Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường Tam đố kỵ

Tiểu thuyết gốc · 1696 chữ

"Hừ, chủ nhân của bản cô nương muốn đăng kí học tập ở ngôi trường này. Ngươi còn không mau mau tránh đường cho chủ nhân của ta~" Tiểu Vũ hậm hực, hướng về bác bảo vệ nói.

Bây giờ, thái độ của nàng đối với con người không hề tốt đẹp một chút nào.

Có người thì từng giết mẹ của nàng, hấp thu hồn hoàn cùng hồn cốt (Bỉ Bỉ Đông).

Có người lại còn định lừa gạt nàng ăn 'xúc xích' bị 'thiu' ( Cha của Mã Hồng Tuấn).

Thậm chí còn có 'người' biến nàng trở thành sủng vật, ngày ngày dắt theo nàng đi y như dắt theo một con chó (Lão dê).

Nếu đổi lại trước kia, khi mà Tiểu Vũ vẫn còn sở hữu tu vi 10 vạn năm, nếu mà có một thằng phế vật giống như gã bảo vệ dám gọi Tiểu Vũ là nô lệ thì nàng ta sẽ không ngần ngại vả cho thằng đó một phát vỡ mồm, răng môi lẫn lộn.

Làm như thế vẫn còn là nhẹ, thử đổi lại Đại Minh cùng Nhị Minh mà xem, lúc đấy thì hai đứa chúng nó ăn thịt bác bảo vệ ngay và luôn là cái chắc.

Dù sao thì số lượng Hồn sư trở thành thức ăn trong miệng của hai thằng Đại/Nhị Minh, không có một vạn thì ít nhất cũng phải ở cái tầm tám ngàn. Cứ tính sơ sơ mỗi một năm xơi một đứa, thì một vạn năm tương đương với một vạn cái nhân mạng a.

Về tình về lí thì Hồn thú như Tiểu Vũ, suốt ngày ăn chay, thì vẫn được xếp vào dạng 'lương thiện'.

"Ách, hai vị bình tĩnh. Tiểu Nhân nhường đường ngay đây ạ."

Tên bảo vệ hèn mọn nói. Hắn cúi đầu thật sâu, đồng thời đứng dẹp sang một bên, nhường đường cho lão dê cùng Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ càng hung hăng bao nhiêu thì tên bảo vệ càng hèn mọn bấy nhiêu, thái độ của hắn ta trái ngược hoàn toàn khi đối mặt với hai ông cháu Đường Tam.

"Hừ, đúng là cái đồ lấn yếu sợ mạnh! Rác rưởi!' Đường Tam cùng Lão Kiệt Khắc thầm khinh bỉ bác bảo vệ một phen.

Đối mặt với ánh mắt dè bỉu của hai ông cháu Đường Tam, Bác Bảo vệ chỉ bĩu môi, lắc đầu một cái, trong lòng thì thầm nghĩ:

Người khác cười ta quá hèn mọn, ta cười người khác quá ngu si.

【Hừ, đúng là cái bọn nhà quê, không biết đối nhân xử thế có khác. Lão tử sống từng này tuổi đời rồi, liêm sỉ gì tầm này.】

Bác bảo vệ nhìn về phía Lão Dê.

Một thân trang phục quý's tộc's vô cùng bắt mắt, trang sức châu báu thì treo đầy người.

Đấy là còn chưa kể đến cái xích chó làm từ kim cương đeo trên cổ Tiểu Vũ, bác bảo vệ tính sơ sơ thì cái xích chó này cũng phải cỡ mấy trăm vạn kim hồn tệ a.

Cmn, đấy là mấy trăm vạn kim hồn tệ a. Hai ông cháu Đường Tam nghèo kiết xác kia đúng là cái đồ có mắt không tròng.

【Hừ hừ, chỉ cần lão tử ra sức lấy lòng vị công tử quý's tộc's này thì tiền nong không còn là vấn đề.】

Trong suy nghĩ của bác bảo vệ, Lão dê chỉ cần tiện tay ném ra môt ít tiền lẻ thì gã ta tha hồ mà tiêu sài.

Quả nhiên, sau khi gã bảo vệ nhường đường, lão dê liền ném một đống tiền xuống đất, sau đó vênh vênh váo váo nói:

"Chậc chậc, lão phu... Khụ khụ, bản công tử rất hài lòng trước thái độ của tên dân đen nhà ngươi. Mau nhặt tiền rồi cút sang một bên đi."

Đối với một con hồn thú như lão dê, tên bảo vệ này chính là một tên phế vật, nếu như không phải lúc này 'tình cờ' gặp phải thằng con quý tử của Đường Hạo, làm cho tâm trạng của lão ta khá tốt, thì lão ta sẽ không thèm nhìn tên bảo vệ này một mắt.

Nếu như đổi lại là con người thì cũng thế thôi, bình thường, các bạn có rảnh rỗi đến nhức cả trứng để đi trò chuyện với mấy con kiến hôi hay không?

Mặc dù đang mang hình dáng của nhân loại, thế nhưng lão dê vẫn luôn nhớ đến thân phận của mình là một con hồn thú, không giống như con khốn Tiểu Vũ, phản bội giống loài của mình.

"Đa tạ, đạ tạ công tử ạ."

Nhìn thấy lão dê vứt tiền xuống dưới đất, tên bảo vệ vội vàng quỳ xuống nhặt tiền, không thèm để ý đến hình tượng của bản thân, đồng thời còn không quên cảm ơn lão dê một câu.

【Há há há, vớ bở rồi, đây chính là 100 kim hồn tệ a, há há há~ Đúng là đại gia có khác!】Bác bảo vệ thầm nghĩ, đồng thời còn nhìn về phía hai ông cháu Đường Tam, sau đó cười đểu, như thể đang nói:

【Há há há, nhìn thấy gì chưa? Hai ông cháu các người hãy mở to đôi mắt cờ hó ra mà nhìn. Đây chính là 100 kim hồn tệ đó a. Chỉ cần bỏ đi tiết tháo, nịnh hót một câu, đồng thời quỳ xuống đất nhặt tiền là có ngay 100 kim hồn tệ.

Hai thằng nhà quên các ngươi có mà làm việc cả một đời cũng không kiếm nổi số tiền này đâu a.】

Nhìn thấy ánh mắt dè bỉu của bác bảo vệ, hai ông cháu Đường Tam hận đến nghiến răng nghiến lợi.

A a a, đúng là ông trời không có mắt. Tại sao một tên đáng ghét giống như gã bảo vệ kia có thể kiếm tiền dễ dàng đến như thế.

Đường Tam nhìn mà hận a.

Bình thường, 1 kim hồn tệ đủ để một gia đình 4 người ăn no mặc ấm trong vòng mấy tháng, nếu đổi lại là hai cha con Đường Tam, đến cả cháo cũng không có mà húp thì một kim hồn tệ có thể đủ để trang trải cuộc sống trong vòng hơn 1 năm.

Mà đằng này gã bảo vệ kia chỉ cần nịnh hót 1 câu liền có ngay 100 kim hồn tệ.

Cmn, số tiền đó đủ để gia đình Đường Tam tiêu sài 100 năm a.

Đúng vào lúc này, một giọng nói bỗng dưng vang lên, cắt đứt suy nghĩ vẩn vơ của đám người.

"Hừ hừ, tên tiểu tử kia, bản công tử vừa nghe thấy nhà ngươi thức tỉnh tiên thiên mãn hồn lực đúng không? Chậc chậc, đúng là không phải dạng vừa đâu à nha.

Thế nào, nhà ngươi có muốn trở thành người hầu của bản công tử không? Tiền lương là 1 trăm kim hồn tệ/giờ, kết toán theo ngày."

Nghe lão dê nói, đám người hít vào một ngụm khí lạnh, dường như không thể tin vào lỗ tai của mình.

Cmn, bọn họ nghe thấy gì a. Tiền lương 100 kim hồn tệ/giờ, nếu như làm việc 24/24h thì tính sơ sơ là 1 ngày kiếm 2.000 kim hồn tệ, 1 tháng kiếm 6 vạn kim hồn tệ đó a.

Lão Kiệt khắc cùng gã bảo vệ nghe đến đây thì hâm mộ đến đỏ cả mắt.

6 vạn kim hồn tệ là đủ để gia đình Đường Tam tiêu sài 6 vạn năm đó a.

"Tiểu Tam, cháu mau mau đáp ứng làm người hầu cho vị công tử này a. Ngài ấy trả cho nhiều lắm!"

Lão Kiệt Khắc vốn chỉ là một kẻ nhà quê, không có kiến thức. Lão ta hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Mắt Mù đấu la Tố Vân Đào, cho rằng Đường Tam thức tỉnh một cái phế võ hồn.

Bây giờ lão ta lại nghe thấy Lão dê mở cho Đường Tam mức tiền lương lên đến 100 kim hồn tệ/giờ, cmn, đấy chính là 1 số tiền chỉ có ở trong mơ a.

"Tên tiểu tử kia, hãy mau mau đồng ý a. Không phải ai cũng được làm người hầu cho vị công tử này đâu, ngươi phải nắm bắt thời cơ kẻo bỏ lỡ a."

Tên bảo vệ vội vàng khuyên bảo.

Mặc dù trước đây không lâu, gã ta vẫn còn cố tình gây khó dễ cho hai ông cháu Đường Tam, thế nhưng ai bảo bây giờ Đường Tam đã lọt vào mắt xanh của vị công tử quý's tộc's này, thế nên là không thể trêu vào, không thể trêu vào a.

Lão dê đứng ở một bên, nghe hai lão già này khuyên nhủ Đường Tam làm người hầu cho mình thì mừng lắm, liền tiện tay vung mấy trăm kim hồn tệ xuống đất cho hai người quỳ xuống nhặt.

Lúc này, lão Kiệt Khắc cũng không giữ được bình tĩnh nữa, lão ta vội vào quỳ xuống, tranh nhau nhặt tiền với gã bảo vệ.

Cmn, liêm sỉ gì tầm này. Liêm sỉ có đổi được tiền hay không?

Đường Tam đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn cảnh này.

Chứng kiến kiến vị gia gia (lão Kiệt Khắc) tốt bụng, chỉ vì dăm ba cái đồng tiền lẻ mà tha hóa đến nước này thì buồn lắm.

Cậu ta nhìn về phía lão dê cùng Tiểu Vũ với ánh mắt kiên định, đồng thời hỏi lại cho chắc:

"Vị công tử này, ngài muốn ta trở thành người hầu với mức lương 100 kim hồn tệ/ giờ đúng không?"

"Đúng vậy!" Lão dê khẳng định, nói.

【Hừ, đúng là khinh người quá đáng. Ngươi nghĩ chỉ dăm ba đồng tiền lẻ này đã khiến cho ta khuất phục hay sao? Đừng có mơ. Các cụ đã bảo rồi: Nam tử hán, đại trượng phu, thấy tiền không lấy thì quá ngu chứ còn gì!]

Nghĩ đến đây, Đường Tam liền nói:

"Ta đồng ý..."

Bạn đang đọc Đấu La: Võ Hồn Của Ta Là Dê Cụ sáng tác bởi Dr.206K
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dr.206K
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 136

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.