của Quỷ Ảnh Tiểu La
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocchanquan999
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.