Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thay đổi long trời lở đất

Phiên bản Dịch · 1570 chữ

Lãnh Vô Ưu người đứng thứ hai trong các cao thủ đỉnh cấp của đại lục đã nói, Dịch Thu là chuẩn mực của giới võ tu, đương nhiên mệnh danh cường giả đệ nhất đại lục không chỉ xét riêng về mặt tu vi.

Có thể nói thiên hạ đại đạo, trăm sông đổ về một biển, Dịch Thu ngoại trừ tu vi hồn kỹ biểu hiện bên ngoài còn bản lãnh về luyện dược cũng là rất cao.

Cho dù không bằng cái tên Nhược Thủy một trong Thất Đại Tông Sư, được xưng là thiên hạ đệ nhất Dược Sư kia. Nhưng nếu so trình độ luyện dược của Dịch Thu với bất kỳ tên Dược Sư nào khác thì đều phải cao hơn không ít.

Cho dù nói Dịch Thu là thiên hạ đệ nhị Dược Sư cũng sẽ không có bao nhiêu tranh luận.

Mặc dù sau khi sống lại một thân tu vi không còn, nhưng với tri thức phong phú cùng ánh mắt của một Tông Sư, thì chỉ điểm một chút cho Mạc Chính Sơ cũng không phải việc khó khăn gì.

Mạc Chính Sơ rất nổi tiếng ở lãnh thổ Đại Chu, nhưng mà một Dược Sư chưa luyện chế được Thiên cấp đan dược thì phóng tầm mắt ra toàn Đấu Võ đại lục lại không được tính là gì.

Nói như thế có hơi tổn thương lòng người, nhưng sự thật thường hay phũ phàng như vậy.

Lúc này Mạc Chính Sơ vẫn đứng bất động, phải một lúc lâu sau ánh mắt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên.

"Không sai! Là Bàn Long Diệp! Chỉ cần cho vài lá Bàn Long Diệp là đủ để trung hòa Long Ngâm Linh Cốt! Ta sao lại không có nghĩ đến....Làm sao không nghĩ đến....ý tưởng thật thiên tài! Đây là một sáng kiến thiên tài!"

Không tự chủ được lẩm bẩm mấy câu, Mạc Chính Sơ lần nữa nhìn Dịch Thu ánh mắt đã hoàn toàn khác với lúc trước!

"Ngươi.....Ngươi làm sao lại biết luyện chế Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan? Cho dù phóng mắt ra toàn Đấu Võ đại lục, có thể luyện chế Đan này cũng không có mấy người...."

Mạch Chính Sơ nhìn Dịch Thu ánh mắt phức tạp hỏi.

“Nếu ta nói là túc tuệ, ngươi có tin không? Thế giới này có rất nhiều chuyện chúng ta không thể lý giải, nhưng mà nó lại thật sự tồn tại”.

Dịch Thu liên tưởng đến chuyện trọng sinh mà chính mình gặp phải, trong lòng hơi xúc động.

Loại chuyện này có vẻ không chân thật, Mạc Chính Sơ cũng không tin được nhưng nhìn thấy trong mắt Dịch Thu toát ra vẻ tang thương không hợp với tuổi tác, lời nói đã chạm đến môi lại nuốt trở lại.

Một người mới 18 tuổi…….Như thế nào sẽ có ánh mắt như vậy?

Một người chưa từng trải qua những năm tháng thăng trầm của thế gian, không thể có được ánh mắt như vậy……..

Trong lúc Mạc Chính Sơ ngây người suy nghĩ, Dịch Thương Thiên đột nhiên xông vào.

Sở dĩ dung từ “xông” này, là bởi vì Dịch Thương Thiên trực tiếp dùng thân thể đem cửa phòng này đánh “rầm” một cái, sau đó xông vào.

Ngay sau đó Dịch Thương Thiên nhìn thấy Dịch Thu đứng ngay bên giường, khuân mặt vốn rất lo lắng trong nháy mắt được thay thế bằng kinh hỉ, ngữ khí dồn dập hỏi: “Nhi tử, ngươi không sao chứ?”

Dịch Thu chớp mắt nhìn khuôn mặt quen thuộc này, không biết là do dung hợp trí nhớ hay không mà cũng không có cảm giác xa lạ.

Cảm giác huyết mạch tương liên làm Dịch Thu không có bất kì chướng ngại tâm lý nào liền mỉm cười nói: “Đã tốt rồi, phụ thân, chỉ có hơi mỏi mệt một chút, chắc vài hôm nghỉ ngơi sẽ khỏi, để người phải lo lắng rồi.”

Dịch Thu nói xong làm Dịch Thương Thiên cảm thấy ngẩn ngơ, bởi trong ấn tượng của hắn, Dịch Thu từ nhỏ đã có tính cách rất chất phác, trừ bỏ tu luyện đều không quan tâm đến sự việc nào khác và không khéo léo trong giao tiếp với mọi người.

.Phản ứng nhẹ nhàng lưu loát lại lịch sự như thế này thì chưa từng thấy.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của con trai, Dịch Thương Thiên bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt có chút ướt át, chẳng lẽ thật là đại nạn không chết, tất có hậu phúc?

Con trai mình sau khi gặp phải kiếp nạn này, có phải thực sự trưởng thành?

Dịch Thương Thiên rất nhanh lấy lại bình tình, nhanh chóng hướng tới Mạc Chính Sơ vãn đang sững sờ ở đó, chắp tay cúi đầu làm đại lễ.

Tràn đầy cảm kích nói: "Đa tạ Mạc đại sư, nếu không phải đại sư chạy tới kịp thời, chỉ sợ khuyển tử cũng không qua khỏi kiếp nạn này, Mạc đại sư có ân tái tạo! Dịch gia chúng ta khắc ghi trong tim, suốt đời không quên!”

Mạc Chính Sơ nghe Dịch Thương Thiên ngôn ngữ thành khẩn sắc mặt hơi đỏ lên, theo bản năng nhìn về phía Dịch Thu đang định nói việc cứu người cũng không hoàn toàn do mình, lại thấy đối phương nháy mắt với mình ra hiệu.

Lời ra đến miệng thì lập tức nghẹn lại, sau đó sửa lời nói: “Dịch gia chủ không cần đa lễ, ta đến vốn là vì nhân tình trước đây, cho nên đây là chuyện nên làm.”

“Ta hiểu, Mạc đại sư xin hãy yên tâm, Dịch gia sẽ không đi rêu rao khắp nơi. Ta đảm bảo sẽ không có người thứ ba biết được chuyện ngày hôm nay.”

Dịch Thương Thiên tự cho rằng mình đã hiểu rõ, trịnh trọng nói.

Mặc Chính Sơ có chút ngoài ý muốn, thầm nghĩ ta cũng đâu phải có ý này chứ.

Dịch Thương Thiên cũng không để ý tới biến hóa trong đó, quay đầu về phía Dịch Thu, trầm giọng nói: “Con trai, ngươi yên tâm, chuyện tình lần này ta nhất định sẽ làm cho rõ ràng! Cho dù là người phủ Thành chủ cũng không thể tùy ý làm bậy! Người ta nói ngươi vũ nhục Đại tiểu thư phủ Thành chủ, ta biết còn có ẩn tình khác!.”

Nghe cha mình trong giọng nói lộ ra lửa giận, Dịch Thu hơi nhướng mày, trong lòng lại có chút ấm áp.

Chậm rãi nói: “Phụ thân, chuyện này ta sẽ tự mình xử lý, đối phương có ý đồ rõ ràng , nhưng thủ đoạn lại rất thấp kém, cũng không coi trọng ta, cho nên sẽ dễ dàng hơn. Nếu trưởng bối tham gia vào ngược lại sẽ trở nên phức tạp, ba tháng nữa là thời gian gia tộc luận phẩm, đây mới là chuyện quan trọng. Đối phương chỉ là một đám hề nhảy nhót mà thôi, không cần bận tâm làm chậm trễ chính sự.”

Dịch Thu bình tĩnh phân tích bởi vì hắn cũng không đem người thừa kế gia tộc cửu phẩm và phủ Thành chủ kia để vào mắt.

Từng là cường giả đại lục, cho dù là tu vi mất hết, nhãn giới của hắn cũng không giới hạn ở địa phương nhỏ bé này.

Đã từng ở trên đỉnh cao của thế giới này, cho dù bây giờ làm lại từ đầu Dịch Thu cũng tuyệt đối tự tin tương lai sẽ lại một lần nữa đứng trên đỉnh cao của Đấu Võ đại lục.

Dịch Thương Thiên nghe con nói cũng vô cùng kinh ngạc, lời nói này………Thật sự là con trai mình nói ra sao?

Chẳng lẽ con trai chẳng những trưởng thành, hơn nữa còn khai khiếu? Sự tự tin này…..Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Chuyện này . . . . . . Thật không thể tin được?

“Phụ thân, còn phải mời người truyền đi một tin tức, nói ta tuy may mắn còn sống nhưng thương thế quá nghiêm trọng, trong cơ thể đấu hồn hoàn toàn bị mất, cả đời vô vọng trở thành một võ tu, cha cũng bởi vì thế mà bi thương muốn đòi lại công bằng cho con.”

Nhìn phụ thân vẻ mặt kinh ngạc, Dịch Thu mỉm cười nói.

Dịch thương thiên kinh ngạc đích sắc mặt càng sâu, giống như phải một lần nữa nhận thức chính mình đích đứa con bình thường, thật sâu đích nhìn dịch thu liếc mắt một cái.

Dịch Thương Thiên càng ngạc nhiên hơn, giống như muốn một lần nữa nhận thức lại đứa con chính mình sinh ra, nhìn Dịch Thu thật sâu.

Thấy khuôn mặt con trai rất là thản nhiên, trong ánh mắt trần đầy một vẻ đã tính từ trước, Dịch Thương Thiên gật đầu theo bản năng.

Hắn mở miệng nói: "Tuy rằng không biết ngươi muốn làm cái gì, nhưng thấy ngươi thay đổi như vậy, ta rất yên tâm! Ngươi nếu đã có chủ kiến của mình, thì hãy yên tâm đi làm! Dịch gia chúng ta tuy đã xuống dốc nhưng cũng đã từng là nhất phẩm thế gia! Chỉ là một Hưng Ninh thành chúng ta vẫn có thể đối phó được.”

Bạn đang đọc Đấu Thần Truyền Thừa (Dịch) của Lạc Trần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Amatbao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.