Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đụng độ

1466 chữ

Một mùi hương kỳ lạ, từ chiếc lư hương mà Điệp Tinh Lan mang theo, nó tản ra khắp nơi xung quanh, và bị thu hút bởi độ ẩm cao.

“Đấy là?” Mặc Vũ nghi hoặc nhìn sang phía Lạc Thanh Thanh hỏi

“Là Ngạc hương đấy, chuyên dùng để thu hút Ngạc Quy hồn thú, đừng nhìn một chiếc lư hương đó nhỏ vậy thôi, muốn thành phẩm liền bỏ ra rất nhiều tài liệu” Lạc Thanh Thanh bình tĩnh trả lời.

Cô cũng mang theo một bình Ngạc hương, nhưng Điệp Tinh Lan đã hỗ trợ thì cô liền không đem ra.

Nếu như bọn họ không thể tìm ra một con Ngạc Quy có hồn niên thích hợp, như vậy bọn cô sẽ tiếp tục chuyển sang nơi khác.

Các loại Hồn thú khác biệt với Ngạc Quy sẽ không chịu sự hấp dẫn, ngược lại sẽ có một chút bài xích.

Tuy nhiên…

‘Urgh… Hồn Thánh??!!”

Nhìn thấy bảy vòng hồn hoàn xung quanh người của Điệp Tinh Lan, Mặc Vũ lần đầu tiên chứng kiến một cường giả mạnh như vậy ở gần.

Chỉ riêng khí thế này đã có thể cản bớt được một lượng lớn Hồn thú ngoại lai tấn công.

Khu vực mà bọn cô đang đứng sâu hơn một chút so với những lần đi săn hồn trước, bất quá lại không đi quá xa.

Tại nơi này rất khó gặp Vạn năm hồn thú, coi như có thật sự gặp thì Điệp Tinh Lan cũng không hoảng sợ.

“Vũ Vũ tiểu thư, lùi lại một chút, có thứ chuẩn bị ngoi lên rồi” Tế Lâm đưa tay chặn ở trước người Mặc Vũ, ý bảo cô lùi lại.

Lạc Thanh Thanh đã có Điệp Tinh Lan bảo hộ nên anh cũng không làm chuyện dư thừa.

Ngay khi Mặc Vũ lùi lại vài bước, một tiếng ẦM vang lên.

Từ bên dưới đầm lên một con cự quy to lớn xông về phía trước, kích thước phải cỡ gấp ba lần cô.

Con rùa lớn này là… Ngạc Quy?

“Ừm… kích thước này, hồn niên chỉ tầm năm trăm năm, Tiểu Thanh Thanh, con thấy sao?” Điệp Tinh Lan hỏi ý kiến cháu gái mình.

Mặc dù bà không quá ưng ý con rùa này, làm con gái của môn chủ, Lạc Thanh Thanh được đặt kỳ vọng nhiều hơn.

Quả nhiên, Lạc Thanh Thanh chỉ hơi đánh giá con rùa lớn xong liền lắc đầu.

Hồn thú năm trăm năm đối với bọn cô đã là một con số khổng lồ nếu như không có trưởng bối đi theo.

Nhưng Điệp Tinh Lan đã ở bên cạnh, đồ đạc cũng chuẩn bị đầy đủ, Lạc Thanh Thanh tất nhiên muốn được kết quả tốt nhất.

Nghe vậy Điệp Tinh Lan liền mỉm cười, nhấc tay ấn xuống, đem con Ngạc Quy đầy trở lại bùn lầy rồi nói

“Di chuyển thôi, nơi này không thích hợp thu hút Ngạc Quy nữa” Điệp Tinh Lan quay người dẫn đường.

Mặc Vũ và Lạc Thanh Thanh liền đuổi theo, Tế Lâm yểm hậu bảo vệ đằng sau cho hai người.

Có lẽ là ngày hôm nay không phải thời gian may mắn cho Lạc Thanh Thanh, bọn cô lần lượt gặp được ba con Ngạc Quy, tuy nhiên hoặc là Hồn niên không đủ, hoặc là Hồn niên quá mức cao.

Cả nhóm chỉ có thể thở dài, cắm trại một hôm ở trong Tinh La rừng rậm, ít nhất thì lần này bọn cô dám thắp lửa và ngủ nghỉ đàng hoàng.

Điệp Tinh Lan có hỏi thăm thêm một chút tình huống về Mặc Vũ, nhưng cũng không đi sâu quá nhiều.

Đối phương còn chưa gia nhập tông môn của bọn cô, cho nên Điệp Tinh Lan vẫn giữ một chút khoảng cách, dù đấy có là bạn của cháu gái đi chăng nữa.

“Lan a di, ngài lần này không có nhiệm vụ gì sao?” Lạc Thanh Thanh không tin rằng đối phương dư thời gian đến đây chỉ để hỗ trợ cô hấp thu hồn hoàn đầu tiên đâu.

Nếu không có nhiệm vụ gì đặc biệt, hoặc thuận tiện, Điệp Tinh Lan chưa chắc sẽ đến đây.

“Quả nhiên là không qua mặt được cháu sao? Tiểu Thanh Thanh” Điệp Tinh Lan cũng không lừa dối, bà biết được cháu gái nhỏ này hiểu chuyện hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi.

Dừng lại một chút, Điệp Tinh Lan nói về ủy thác mà bà nhận được của hoàng gia, nói thật là rất hiếm thấy hoàng gia Tinh La gửi ủy thác đến Ngục Môn.

Nhưng lần này liên quan đến Tà hồn sư, mà đứa cháu nhỏ của bà lại chuẩn bị săn giết Hồn hoàn đầu tiên, mặc cho có Tế Lâm đi theo, nhưng vẫn có nhất định rủi ro.

“Tà hồn sư?” Lạc Thanh Thanh lập tức nhớ tới cảm giác nguy hiểm của lần trước đi săn hồn

Bất quá cô cũng không dự định nói lại chuyện này, về việc tự chủ đi săn hồn mà không có ai bảo hộ này cần có càng nhiều lý do tới che lấp.

“Đúng vậy, Tà hồn sư, là cấp độ Hồn Tông tà hồn sư, coi như có Tế Lâm đi theo ta cũng không an tâm lắm, bởi vì bọn chúng rất tà ác, hơn nữa thủ đoạn còn rất nhiều” Điệp Tinh Lan giải thích, đồng thời hướng Tế Lâm biểu thị.

Tế Lâm tất nhiên là không phản cảm, nếu như anh còn ở thời thiếu niên ngông cuồng có lẽ là sẽ nổi giận.

Nhưng biết được một Tà hồn sư có bao nhiêu đáng sợ, anh càng cảm thấy may mắn Điệp Tinh Lan đã tới đây để hỗ trợ.

Nhóm bốn người thành thật ở lại một đêm trong khu rừng, cảm quan ở trong rừng rậm của Mặc Vũ cũng coi như thay đổi.

Có một Hồn Thánh đi theo liền khiến cho mọi chuyện dễ dàng hơn hẳn.

Ngày tiếp theo, bọn họ dự định đi những khu vực sâu hơn để tìm kiếm, theo Ngạc hương tản ra, cuối cùng cũng có một con Ngạc Quy sở hữu độ tuổi tương đối tiếp cận với hồn niên mà bọn cô đề ra.

Mặc dù cao hơn một chút, nhưng mà Lạc Thanh Thanh liền xác nhận phải là nó.

“Kích thước, hoa văn trên mai rùa này, con Ngạc Quy này hẳn phải là tám trăm, thậm chí là chín trăm năm hồn thú đi?” Điệp Tinh Lan phỏng đoán.

Kinh nghiệm và kiến thức chỉ giúp cho các Hồn sư có một cái nhìn tiếp cận hơn nhưng không chắc chắn là chính xác hoàn toàn.

Điệp Tinh Lan đang định ra tay, đột nhiên có một giọng nói ở gần đó vang lên

“Là nó, Hồn hoàn thứ hai của ta nên đến từ con Ngạc Quy này” Một âm thanh của đứa trẻ nam vang lên.

Mái tóc màu đỏ, con ngươi toát ra một bầu khí tức trung nhị, hơi bá đạo xong còn khá nhiều tính trẻ con.

Ở sau lưng đối phương cũng có một vị trưởng bối bảo hộ ở bên cạnh.

“Thiếu gia, ngài xác định chứ?” Người quản gia ở bên cạnh dò hỏi

“Chính là nó, mấy người đằng kia, mau tránh ra!” Cậu nhóc trẻ tuổi lập tức hung hăn nói.

Thái độ kiêu ngạo như vậy thật sự làm Điệp Tinh Lan cau mày khó chịu, đối phương nghĩ mình là ai?

Ở một khu vực ngoài rìa của Tinh La rừng rậm hiển nhiên sẽ không có cường giả quá mạnh.

Nhắm tới Hồn hoàn thứ hai?

Đứa nhóc kia

“Chúng ta là người của Từ gia, tiểu thiếu gia là con trai trưởng của gia tộc, bốn vị phía trước, có thể hay không nhường lại một bước?” Vị quản gia nói

“Bổn thiếu gia đầu đội trời, chân đạp đất, danh xưng Từ Tam Thạch, các ngươi còn không mau né ra” Thằng nhóc tầm chừng hơn nhóm Mặc Vũ khoảng ba bốn tuổi kiêu ngạo nói.

Từ Tam Thạch?

Đối phương cho Lạc Thanh Thanh cảm nhận giống như một loại rùa, nhưng cao cấp hơn so với Ngạc Quy.

Rùa đi hấp thụ rùa, cũng không phải là điều gì đặc biệt, có điều…

“Ngục Môn, Điệp Tinh Lan, Hồn thú là do bọn ta gọi tới, các ngươi đây là…?” Điệp Tinh Lan cũng chằng quan tâm đối phương có phải thiếu gia nhà giàu hay không.

Trực tiếp bật ra bảy cái Hồn hoàn, sẵn sàng chém giết nếu hai người này không định lùi lại.

Bạn đang đọc Đấu La Song Tinh (Dịch) của Quỷ Ảnh Tiểu La
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocchanquan999
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.