Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại sư ra tay

Tiểu thuyết gốc · 1597 chữ

"Đại sư à, ta nhường ngươi xuất thủ trước đấy. Nếu không, ta mà ra tay trước thì sợ rằng Đại sư nhà ngươi sẽ không còn cơ hội phản công nữa đâu, hahaha~"

Mặc dù lão dê vẫn đang bịt mắt, thế nhưng tất cả mọi người đều có thể nhận ra dưới lớp vải kia chính là một ánh mắt khinh bỉ đang liếc nhìn về phía Ngọc Tiểu Cương.

"Tên tiểu tử nhà ngươi thật đúng là phách lối a! Đã thế thì đừng trách Đại sư ta ra tay vô tình nha!"

Ngọc Tiểu Cương rất tức giận.

Cmn, người trong gia tộc khinh bỉ hắn đã đành, đám Phong Hào Đấu La, hay Hồn Đấu La, thậm chí là Hồn Tôn khinh bỉ hắn, hắn đều có thể nhẫn nhịn bỏ qua, bởi vì dù sao hắn ta cũng chỉ là một tên đại hồn sư 29 cấp phế vật thôi a.

Tu vi không bằng người ta thì Ngọc Tiểu Cương hắn còn nói được gì nữa.

Thế nhưng đằng này, đến ngay cả một tên tôm tép nhãi nhép, chỉ mới 19 cấp như lão dê cũng dám trào phúng một tên Đại hồn sư như hắn.

Cmn chứ, phen này, Ngọc Tiểu Cương hắn nhất định phải vả cho lão dê vài phát, vả cho vỡ mồm, răng môi lẫn lộn luôn.

Không thể để tên tiểu tử này bố láo như thế này được, mất dạy nó quen đi.

Thế nhưng, các cụ bảo rồi: Ông trời có đức hiếu sinh, Ngọc Tiểu Cương quyết định cho lão dê thêm một cơ hội hối cải làm người.

"Hừ hừ, bây giờ tên tiểu tử nhà ngươi cúi đầu nhận thua vẫn còn kịp đấy. Nếu như tý nữa đợi ta ra tay thì ngươi hối hận cũng đã muộn."

"Hahaha, chết cười ta rồi. Câu nói này phải là ta nói với ngươi mới đúng.

Hừ hừ, nếu như bây giờ Đại sư ngươi cúi đầu nhận thua, thì có thể tránh được nỗi đau xác thịt đấy, hahaha~~" Lão dê cười nói.

"Nếu như tiểu tử ngươi đã cứng đầu cứng cổ đến như vậy thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện."

Nói xong, Ngọc Tiểu Cương liền lấy ra một cái khẩu trang từ Trữ vật hồn đạo khí: Thập Nhị Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ của mình, rồi ném về phía lão dê.

"Hừ, nếu như muốn sống thì hãy đeo cái khẩu trang này vào, không đeo coi như xong. Tí nữa ngươi xảy ra chuyện thì đừng trách ta không cảnh bảo trước!"

Ngọc Tiểu Cương đang trong lúc tức giận, cho nên hắn ta trực tiếp ném khẩu trang xuống đất, không thèm cho lão dê mặt mũi.

【Hừ hừ, ta đã cố tình ném khẩu trang xuống đất nhằm cho tên tiểu tử này một cái hạ mã uy, ra oai phủ đầu.

Tý nữa ta sẽ đánh một quả rắm siêu to khổng lồ, đến lúc đấy, nếu tên tiểu tử này muốn sống thì chỉ còn một duy nhất một cách: đó chính là nhặt cái khẩu trang dính đầy bụi bẩn kia đeo lên miệng.

Dù sao thì uy lực quả rắm của ta, cho dù là Phong Hào Đấu La cũng không ngửi được a.】

Ngọc Tiểu Cương vô cùng tự tin vào quả rắm của bản thân mình.

Theo như hắn ta nghĩ: Một tên trẻ trâu như lão dê chắc chắn sẽ không thể nào nhịn được.

【Hừ hừ, đây cũng coi như một bài học cho tên tiểu tử nhà ngươi a. Cho dù tên tiểu tử ngươi đúng là một thiên tài thì sao? Khi đối mặt với ta, ngươi vẫn sẽ phải ăn quả đắng. Hừ hừ.】

Trong lúc Ngọc Tiểu Cương đang đắc chí trong lòng thì lão dê chỉ đơn giản bĩu môi một cái.

【Cmn, thằng đại sư phế vật kia khinh thường ai đây. Lại còn bảo lão phu nếu không muốn chết thì nhặt khẩu trang mà đeo vào mồm. Hahaha, đúng là ếch ngồi đáy giếng có khác!】

"Hahaha, đại sư ngươi có thủ đoạn nào thì cứ xuất ra hết đi, bản công tử tiếp hết!"

Theo như lão dê nghĩ, Ngọc Tiểu Cương nhắc nhở lão ta đeo khẩu trang, chắc là để phòng độc khí chứ gì?

Có lẽ võ hồn biến dị của Ngọc Tiểu Cương có thể phun ra một loại độc tố nguy hiểm nào đó chăng?

Thế nhưng mà độc tố thì lão dê đếch sợ.

Là truyền nhân của Dâm Thần, cơ thể của lão dê đã được Dâm Thần Thần lực chuyển đổi hoàn toàn thành Thuần Dương chi thể, kết hợp với tu vi 10 vạn năm, có thể nói bây giờ lão dê đã đao thương bất nhập, bách độc bất xâm, và đặc biệt là khi song tu thì làm ít công to, tốc độ tu luyện gia tăng cả trăm lần.

Chỉ là dăm ba cái độc tố vớ va vớ vẩn của Ngọc Tiểu Cương thì làm sao có thể ảnh hưởng đến lão dê được.

【Hahaha, ta rất mong chờ đến khi ngươi ngửi được quả rắm của ta, ngươi sẽ có cảm tưởng gì. Đến lúc đó, không biết tiểu tử nhà ngươi có còn mạnh miệng được nữa hay không? Hahaha~~】 Ngọc Tiểu Cương cười lạnh trong lòng.

"3... 2... 1... Ready! Steady! Go! Chiến đấu bắt đầu!" Trọng tài chậm rãi tuyên bố.

Ngay lúc này, Ngọc Tiểu Cương đã bắt đầu hành động, lão ta ngay lập tức đeo khẩu trang lên miệng, rồi vội vàng ra lệnh cho La Tam Pháo chổng đít về phía mặt lão dê, sau đó mới đọc thần chú:

【Rắm phóng như sương mù, thôi miên ngủ say~ La Tam Pháo!】

Ngay sau khi Ngọc Tiểu Cương đọc thần chú xong, tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh: "Phẹt, bẹt, bủm", thế rồi một luồng không khí màu vàng khè bỗng dưng phun ra từ lỗ đít của La Tam Pháo, rồi ngay lập tức bao trùm toàn bộ Đấu Võ Đài.

Chưa dừng lại ở đó, cho dù là khán giả bên dưới khán đài, cũng nằm trong phạm vi bao phủ của hồn kĩ này.

"Cmn, thối quá, thối chết lão tử rồi!"

Trọng tài là người đen đủi nhất, hắn ta chỉ kịp hét lên một câu, thế là liền bị cái rắm của Ngọc Tiểu Cương hun cho choáng váng cả đầu óc, miệng sùi bọp mép, ngất trên mặt đất.

"Ối làng nước ơi, thối quá, mọi người chạy mau, nếu không thì thối chết mất!"

Đám khán giả nhao nhao chạy trốn khỏi phạm vi bao phủ của hồn kĩ thứ 2 của Ngọc Tiểu Cương , tuy nhiên, bởi vì đám người chạy trốn một cách bừa bãi, không có tổ chức, cho nên đã tạo thành hỗn loạn, thậm chí còn sinh ra hiện tượng dẫm đạp.

Những người may mắn chạy thoát thì vội vàng cắm đầu bỏ chạy, không dám ngoảnh lại.

Những người bất hạnh bị dẫm đạp, bị chen lấn xô đẩy thì chỉ có thể nghẹn ngào rơi nước mũi, ánh mắt dần trở nên vô thần.

Nhìn luồng rắm màu vàng khè kia chuẩn bị bao phủ chính mình, đám người la hét trong sợ hãi.

"Cứu mạng! Chu mi ngà! Help me! Thối quá, không chịu nổi nữa rồi. Cứu tôi, tôi không muốn chết ô ô~~"

Mấy tên học sinh cùng giáo viên, những kẻ trước đây vẫn thường hay khinh bỉ Ngọc Tiểu Cương, bây giờ lại liều mạng quỳ xuống đất, hướng về phía Ngọc Tiểu Cương, tuyệt vọng dập đầu, cầu xin tha thứ:

"Ô ô, Đại sư tha mạng. Cầu ngài thu lại thần thông a. Ô ô, thối quá, thối chết tôi rồi! Ô Ô! Lần sau tôi không còn dám khinh thị ngài nữa, ô ô ~~"

Đường Tam nhìn thấy cảnh này, chứng kiến từng người, từng người một ngã xuống, khuôn mặt thì xanh mét, ánh mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mồm bọt mép, ngất trên mặt đất thì hoảng quá, vội vã thi triển Quỷ Ảnh Mê Tung trốn thoát khỏi phạm vi công kích.

Khi đã trốn xa 300 mét, tuy trong không khí vẫn còn phảng phất một mùi hương thum thủm, nhưng chung quy là vẫn trong phạm vi chấp nhận được, lúc này, Đường tam ngoảnh lại thì chỉ thấy duy nhân thân hình của Tiểu Vũ đang thở hổn hà hổn hển, đồng thời vắt chân lên cổ mà chạy về phía này.

Toàn bộ những người khác, bao quát cả ông trọng tài, tuy không chết nhưng mà cũng chịu trọng thương về tinh thần.

Sau ngày hôm nay, uy danh của Ngọc Tiểu Cương sẽ vang vọng khắp toàn bộ Nặc Đinh Thành.

Cho dù là một đứa trẻ ba tuổi đang khóc nhè, chỉ cần nghe bố mẹ nói đến câu:【Nếu con còn khóc nữa thì Đại sư sẽ đến đánh một quả rắm cho con ngửi đó!】thì sẽ ngậm miệng ngay lập tức.

"Hà hà hà, tên công tử bột kia đã ăn trọn một quả rắm của sư phụ, không biết hắn ta có còn sống không a!"

Nói xong, Đường Tam ngay lập tức sử dụng Tử Cực Ma Đồng để nhìn vào trong lớp sương mù, khụ khụ... nhìn vào lớp sương rắm mà Ngọc Tiểu Cương vừa mới phun ra.

Bạn đang đọc Đấu La: Võ Hồn Của Ta Là Dê Cụ sáng tác bởi Dr.206K
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dr.206K
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.