Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tới nơi

1473 chữ

“Tớ thắng!” Lạc Thanh Thanh nở nụ cười đắc chí nhìn sang Mặc Vũ.

“Urgh…. Nhanh như vậy?” Mặc Vũ không ngờ tới Lạc Thanh Thanh lại chăm chú đến mức này, sớm đột phá hơn dự tính cả tuần.

“Chúc mừng tiểu thư” Tế Lâm ở bên ngoài xe ngựa ngoảnh đầu lại nở nụ cười nói.

Một năm tăng liền mười ba cấp, có thể nói là ngồi tên lửa mà bay, mặc dù có một đoạn dựa vào hấp thu Hồn hoàn mà tăng lên liền bốn cấp.

Nhưng như vậy cũng đủ chứng minh tiểu thư nhà họ là siêu cấp thiên tài, hoàn toàn không thua kém gì những đứa trẻ sở hữu bẩm sinh mãn hồn lực.

Coi như có bẩm sinh mãn hồn lực đi nữa sợ rằng cũng không thể tu luyện nhanh như tiểu thư nhà bọn họ đi?

Nếu Linh Nhã biết được suy nghĩ của Tế Lâm, sợ rằng cô đã sớm phun tào rồi

‘Bộ không biết hai đứa này đều là quái vật hình người sao? Đi cắn nuốt hồn hoàn để tăng cấp thì bảo sao không nhanh?’

Bất quá việc Lạc Thanh Thanh tu luyện đột phá cũng không ảnh hưởng gì đến việc trở về Ngục Môn.

Muốn lựa chọn hồn hoàn thích hợp cho Lạc Thanh Thanh còn phải cân nhắc nhiều, lại thêm một mình Tế Lâm dẫn hai người đi săn cũng không an tâm lắm.

Nếu không có ai trợ giúp thì cũng được, nhưng đã gần trở về Ngục Môn, để tông chủ và tông chủ phu nhân trợ giúp không phải được sao?

“Thế… điều kiện của cậu là gì?” Mặc Vũ có hơi e ngại nhìn Lạc Thanh Thanh, cô cũng không quên vụ cá cược giữa cả hai.

Đó là người thua sẽ phải phục tùng người thắng một điều kiện, ban đầu chỉ là đặt một cái động lực để sớm ngày tu luyện đột phá thôi.

Nhưng không ngờ cả hai đều nghiêm túc quá mức, cứ như vậy tranh đua nhau tu luyện, giành giật từng chút thời gian

“Hah, không biết, tạm thời không có, lo lắng đột phá nhiều quá, hiện tại còn chưa nghĩ ra, đợi khi nào biết sẽ nói” Lạc Thanh Thanh thở ra một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười trả lời

“Đừng thế mà, nói luôn đi, đừng làm tớ sợ” Mặc Vũ vội vàng ôm lấy Lạc Thanh Thanh, đùa giỡn với đối phương.

Hai cô gái nói chuyện vui vẻ trong chuyến xe, vì sau khi trở về tông môn sẽ đi săn hồn hoàn thứ hai cho Lạc Thanh Thanh, cho nên để thuận tiện, Mặc Vũ dự định cũng trong thời gian này cũng đột phá.

Còn mấy ngày thời gian, có thể đuổi kịp!

Lạc Thanh Thanh tranh thủ thời gian đó bình ổn cảnh giới của mình, đạt tới giới hạn không phải không thể tiếp tục tích trữ hồn lực.

Chỉ là không thể đột phá tới cấp độ cao hơn mà thôi.

Với cả hồn hoàn thứ hai, cần thiết phải suy tính thêm một chút, đợi đến khi về nhà chắc là lão ba của cô sẽ giật mình lắm đây.

Tiếng xe ngựa liên tục lạch cạch chạy nhanh, chẳng mấy chốc liền đâm xuyên qua cánh rừng, không gặp bất cứ trở ngại gì.

Có một lái xe chất chơi như Tế Lâm, cấp độ Hồn Đế dẫn đường thì Hồn thú hoang dại làm sao dám tấn công.

Cũng không có gặp mấy tình huống chặn xe như tiểu thuyết, đúng thời hạn mà dừng ở trước một thị trấn khá đông đúc.

Mặc Vũ nghi ngờ mở mắt ra hỏi “Nơi này là…?”

“Ngục Môn, ngạc nhiên lắm đúng không?” Lạc Thanh Thanh cười trả lời.

Bởi vì tông môn của bọn cô cũng không phải xây dựng theo kiểu một trụ sở khổng lồ, ngược lại bọn họ đào xuống một cái hầm động cực lớn bên dưới.

Nơi đó bao gồm bóng tối, hơi ẩm, thích hợp nhất cho võ hồn Hắc Ngục Thương tu luyện, ở đấy Lạc Thanh Thanh có thể làm ít công to.

Bất quá so với việc săn hồn vẫn là kém khá xa!

Phía trên Ngục Môn là một thị trấn bình yên trộn lẫn khoảng tám mươi phần trăm là thành viên của Ngục Môn.

Bọn họ sinh sống như người dân bình thường, như ở đây toàn bộ mọi người đều là Hồn sư, và tu luyện hàng ngày là công việc của bọn họ.

“Tông môn của chúng ta không phải nhắm đến việc xưng bá thiên hạ, phụ thuộc vào mục đích mà tông môn sẽ phát triển tùy theo phương hướng đó” Tế Lâm ở bên cạnh giải thích.

“Ngục Môn chỉ đơn thuần là một tông môn được xây dựng để tập trung cứu vớt những kẻ bị thương bởi chiến tranh bởi ông nội của tớ, sau đấy truyền lại cho lão ba, tiếp tục tồn tại cho đến bây giờ” Lạc Thanh Thanh cũng tiếp vài câu.

“Hoạt động mua bán được coi là một trong các công việc chính của Ngục Môn, tất nhiên là không thể so với Thường Bảo Các, nhưng nơi này từ những thứ bình dị nhất cho tới những thứ kỳ lạ nhất đều có bán, bất quá là không trải qua kiếm chứng nhiều thôi” Tế Lâm vừa đi vừa phổ biến kiến thức cho Mặc Vũ.

Bọn họ rất nhanh đi tới một tiệm thuốc lớn, Tế Lâm chào hỏi chủ cửa tiệm liền đi thẳng vào phòng sau, ở đấy có một lối vào xuống tầng hầm.

Nói là hầm ngục nhưng thực chất nơi này được xây dựng rất là khang trang, cảm giác mát lạnh từ bên dưới tỏa ra bởi những viên phá lê màu xanh nhạt.

Càng xuống sâu liền càng thấy đồ sộ, xây dựng một tông môn kiểu này thật sự rất đặc biệt.

“Ngoài công việc mua bán, tông môn còn nhận một số nhiệm vụ ủy thác đến từ khắp mọi nơi, có thể nói đây là tông môn gọi gì làm nấy, bất quá chúng ta cũng có một số quy tắc riêng, và việc tuyển chọn thành viên cũng nhận nhất định chế ước”

“Tham gia hay không là chuyện của bọn họ, nhưng đã tham gia thì phải đóng một con dấu của Điệp Tinh Lan, cứ như vậy có thể tiện kiểm soát được, chúng ta không quản thành viên làm gì, chỉ cần không có mưu đồ xấu với tông môn là đã đủ rồi” Lạc Thanh Thanh lại nói

Khi dứt lời, bọn cô đã tiến vào một căn phòng lớn, nơi đó có một quý phụ xinh đẹp, bảy tám phần giống Lạc Thanh Thanh đang ngồi mày mò một chiếc hộp kim loại

Vừa nhìn thấy đối phương, Lạc Thanh Thanh đã vui vẻ kêu một tiếng “Lão mụ”

Sau đấy nhanh chóng chạy về phía đối phương, lão mụ của Lạc Thanh Thanh cũng đối đáp cực kỳ quen thuộc, nhấc bổng cô lên quẳng lên trời.

“Haha, Tiểu Thanh Thanh của chúng ta trở về rồi” Thủy Dung cười như được mùa, tâng bổng con gái như quả bóng.

“Ôi….”

Lạc Thanh Thanh mau chóng muốn né ra nhưng không kịp, đã sớm bị tóm gọn Lạc Thanh Thanh nằm ngoan ngoãn trong lòng bàn tay của lão mụ cô.

Thủy Dung cười nói “Thế nào, còn gọi ta là lão mụ nữa không? Gọi là thân kính mẹ yêu, hoặc là mẫu thân đại nhân, được hay không?”

“Được…” Lạc Thanh Thanh chấp nhận bỏ cuộc đầu hàng.

Rất nhanh Thủy Dung thấy được Tế Lâm, và bên cạnh vẫn đang bối rối Mặc Vũ, bà lập tức thả con gái mình xuống giả bộ đoan trang mỉm cười

“Ái chà, lâu rồi không gặp, Lâm Lâm trở về rồi sao, còn cô bé nhỏ này là?” Thủy Dung nhìn vào phía Mặc Vũ với ánh mắt hiếu kỳ và tìm tòi

Có chút nổi da gà, bất quá Mặc Vũ vẫn là đứng ra tự giới thiệu

“Con là Mặc Vũ, là bạn học của Thanh Thanh, đồng thời cũng gia nhập Ngục Môn cách đây không lâu, xin chào a di” Mặc Vũ lễ phép chào hỏi

“Tiểu Vũ phải không, ta nghe qua Lâm Lâm và Tiểu Lan nói về con rồi, mau lại đây” Thủy Dung thân thiện vẫy tay.

Lạc Thanh Thanh đang định ngăn cản nhưng đã quá muộn, và rồi một màn bồng ẳm tương tự diễn ra với Mặc Vũ.

Đây là cái sở thích kỳ quái gì vậy?

Lão ba, mau ra cứu cánh!!!

Bạn đang đọc Đấu La Song Tinh (Dịch) của Quỷ Ảnh Tiểu La
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocchanquan999
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.