Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất thường

1345 chữ

Vị quản gia của đứa nhóc lập tức hoảng sợ lùi lại, trước áp lực của một Hồn Thánh mang đến, ông cũng không đủ khả năng để bảo hộ tiểu thiếu gia nhà mình.

Từ Tam Thạch ở sau lưng bị dọa đến phát khóc, chẳng còn dám nhiều lời vô nghĩa nữa.

Mặc dù đối phương tính cách rất ngu xuẩn, nhưng vì còn là trẻ con cho nên có thể tạm chấp thuận được.

Nhưng nếu như không mau chóng rời đi thì…

“Hiện tại tâm tình của ta không tồi, nếu không mau cút đi, thì đừng trách lão nương đây đổi ý” Điệp Tinh Lan ánh mắt như dao găm, bầu không khí lạnh lùng tản ra khắp nơi.

Từ bên trong bắp tay của đối phương, một vài con bươm bướm nhỏ đang không ngừng tản ra.

Điệp Loan võ hồn!

Hồn Thánh – Ma Điệp Lan.

Chỉ cần vừa ra tay liền có thể tàn sát rất nhiều kẻ thù, vị quản gia đã từng nghe qua danh xưng của đối phương.

“Xin lỗi tiền bối, chúng tôi có mắt như mù… vậy, xin cáo từ”

Nhanh chóng túm lấy cổ áo của Từ Tam Thạch bỏ trốn, đứa nhóc đó có lẽ vẫn còn không phục lắm.

Như thể muốn nói là sau này sẽ cho bọn cô biết tay.

Có điều đối phương không ý thức được bản thân đang nằm trong nguy hiểm sao?

Lạc Thanh Thanh hiếu kỳ nhìn sự ngu ngốc của thằng bé, mà khoan… tính ra đối phương hiện tại còn lớn tuổi hơn cô đấy.

“Lan a di, đừng so đo với họ, Ngạc Quy sắp bỏ trốn rồi kìa” Lạc Thanh Thanh kéo Điệp Tinh Lan trở lại vấn đề cũ.

“Được rồi, con ở đây chờ một chút” Điệp Tinh Lan gật đầu, sau đấy dẫm chân, tản ra một vòng điệp vũ bao phủ xung quanh.

Tinh thần đang chịu một loại quấy nhiều gì đó, dù Điệp Tinh Lan không chủ đích nhắm tới Mặc Vũ, thậm chí là đã có phần né tránh, nhưng cảm giác hỗn loạn và buồn nôn vẫn cứ quấy rối

Lạc Thanh Thanh cũng không nói gì, kéo lấy tay của Mặc Vũ nhích về phía mình, bảo hộ cho đối phương.

Mặc Vũ và Lạc Thanh Thanh trong lúc chờ đợi liền ngồi tán gẫu vài câu, về thằng nhóc mà bọn cô vừa mới gặp, đối phương giống như vừa rồi có nhắc đến ba chữ Sử Lai Khắc.

Xem ra sự tự tin của đối phương cũng không phải không có nguồn gốc, cấp độ Hồn lực như vậy xứng với độ tuổi, đã có thể gọi là một thiên tài rồi.

Nếu ở Sử Lai Khắc học viện thể hiện được đầy đủ tiềm năng, như vậy càng thuận tiện hơn.

“Nhưng mà Lan a di có vẻ tốt bụng nhỉ?” Mặc Vũ hơi cảm thán nói, đối phương nói lời tìm chết như vậy mà cũng không có ra tay, nếu là cô sợ rằng đã không quản được nhiều như vậy.

Lạc Thanh Thanh có hơi buồn cười nhìn Mặc Vũ nói “Phải không?”

Sau đấy cô mới giải thích “Đừng có coi thường danh xưng của Lan a di, dì ấy còn được gọi với danh xưng Ma Điệp Lan, người chết dưới tay dì ấy đếm không xuể đâu”

Mặc Vũ nghe vậy giật mình, vội hỏi “Nhưng tại sao vừa nãy…”

“Vì gia thế sau lưng đối phương thôi, nếu thằng nhóc kia không có nhất định bối cảnh, và Từ gia chỉ đơn giản là một nhà thế phiệt, dì ấy đã sớm đem hai người kia chơi chết rồi” Lạc Thanh Thanh bình thản nói.

“Đúng vậy đấy, Vũ Vũ tiểu thư” Tế Lâm ở một bên vội chen vào câu chuyện, nãy giờ đứng một bên quan sát anh có vẻ khá nhàm chán.

Trong lúc rảnh rỗi liền bắt đầu kể về gia thế của Từ gia, đối phương nghe nói là gia tộc có lịch sử nhiều năm, trong nhà cũng có cường giả trấn thủ.

Động chạm mà không có biện pháp che mắt kỹ thì rất dễ gây ra đại chiến không cần thiết.

Ngục Môn mặc dù không phải là thứ dễ đụng, nhưng cũng không phải là một con quái vật khổng lồ quá lớn không thể đụng.

Nếu đổi lại bọn anh mà xuất thân từ một Tông môn giống như Thất Bảo Lưu Ly Tông thì mọi chuyện đã khác.

Thêm nữa gia tộc đó nghe đồn là có huyết mạch xuất thân từ thần thú, Huyền Vũ, cũng chưa ai biết cụ thể sự thật ra sao, nhưng xác thật là từng có dính dáng đến Huyền Vũ trong lịch sử.

Tế Lâm vừa kể xong câu chuyện, vẫn còn chưa đã mồm thì Điệp Tinh Lan đã trở lại

“Tiểu Thanh Thanh, mau chóng xử lý đòn cuối đi” Bà ấy ngoắc tay, Ngạc Quy đã tự động bò lên trước mặt Lạc Thanh Thanh, cúi đầu xuống, sẵn sàng chịu chết.

Xem ra tác động tinh thần thực sự quá lớn, không hổ là Ma Điệp Lan, Mặc Vũ ở một bên sợ hãi, nhưng đồng thời cũng tò mò

“Cố lên, Thanh Thanh” Mặc Vũ đứng ở một bên cỗ vũ.

“Tiểu thư, chiến thắng đi” Tế Lâm hiếm thấy tỏ ra hào hứng.

Anh đã phục vụ cho Lạc Thanh Thanh một thời gian, khi cô vừa mới chập chửng biết đi, cho đến lúc bắt chước môn chủ luyện tập thương pháp.

Cơ thể nhỏ bé đó nỗ lực hơn bất cứ ai, ít nhất là Tế Lâm chưa bao giờ thất vọng trước năng lực của tiểu thư nhỏ tuổi nhà mình.

Thức tỉnh võ hồn, thiên phú đỉnh giai, tu luyện chăm chỉ, và hiện tại anh chuẩn bị chứng kiền thời khắc ngài ấy trở thành Hồn sư.

Lạc Thanh Thanh bật cười nhìn hai người Mặc Vũ và Tế Lâm, cảm giác bọn họ có hơi nhốn nháo.

Bất quá như vậy cũng rất tốt, không phải sao?

Hắc Ngục Thương!

Võ hồn nắm ở trong tay, không hề do dự, cô đâm xuyên thủng qua đầu của Ngạc Quy, dứt liễu sinh mệnh của đối phương.

Thình thịch!

Thình thịch!

Ở một nơi nào đó sâu trong linh hồn của Lạc Thanh Thanh, một thứ gì đó đang rục rịch thức dậy.

Vòng hồn hoàn màu vàng đậm hiện ra phía trên xác của Ngạc Quy, phía trên đó còn lấm tấm không ít màu tím sẫm.

Hồn niên này… đã gần với ngàn năm?

“Tiểu Thanh Thanh…” Điệp Tinh Lan đang định nhắc nhở, nhưng đột nhiên bà thấy con bé đã vội ngồi xuống.

Hai tay vươn ra, Hắc Ngục Thương tỏa ra quang mang chiếu rọi gương mặt cô, mái tóc dài màu xanh đung đưa theo gió.

Hồn lực vận chuyển kết nối với vòng Hồn hoàn trăm năm.

“Thanh Thanh…” Mặc Vũ vừa rồi cảm nhận được một điều bất thường.

Giống như người vừa điều khiển cơ thể Thanh Thanh… không còn là cô ấy nữa vậy.

Có một thứ gì đó khác, kiểm soát tạm thời cơ thể của Lạc Thanh Thanh, đem Hồn hoàn nuốt chửng vào trong.

Vì quá trình hấp thu đã diễn ra, cho nên Điệp Tinh Lan cũng không có cản lại cháu gái nhà mình.

Nhưng bà cảm thấy với Hồn niên cao như vậy, sợ rằng con bé sẽ hấp thu không nổi, dù cho có là Hồn hoàn đến từ Ngạc Quy đi chăng nữa.

Mọi người trầm mặc, mỗi người lựa chọn một hướng ngồi xuống thủ hộ cho quá trình hấp thu hồn hoàn của Lạc Thanh Thanh.

Biểu cảm của cô vẫn luôn bình tĩnh, tính từ lúc bắt đầu cho tới hiện tại.

Ba mươi phút trôi qua, mọi thứ vẫn im lặng như thể chưa có gì diễn ra.

Bạn đang đọc Đấu La Song Tinh (Dịch) của Quỷ Ảnh Tiểu La
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocchanquan999
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.