Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm thầm cải thiện

1432 chữ

“Học viện Sử Lai Khắc sao? Nơi đó… thật sự rất là khắc khe a” Mặc Linh thấy mọi người có vẻ rất tò mò về học viện hùng mạnh nhất đại lục liền kể lại kinh nghiệm một năm nhập học vừa qua của mình.

Nói thật, lúc mới tiến vào Sử Lai Khắc học viện cô cũng mang tâm thế thoải mái lắm.

Nhưng đến khi thật sự vào trong rồi mới biết cuộc sống thật phức tạp, việc ở ký túc xá thôi cũng có thể gây xích mích giữa các bạn học.

Bởi vì tại đây chỉ có thiên tài nhập học, mà mỗi thiên tài đều sở hữu ngạo khí khó thuần.

Cũng may Mặc Linh là hệ phụ trợ hồn sư, hơn nữa còn là hiếm có đồ ăn hệ, cho nên tương đối chịu người thích.

Bất quá… đợi đến chính thức đi học, bọn cô gặp phải một trong các lão sư khó tính nhất trường! Chu Y lão sư.

“Bọn chị phải rèn luyện thể lực một cách nghiêm khắc, dù có là hệ phụ trợ thì chị cũng không được bất cứ sự ưu tiên hay giảm bớt nào, toàn bộ quá trình là một sự cực hình” Mặc Linh vẫn còn ớn lạnh khi nhớ lại ký ức nhập học của mình.

“Như vậy cũng rất tốt, hạn mức tối đa hấp thu một hồn hoàn phụ thuộc khá nhiều vào thể chất và tinh thần của một cá thể, nếu chị có một thể chất tốt cũng đồng nghĩa có một tương lai rộng mở hơn” Lạc Thanh Thanh ở bên nhận xét, cô không quá hiểu việc tu luyện ở một nơi được coi là lớn mạnh nhất đại lục là như thế nào.

“Tất nhiên, chị đã cố hết sức chạy đấy, có một vài bạn học cố tình ăn gian sau đấy lập tức bị đuổi khỏi học viện, mọi người lập tức sợ hãi Chu Y lão sư ngay” Mặc Linh cười cười nói tiếp

“Vị Chu Y lão sư này nghiêm khắc như vậy liệu có thích hợp với chị không?” Mặc Vũ ngược lại lo lắng cho Mặc Linh

“Không sao, mặc dù vị lão sư này tương đối ác tính, ác miệng, nhưng được cái khá bảo vệ lớp, cho nên chị vẫn tính là bình yên” Mặc Linh nói tốt cho lão sư của bản thân.

Ngoài việc nhập học và tiếp xúc với các lão sư ra, còn có một đợt khảo hạch tân sinh cuối năm để đào thải bớt lượng lớn học viên rời khỏi Sử Lai Khắc.

Tỷ lệ chọi là cực cao.

Hệ đồ ăn như Mặc Linh tất nhiên rất khó biểu hiện hết được sức mình trong thi đấu, thể lệ là 3VS3.

Chính là lúc này thì Mặc Linh mới cảm thấy bị xa lánh, vì hệ đồ ăn không thể lập tức đưa ra quá nhiều hỗ trợ trong thời gian ngắn được.

Cô bị hai người đồng đội đẩy về sau, cuối cùng Mặc Linh bị thất bại trước, nhưng lại là người duy nhất trong nhóm được ở lại Học viện.

Rất đơn giản, Mặc Linh có thiên phú cao, hệ đồ ăn hồn sư, hơn nữa biểu hiện thi đấu không tệ.

Thành tích là một chuyện, nhưng có thể níu kéo ở lại còn phải phụ thuộc vào đánh giá của các lão sư nữa.

“Mấy tên bạn học của chị…” Mặc Vũ có chút hung dữ muốn tấu người

“Không sao, không sao, chị ổn à, dù sao thì người thắng cuộc sau cùng vẫn là chị không phải sao?” Mặc Linh vội trấn an em gái nhỏ, cười cưng chìu xoa đầu con bé.

Linh Nhã ở một bên quan sát hai người, không khỏi nở một nụ cười nhẹ nhàng, lắc lắc cái đuôi chạm vào người Mặc Linh, chọc cho đối phương bật cười không thôi.

Có thêm một người chị nữa quan tâm và bảo vệ Mặc Vũ, Linh Nhã cũng cảm thấy an lòng.

Như vậy, cô cần thiết hỗ trợ một chút bản thân mình trong thế giới này mạnh hơn một chút, ví dụ như thanh lọc hồn lực của đối phương, và tẩm bổ căn cơ.

Việc làm này đáng lý ra vô cùng khó, thậm chí là bất khả thi, nhưng ai bảo đối phương lại là chính cô ở một chiều song song đâu?

Cứ như vậy, Mặc Vũ và Lạc Thanh Thanh, Tế Lâm ở lại căn nhà nhỏ này khoảng một tuần, sau đấy ba người liền tạm biệt rời đi

“Đi về tông môn?” Mặc Vũ lão ba khó hiểu hỏi.

“Đúng vậy, Tiểu Vũ tiểu thư đã gia nhập Ngục Môn, vậy nên cũng cần trở về tông môn một lần để có thể chính thức gặp mặt các đồng môn sư huynh đệ, cùng với Môn chủ” Tế Lâm trả lời

“Ngục Môn là một trong các môn phái lánh đời ở trong Tinh La đế quốc phải không?” Mặc Linh giống như có chút hiểu biết hỏi

“Ồ… Linh tỷ hiểu biết rộng thật đấy” Lạc Thanh Thanh ngạc nhiên

“Cũng không có, chỉ là trong thư viện của Sử Lai Khắc có thống kê lại một số tông môn lớn còn hoạt động ở thời đại này” Lạc Thanh Thanh xấu hổ trả lời, cô chỉ tình cờ biết được Ngục Môn.

Có thể được ghi vào sách vở của Sử Lai Khắc, chứng tỏ Ngục Môn cũng có một địa vị không nhỏ.

Bất quá muốn so với Đường Môn thời kỳ trước, cùng với Thất Bảo Lưu Ly Tông mà nói vẫn kém khá xa.

Nhưng đối với Mặc Vũ và gia đình của cô thì đã khá lớn rồi, Mặc Vũ lão ba và lão mụ liên tục dặn dò con gái phải biết bảo vệ sức khỏe của mình khi đi.

Đồng thời cũng gửi lời cảm ơn cũng như xin nhờ Tế Lâm và Lạc Thanh Thanh bảo vệ con gái của họ trong chuyến đi, gửi lời chào tới vị Môn chủ của Ngục Môn.

“Vậy… ba mẹ, con đi đây” Mặc Vũ vẫy tay chào.

Mặc Linh và ba mẹ của hai người đứng ở trước cổng thị trấn nói lời tạm biệt, chuyến xe ngựa dần dần tăng tốc.

Mặc Linh cũng không có đi theo, cô cần phải tập trung rèn luyện để trở nên càng thêm mạnh mẽ, bởi vì nếu cô không chăm chỉ rèn luyện, đợt khảo hạch thăng cấp đầu năm sau sẽ đánh rơi cô đào thải.

Vốn dĩ ngày đầu và ngày thứ hai, Mặc Linh cũng không cảm thấy có điều gì đặc biệt.

Nhưng mà đợi đến khoảng bốn ngày sau, cô liền cảm nhận thật rõ ràng, hồn lực dao động ở xung quanh giống như… trở nên thân thiện hơn?

Tốc độ tu luyện của cô cũng thẳng tắp tăng nhanh, cứ theo đà này, không mấy chắp liền sẽ đột phá.

“Thật kỳ lạ…. chẳng lẽ trở về nhà cảm thấy an tâm nên tu luyện trở nên nhanh hơn?” Mặc Linh tự hỏi.

Bất quá hồn lực tu luyện thông thuận là một chuyện tốt, cô cần phải nhanh chóng tận dụng thời gian này.

Trong khi đó, ở trên chuyến xe ngựa tới Ngục Môn, Mặc Vũ mới tò mò hỏi Linh Nhã

“Chị hai, chị không ở lại thêm vài ngày nữa sao?”

“Không…” Linh Nhã mỉm cười nói, yên tĩnh ngồi trên đùi của Mặc Vũ trả lời

“Một tuần đã là đủ rồi, lại cải thiện nữa sẽ ảnh hưởng đến căn cơ của đối phương, hệ đồ ăn cũng không cần lên cấp quá nhanh” Linh Nhã đánh một cái ngáp, sau đấy tựa đầu xuống ngủ.

Chặng đường còn khoảng tầm ba ngày nữa mới tới nơi, nhưng mà có vấn đề đã diễn ra trước khi tới nơi.

Một cỗ hồn lực từ bên trong cỗ xe đột nhiên ngưng tụ, làm cho Tế Lâm và Mặc Vũ phải quay đầu nhìn sang.

Linh Nhã vẫn tiếp tục ngủ ngon, bởi vì cô biết chắc chắn Lạc Thanh Thanh sẽ đột phá sớm hơn Mặc Vũ.

Đối phương tu luyện vững chắc, có một sức tập trung cao, hơn nữa còn tự mình vượt qua được lời nguyện của chính bản thân.

Hồn lực tập trung lại, ngay ở trên xe, Lạc Thanh Thanh mở mắt ra, tự tin nói

“Cấp 20 rồi!”

Bạn đang đọc Đấu La Song Tinh (Dịch) của Quỷ Ảnh Tiểu La
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocchanquan999
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.