Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồng bạn tốt

1400 chữ

Ngục tối.

Bên trong một khu vực được bao phủ bởi màn đêm vô tận, chỉ có dòng nước chảy siết dưới chân khiến Lạc Thanh Thanh biết được mình đang đứng ở đâu.

Nơi này là… tâm trí của cô.

Ở thế giới kia cô đã từng tiếp xúc với nơi này nhiều lần, đó là khi cô sắp phải đối mặt với nỗi tuyệt vọng vô tận.

Bản thân cô khi trưởng thành hoàn toàn.

Hắc Ngục Bọ Cạp!

“Thật đặc biệt, dù cho có đi tới một thế giới khác, thì thứ vũ khí trên tay ta vẫn tương ứng với ngươi sao?” Lạc Thanh Thanh cười khổ nhìn về phía trước.

Cô đã biết được chuyện gì diễn ra.

Những ánh đèn lẻ loi chiếu lên gương mặt mệt mỏi của Lạc Thanh Thanh, kế bên đó không xa là một con rùa khổng lồ.

Ngạc Quy!

Đối phương dù đã chết nhưng ở trong trạng thái Hồn hoàn bị hấp thu, hình thể hóa Ngạc Quy trở lại không phải việc gì khó.

Nhất là đối với con quái vật ở phía trước

“Thật thất lễ đấy, khi gọi bản thân mình là một con quái vật”

Âm thanh đến từ phía trước vang lên, đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy bản thân mình một cách cụ thể.

Lần trước, đó chỉ là một cái bóng thoáng qua ở trong con ngươi của Hắc Ngục Bọ Cạp, còn bây giờ là thứ gì đây?

Một hình thể song song? Một bản chiếu hoàn hảo?

Hay là một thể tâm linh khác chuẩn bị cướp đoạt lấy cơ thể cô?

Chẳng lẽ mọi thứ đều sẽ đổ về tuyệt vọng sao? Không có một cách nào để sống sót?

Mái tóc màu xanh dài, mặc trên người bộ đồ giống hệt bản thân, Lạc Thanh Thanh đánh giá hình ảnh ở trước mặt.

Thứ duy nhất khác biệt có lẽ là đôi mắt vô hồn và chiếc mặt nạ đang chảy lệ của đối phương.

“Không nên hoảng sợ như vậy đâu… haha” Cái bóng của Lạc Thanh Thanh nở nụ cười, đối lập với biểu cảm của chiếc mặt nạ.

Cảm giác thật sự không tương xứng.

Đột nhiên tiếng của những bước chân khổng lồ đâm xuống mặt nước không ngừng lạch cạch vang lên.

Cái đuôi dài… thứ đã đâm thủng vào lồng ngực của cô lần trước lần nữa xuất hiện, nhưng mà lần này nó không có tấn công cô, mà ngược lại chiến đấu với hình bóng vừa mới xuất hiện.

Hắc Ngục Thương không ngừng được triệu hồi, tạo thành một trận chiến kịch liệt với con Hắc Ngục Bọ Cạp ở cách đó không xa.

Tiếng kim loại vang lên, độc tố, nhiệt lượng, các hiệu ứng xấu, và cả tiết tấu của suy nghĩ đều bị khống chế theo dòng chảy.

Đối diện hai người đang chiến đấu kia đều là những thương sĩ mạnh mẽ, một bên là Hắc Ngục Thương, một bên sử dụng đuôi làm thương.

“Thấy chứ, ta cũng không phải thứ gì ghê gớm lắm đâu, chỉ là một chút ý chí còn sót lại của ngươi trước khi bản thể kịp trưởng thành thôi” Cái bóng mang theo mặt nạ nói, vừa cười vừa đánh, nhưng không hề có chút yếu thế nào.

Giống như bản thân đối phương… và con Hắc Ngục Bọ Cạp đều đã quá hiểu nhau.

Nhưng sau cùng, cái bóng của Lạc Thanh Thanh vẫn bị đánh gục xuống, cô kiệt sức khá nhanh.

“Nhìn đây, đây là cách chúng ta sử dụng lưỡi thương của mình” Cái bóng của Lạc Thanh Thanh không hề có ý định từ bỏ.

Chống cây thương của mình xuống đất, triệu hồi hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn cây thương chỉa về phía Hắc Ngục Bọ Cạp.

Kiêu ngạo đứng thẳng người, hét lên một tiếng mạnh mẽ, rồi tiếp tục xông tới.

Những lưỡi thương như một cơn mưa bão táp đánh ập đến, đem động tác của Hắc Ngục Bọ Cạp cản trở lại đôi chút.

Bất quá nỗ lực của cái bóng cũng không kéo dài được bao lâu.

Đối phương lần nữa bị đánh ngã xuống, liên tục chà sát xuống mặt nước chảy siết, máu tươi…?

Không, là nước mắt chảy ra.

Dòng nước chảy siết bên dưới chân cô giống như là giọt lệ mà bản thân không ngừng gào khóc hàng ngày, hàng tháng, hàng năm…

Bên trong con đường vô tận này, cô đã từng lựa chọn phải bước tiếp.

Đã không còn đường lui nữa rồi, nhưng mà cô không thể đứng dậy được, không thể cử động, cần thiết phải bảo vệ cái bóng của mình.

Bằng cách nào?

[Thanh Thanh, nắm lấy tay tớ]

Âm thanh đến từ phía ngoài tâm trí vang lên, ở hiện thực, Lạc Thanh Thanh không ngừng chảy lệ.

Dòng nước biến thành một cơn lốc xoáy cự tuyệt tất cả mọi thứ.

Nhưng chỉ có Mặc Vũ là đi xuyên qua được cơn lốc đó, ôm lấy sau lưng của Lạc Thanh Thanh.

Kết nối được thiết lập!

Sức mạnh của Mặc Vũ lập tức truyền vào người của Lạc Thanh Thanh, đem cô nhấc dậy khỏi tuyệt vọng của mình.

Bước được một bước đầu tiên, bước thứ hai, bước thứ ba…

Rồi tăng tốc chạy về phía trước, cầm lấy mũi thương, gào lên!

“Đừng có cản đường ta!”

Lưỡi thương nhỏ bé chống chọi lại Hắc Ngục Bọ Cạp, ở trước biểu cảm vô hồn của cái bóng, mặc dù Lạc Thanh Thanh còn rất nhỏ bé.

Nhưng nơi này là tâm trí của cô, dòng lệ đã thôi chảy, và những giọt nước mắt trở thành sức mạnh của Lạc Thanh Thanh, cô … đẩy lùi đối phương.

“Haha… thật là” Cái bóng có hơi buồn cười, đứng dậy, ở sau lưng ôm lấy Lạc Thanh Thanh nói

“Ngươi có một người đồng bạn tốt đấy”

Dứt lời, hình ảnh của cái bóng dần biến mất, để lộ thân hình của Mặc Vũ ở sau lưng, gắt gao ôm lấy cơ thể của Lạc Thanh Thanh.

Lạc Thanh Thanh không nói gì, cô mỉm cười, cũng không trả lời cái bóng của mình, mà tự tin đẩy lùi Hắc Ngục Bọ Cạp.

Tại đấy, khi lưỡi thương đâm xuyên qua chiếc đuôi lớn của Hắc Ngục Bọ Cạp, từ bên trong Hắc Ngục Bọ Cạp, cái bóng của cô lần nữa hiện ra.

Nhưng với một đôi mắt có cảm xúc hơn, mặc dù vẫn rất mệt mỏi.

“Lại đây đi” Cái bóng đối với con Ngạc Quy ở bên cạnh ngơ ngác vẫy tay, con rùa nhỏ bị nhấc bổng lên, thu nhỏ lại vừa vặn nằm gọn bên trong lòng ngực cô.

Khi vừa chạm vào Ngạc Quy, con rùa lập tức bị biến đổi, biến thành một giống loài khác.

Có vài nét tương tự giống như Hắc Ngục Bọ Cạp, hoặc có thể gọi là… Hắc Ngục Quy.

“Được rồi, coi như lần này ngươi thắng đi” Cái bóng gõ nhẹ vào mai rùa, biến nó thành một vòng Hồn hoàn mới tinh.

Có điều màu sắc của nó… đã hoàn toàn biến thành màu tím!

Thiên niên hồn hoàn!

“Vượt qua được bước đi đầu tiên, con đường phía sau ta sẽ lại không can thiệp, nhưng hi vọng ngươi sẽ sớm vượt qua ta sớm” Cái bóng đẩy chiếc Hồn hoàn về phía Lạc Thanh Thanh, sau đấy khôi phục lại nét lạnh nhạt của mình.

Đáp xuống mặt đất, hóa thành Hắc Ngục Bọ Cạp, xoay người rời đi, chuẩn bị lại đánh một giấc ngủ say.

Ở hiện thực, Mặc Vũ đã sớm ngất đi, Lạc Thanh Thanh quay người lại ôm lấy cô.

Điệp Tinh Lan và Tế Lâm cực kỳ bối rối không biết phải làm gì, vừa rồi biến đổi quá nhanh.

Nhưng mà cơn lốc xoáy được tạo ra bằng nước mắt của Lạc Thanh Thanh đã biến mất.

“Lan a di, Lâm Lâm, chúng ta trở về thôi” Lạc Thanh Thanh lo lắng cho Mặc Vũ nói.

Không đợi hai người Điệp Tinh Lan định nói gì, sau lưng cô hiện ra một vòng hồn hoàn.

Tím sẫm!

Ngàn năm hồn hoàn!

Bạn đang đọc Đấu La Song Tinh (Dịch) của Quỷ Ảnh Tiểu La
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocchanquan999
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.