Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị tập kích

1440 chữ

“Gia nhập Ngục Môn?” Mặc Vũ nghe được lời mời đến từ Điệp Tinh Lan, đấy chính là tông môn của gia đình Lạc Thanh Thanh?

“Đúng vậy, Lâm Lâm cũng là một thành viên của Ngục Môn đấy” Điệp Tinh Lan thuận tay kéo Tế Lâm lại.

Anh chàng có vẻ không quen lắm tới việc bị moi ra làm đối tượng lôi kéo, Tế Lâm cười hì hì nhìn về phía tiểu thư nhà mình.

Lạc Thanh Thanh cũng không đưa ra ý kiến gì, Điệp Tinh Lan làm như vậy cũng không tính phản cảm.

Dù sao thì nếu như trong tương lai, cô và Mặc Vũ trở nên thân thiết và phát triển thành một cặp chiến đấu, gia đình của cô tất nhiên cũng phải trợ giúp Mặc Vũ.

Nhưng không một tông môn nào nguyện ý bỏ ra của cải để đào tạo một người bên ngoài

Như vậy, cách làm chính xác nhất là lôi kéo Mặc Vũ cũng gia nhập Ngục Môn, điều này sẽ làm ổn thỏa mọi thứ.

Bất quá cô cũng cần quan tâm đến cảm xúc của Mặc Vũ…

“À, tất nhiên, nếu là tông môn của Thanh Thanh, vậy con cũng sẽ tham gia” Mặc Vũ không hề do dự đồng ý.

Sau đấy cô quay đầu nhìn Lạc Thanh Thanh mỉm cười, đó là sự tin tưởng mà cô giành cho đối phương.

Lạc Thanh Thanh hơi hơi gãi cổ, xấu hổ xoay đầu nhìn Tế Lâm, nhưng đối mặt với cô là nụ cười đáng khinh của đối phương.

‘Muốn chết’

Dẫm chân điều khiển nước quật ngã Tế Lâm, trình độ khống chế của Lạc Thanh Thanh đã tăng cao rất nhiều.

Nhất là sau khi gặp phải bản thân mình ở trong tinh thần hải, nếu như lần đó không có Mặc Vũ thì…

“Vậy thì tốt rồi, từ giờ Tiểu Vũ Vũ cũng là thành viên của Ngục Môn, a di hiện tại không có gì làm quà gặp mặt, nhưng sau khi trở về tông môn a di sẽ đưa con gấp bội nhé” Điệp Tinh Lan toại nguyện kéo được một thiên tài về tông môn nhà mình.

Sau đấy bà hì hửng đi chuẩn bị một bữa ăn tối ngon, trong khi đó Mặc Vũ và Lạc Thanh Thanh liền đi tắm rửa thay một bộ quần áo mới.

Hoặc ít hoặc nhiều thái độ của Tế Lâm đối với Mặc Vũ cũng thả lỏng hơn, điều này khiến bầu không khí trở nên hòa thuận.

Ngày chủ nhật, hai người Mặc Vũ và Lạc Thanh Thanh không có đi săn hồn, nhưng vẫn bám theo Điệp Tinh Lan tiến vào Tinh La rừng rậm.

Thực lực của tên Tà hồn sư chỉ tầm Hồn Tông, có Tế Lâm và Điệp Tinh Lan ở bên cạnh, nguy hiểm không tính bao nhiêu lớn.

“Bình thường a di thường nhận những nhiệm vụ như thế này sao?” Mặc Vũ có chút hiếu kỳ hỏi

Dừng chân ở một đoạn khá xa bên trong rừng rậm, đang để cho hai đứa nhỏ nghỉ ngơi.

Điệp Tinh Lan cũng có chút nhàm chán, liền bắt đầu kể chuyện “Không hẳn, bình thường a di tiếp nhận nhiệm vụ chém giết đều có sẵn tọa độ, mấy nhiệm vụ săn giết Tà hồn sư không phải lúc nào cũng có”

“Đúng rồi đấy, Tà hồn sư hoạt động khá là bí ẩn, nếu không phải là hoàng gia yêu cầu, tông môn của chúng ta chưa chắc đáp ứng” Tế Lâm ở bên giải thích.

Anh đang chuẩn bị đồ ăn trưa, bởi vì Mặc Vũ và Lạc Thanh Thanh đều không biết nấu ăn, hai đứa bé còn quá nhỏ, cho nên mấy công tác này hầu như do Tế Lâm đến xử lý

Nhìn một thanh niên đô con đi làm mấy công việc kiểu này, cũng coi như là có chút thú vui.

“Tiểu Vũ Vũ đi xa nhà lâu vậy không nhớ gia đình sao?” Điệp Tinh Lan hỏi thăm Mặc Vũ

“Nhớ là có nhớ, bất quá lại chưa đến kỳ nghỉ, ba mẹ con cũng cần không gian riêng tư, ở nhà hai người ấy suốt ngày tình tứ, con và chị gái đi xa học tập cũng coi như tạo điều kiện để bọn họ bù đắp cảm tình đi” Mặc Vũ nhắm mắt suy tư, cảm giác hơi rợn rợn mỗi lần ba cô ôm ấp mẹ cô.

Điệp Tinh Lan bật cười, bất quá bà không có kết hôn, cũng chưa biết được cảm giác yêu đương thế nào.

“Chị gái của Tiểu Vũ Vũ đang nhập học ở đâu?” Điệp Tinh Lan tiếp tục hứng thú hỏi

“Sử Lai Khắc học viện, chị ấy thiên phú rất tốt, thừa hưởng võ hồn của mẹ con” Mặc Vũ cười cười trả lời.

Hai người tán gẫu qua lại, cảm giác Lạc Thanh Thanh đi săn hồn thú có hơi lâu.

Bình thường mà nói, nếu chỉ là săn một con mười năm Hồn thú, với khả năng của Lạc Thanh Thanh hẳn sẽ trở về rất nhanh.

Nhưng lâu như vậy… không biết là có chuyện gì không

“Để ta đi kiểm tra!” Điệp Tinh Lan phóng thích hồn lực, lợi dùng tinh thần lực mạnh mẽ đến kiểm tra.

Ngay lập tức, một nguồn hơi nước tản ra, dao động tương đối mãnh liệt, có chiến đấu.

“Lâm Lâm, bảo vệ Tiểu Vũ Vũ” Điệp Tinh Lan để lại câu nói đó, bà nhanh chóng thả người bay về phía có hơi nước.

Vì tình huống khẩn cấp, bà trực tiếp sử dụng hồn kỹ thứ bảy, Võ hồn chân thân!

Ma Điệp Lan danh xưng cũng chính là Hồn kỹ của bà.

Vừa tới được nơi, liền nhìn thấy Lạc Thanh Thanh trọng thương chống cự với vô số con trùng đen bao phủ.

Nơi này cách không quá xa, đối phương đã sử dụng… âm thanh? Tần sóng đến cản trở khả năng quan sát của bà?

“Hồn Thánh?” Tên Tà hồn sư lập tức hoảng sợ, quay người liền bỏ chạy.

Con mồi ngon miệng đến tận nơi mà không được ăn có hơi khó chịu, nhưng mạng sống quan trọng hơn.

Lạc Thanh Thanh thở dốc, ngực đã rỉ máu khá nhiều, hai chân bị thương cũng không nhẹ, không biết đã cầm cự bao lâu.

Nhìn thấy cháu gài mình trọng thương như vậy, Điệp Tinh Lan hai mắt đỏ như máu, nổi giận đến mất đi kiểm soát.

“Cút hết đi cho ta!” Điệp Tinh Lan hét một tiếng, vô số con trùng lập tức bạo đầu mà nổ.

“Thanh Thanh” Mặc Vũ ở ngay sau Tế Lâm đuổi tới, tốc độ của cô hiển nhiên không nhanh bằng Tế Lâm.

“Tiểu Vũ…” Lạc Thanh Thanh thở phào một hơi, sau đấy lại khựng người ôm ngực đau đớn nhíu mày.

Chạy vội tới ôm cô bạn thân của mình vào lòng, Mặc Vũ vận chuyển Hồn lực tới hỗ trợ Lạc Thanh Thanh.

“Tiểu thư, mau chóng xử trí vết thương” Tế Lâm từ trữ vật hồn đạo khí lấy ra đan dược nhét vào miệng Lạc Thanh Thanh.

Trong khi đó Điệp Tinh Lan đuổi theo tên Tà hồn sư đã tấn công cháu gái mình, nhất quyết không bỏ qua cho đối phương.

Thật may mắn là Lạc Thanh Thanh mặc dù bị thương khá nặng, nhưng hầu hết chỉ là vết thương ngoài da.

Mỗi khi Tế Lâm xử lý vết thương, luôn có một làn nước mỏng bao bọc lại chỗ đó, đấy là cách Lạc Thanh Thanh tự bảo vệ chính mình.

Ở tình huống như vậy, Tế Lâm đôi lúc thật sự tán thán trước năng lực của vị tiểu thư nhỏ tuổi.

“Lâm Lâm, mau chóng… rời khỏi đây, tên vừa rồi vẫn còn đồng bọn” Lạc Thanh Thanh khôi phục lại chút sức lực liền vội nói.

Bất quá đã có một chút muộn, từ hư không một thứ gì đó giống như rễ cây bám mầm rồi bắn tới chỗ Lạc Thanh Thanh.

Một tên Hồn Tông khác, võ hồn là một loại thực vật bám trước bụng đối phương, giống như rút lấy sinh lực của hắn để hành động.

Hai mắt vô hồn nhưng lại nhoẻn miệng cười nói “Đồ ăn, quấy rối, giết…”

Có điều chưa nói xong thì Tế Lâm đã gầm lên một tiếng, Thiệt Liệt Sư võ hồn phụ thể, tay trái hóa trảo đánh gãy đòn công của đối phương.

Bạn đang đọc Đấu La Song Tinh (Dịch) của Quỷ Ảnh Tiểu La
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocchanquan999
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.