Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không ngờ tới

Phiên bản Dịch · 1914 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

 

- Xin hãy cẩn trọng trong lời nói!

Thị vệ Vân Vương Phủ cố nén cơn giận dữ, bàn tay to lớn gắt gao nắm ở bên hông chuôi kiếm.

Tô Dung khẽ quay đầu nhìn về phía nha hoàn, ngữ khí có chút tức giận: 

- Tiểu Bích, không được nói như thế, Vân Tranh muội muội không làm chuyện xấu xa như thế đâu, chỉ là… chỉ là…

 

Nói tới đây Tô Dung bỗng ngập ngừng, khuôn mặt mỹ nhân thoáng tỏ vẻ buồn bã, tịch mịch đầy ưu tư.

 

Tiểu Bích không phục đáp: 

- Tiểu thư, không cần phải nói thay cho phế vật rác rưởi đó nữa! Nàng ta không đáng!

 

Một nha đầu khác cũng mở lời thuyết phục, cả ba người họ đứng trước đại môn Vân Phi Các biểu diễn một màn kịch kẻ tung người hứng rất nhịp nhàng.

 

Lúc này, bất ngờ một thanh âm ôn nhu dễ nghe từ bên trong Vân Phi Các truyền ra nhưng trong câu nói lại không chứa phần hữu hảo: 

- Là kẻ nào đang đứng trước cửa phòng bổn tiểu thư sủa loạn? (Nguyên Dũng dịch)

 

Mọi người lập tức tìm kiếm theo hướng âm thanh, và đập vào mắt họ là một nữ tử dung mạo xinh đẹp tuyệt trần trong bộ váy đỏ rực tựa ngọn lửa đang chậm rãi bước tới.

Nàng kẹp một chiếc bút lông giữa hai ngón tay, tùy ý chậm rãi xoay vòng vòng, nhưng kỳ lạ là không có một giọt mực nào bắn ra từ đầu bút.

 

Trong mắt Tô Dung chợt lóe lên một tia thâm thúy âm trầm thoáng qua.

 

“Là Vân Tranh sao!”

 

“Nhưng không phải cô ta đã chết rồi ư?”

 

“Chẳng nhẽ số mạng lại tốt như vậy, trải qua chuyện như thế mà vẫn còn sống sót?

Ấy thế mà “tiện nhân” Vân Tranh sống sót trở về lại không vạch trần nàng ta...

 

Khi tâm trí của Tô Dung hơi trầm xuống, đồng thời cũng chú ý tới trạng thái hiện tại của Vân Tranh đã hoàn toàn khác với trước đây.

- Vân Tranh muội muội, ta có chuyện muốn nói với nàng.

Tô Dung mặc dù miệng nở nụ cười, nhưng ngữ khí lại có chút cưỡng ép.

 

- Chờ một chút.

Vân Tranh bất ngờ đáp lại một câu.

 

Nụ cười của Tô Dung đang nở trên môi bỗng cứng đờ, sau đó cũng khẽ gật đầu hỏi: 

- Vân Tranh muội muội định làm gì thế?

 

- Đánh cẩu.

 

Trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng lại, chiếc bút lông được kẹp giữa hai ngón tay của Vân Tranh trong nháy mắt đã được phi tới mặt tiểu Bích, khiến nàng ta khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi.

 

- A a…

Tiếng thét gào chói tai và sắc nhọn vang vọng không ngừng.

 

Khi phần chổi của bút lông đập vào mặt của tiểu Bích, nó lập tức hóa cứng như kim, cào rách một đường trên gương mặt xinh đẹp của cô nha hoàn, tệ đến nỗi mặt cô ta chảy máu bê bết.

 

Thấy cảnh này, con ngươi Tô Dung khẽ run lên. Nhưng đã nhanh chóng phản ứng, đồng thời ngăn Vân Tranh lại: 

- Dừng tay, Vân Tranh!

 

Vân Tranh xòe tay làm ra vẻ bất đắc dĩ, nói: 

- Ta chẳng làm gì cả, ngươi muốn giúp con cẩu của mình thì cứ tự nhiên.

 

Thái độ “ngươi cứ tùy ý” của Vân Tranh khiến Tô Dung suýt chút nữa không nhịn nổi mà phải nghiến răng ken két.

“Loại bút mang ám khí như thế này, tiện nhân đó lấy từ đâu ra vậy?”

- Tiểu thư, cứu… cứu ta với!

Tiếng kêu thảm thiết của tiểu Bích lại vang lên.

Cây bút lông vẫn đuổi theo tấn công đâm vào tiểu Bích, mặc dù nha hoàn này có tu vi Linh giả thất giai, nhưng đối với cây bút lông dai như đỉa này nàng ta căn bản không thể làm gì được.

 

Đôi bàn tay trắng nõn của Tô Dung khẽ động, một luồng linh lực từ trong lòng bàn tay phát ra, sau đó đánh về phía bút lông, linh lực thuộc về Linh sư lục giai được phát huy công dụng rất đúng thời điểm.

 

“Cạch”

 

Sau khi nhận lấy một đòn, chiếc cọ rơi xuống đất và trở lại hình dáng yên tĩnh ban đầu, thậm chí còn bị gãy.

Thấy cảnh này, Tô Dung rất đắc ý, quay đầu nhìn về phía Vân Tranh, mang theo một tia khiêu khích: 

- Thực xin lỗi Vân Tranh muội muội, tỷ tỷ nhất thời ra tay hơi mạnh, không cẩn thận làm gãy bút của muội, muội sẽ không trách tỷ tỷ phải không?

 

Khóe môi Vân Tranh khẽ giật giật một cái.

- Đã nhiều năm như vậy, ngươi đã lấy đi cũng như đoạt mất của ta nhiều thứ, ta cũng đâu có trách ngươi…

 

Tô Dung vừa nghe xong câu này liền cảm thấy có gì đó không ổn. Quả nhiên, khi nàng ta đang định mở miệng ra nói thì bỗng một tiếng “chát” giòn giã vang lên, trên mặt bị một cái tát nóng bỏng giáng xuống.

Cơ thể của Tô Dung khẽ lảo đảo cong queo vì nhận lấy cú tát trời giáng, một vệt máu cũng theo đó mà rỉ ra từ khóe miệng.

Chuyện chưa dừng lại ở đó, Vân Tranh tiếp tục thô bạo nắm lấy tóc của Tô Dung rồi ghì xuống khiến đối phương phải ngẩng đầu lên nhìn mình, ghé vào tai nàng ta rồi đè thấp giọng nói biến thành trầm đục nghe như ma quỷ nhập thân: 

- Tô Dung, trước đây ta không tính toán với ngươi, cũng bởi ta coi ngươi là bằng hữu tốt. Nhưng có vẻ là ngươi mắc bệnh mau quên, hoàn toàn không nhớ cái hôm đánh đập rồi đẩy ta xuống vách núi rồi sao?

 

Tô Dung nghe đến đây trong lòng bỗng chột dạ hoảng sợ.

 

Tô Dung vốn tưởng rằng Vân Tranh thực sự không tính toán với mình, bằng không nàng làm sao có thể không hé răng kể lấy một câu việc nàng ta giết Vân Tranh với mọi người lâu như vậy.

 

- Tô Dung, vận rủi của ngươi tới rồi, cứ chờ đi.

 

Nói xong Vân Tranh liền buông tay ra.

 

Còn Tô Dung cũng lợi dụng lúc Vân Tranh không phòng bị, muốn đánh lén nàng.

 

Chỉ thấy trên mặt Vân Tranh không hề lộ ra chút sợ hãi, ngược lại là bộ dáng đắc thắng, đôi môi đỏ mọng của nàng hơi nhếch lên: 

- Xui xẻo tới rồi!

 

Trong khoảnh khắc đó, hàng chục ám vệ giấu mặt của Vân Vương Phủ tràn ra như ong vỡ tổ, lần lượt tấn công Tô Dung, người sau còn ra chiêu khốc liệt hơn người trước.

 

Tô Dung mất cảnh giác trước đòn tấn công bất ngờ, chật vật né tránh.

  

Hai nha hoàn đi cùng Tô Dung một bị thương, một đứng ngây ngốc chôn chân tại chỗ.

 

- Cẩn thận, đừng đánh chết.

Vân Tranh hạ lệnh

- Còn hai nha hoàn này, trói chặt lại cho ta.

Hai người tiểu Bích bị thị vệ của Vân Vương Phủ trói gô cổ, tay bị trói chéo ra sau lưng.

 

Một mình Tô Dung tất nhiên không thể địch nổi nhiều ám vệ ẩn nấp trong Vân Vương Phủ như vậy. Mà lại điều khiến nàng tức giận hơn cả chính là “tiện nhân” Vân Tranh lại phân phó cho hạ nhân mang ra một chiếc ghế rồi thoải mái ngồi ở đó, theo dõi đối phương khổ sở chống đỡ bằng ánh mắt trêu chọc và giễu cợt.

 

Qua hồi lâu sau, cả cơ thể của Tô Dung thê thảm ngã xuống đất, không còn bộ dáng hiên ngang như ban đầu tới đây.

 

- Được rồi.

 

Vân Tranh bất ngờ hô lên, tất cả các ám vệ đồng loạt dừng tay lại và đứng sang một bên, chờ đợi sự phân phó tiếp theo của nàng.

 

Vân Tranh từ tốn đứng dậy, chỉ vào một trong những ám vệ, thờ ơ nói: 

- Ngươi, xé rách bộ y phục trên người nàng ta ra cho ta, bởi vì bộ y phục đó là dùng tiền của ta mua, phải rồi, cả chuỗi vòng cổ ngọc phỉ thúy và kẹp tóc đuôi phượng đều lấy lại cho ta!

Ám vệ được chỉ định khóe miệng giật giật, hắn đường đường là một đại nam tử hán oai phong, ấy vậy mà lại phải làm cái chuyện xé y phục của một tiểu cô nương, như thế liệu…

 

- Sao thế? Còn không mau đi?

Vân Tranh cười cười, ngữ khí mang vài phấn áp bức, chèn ép.

 

Còn vị ám vệ bị chỉ định bắt gặp ánh mắt của Vân Tranh, toàn thân rùng mình một cái.

 

Hắn lập tức bước tới, dùng cả hai tay nắm lấy y phục của Tô Dung và thô bạo xé nó ra. Hành động như vậy khiến Tô Dung vô cùng tức giận, hét lên một tiếng: 

- Buông ta ra, ta là đích nữ của Tô gia đấy, Vân Vương Phủ các ngươi không thể đối xử với ta như vậy được!

- Vân Tranh, mau bảo hắn dừng tay lại, tỷ tỷ biết ngươi thích tam hoàng tử Sở Doãn Hoành, nếu như tam hoàng tử biết ngươi sai ám vệ làm chuyện hoang đường như vậy, chỉ e là...

 

Nghe đến đây Vân Tranh lập tức cắt ngang, cười hỏi: 

-Sẽ như thế nào cơ? Hận ta? Không cần thiết, hiện tại ta rất hận hắn, nhìn cũng chẳng thuận mắt.

 

Vân Tranh nói xong, hất cằm ra hiệu ám vệ tiếp tục.

 

Tô Dung hiện tại trông như miếng bọt biển nhúng nước trông rất thê thảm, nhưng ngay cả thế cũng không thể khiến đôi mắt lạnh lùng của Vân Tranh dịu xuống.

Nàng hiện tại không còn là Vân Tranh ngây thơ và ngu ngốc như trước đây nữa!

 

“Sớm biết tiện nhân Vân Tranh này thay đổi nhiều tới vậy, ta đã không vội tới Vân Vương Phủ rồi!”

 

Vân Tranh nói: 

- Ném ba thứ rác rưởi đó ra khỏi Vân Vương Phủ, để người dân của Đại Sở quốc tận mắt nhìn thấy nữ thần trong trái tim họ giờ đây khó coi như thế nào.

Tô Dung nghiến răng nghiến lợi, hai mắt như sắp nổ tung, trong lòng tràn đầy hận ý.

- Vân Tranh, ngươi dám đối xử với ta như vậy!

 

Vân Tranh nghe vậy liền cười phá lên, mắt phượng lạnh lùng cúi đầu nhìn Tô Dung hỏi: 

- Vậy ngươi đối xử với ta thế nào?

Tô Dung cứng họng, trong đầu hiện lên cái cảnh ở Như Diệm Chi Lâm, Vân Tranh dùng vẻ mặt nghiêm nghị nhìn lấy nàng ta, còn Tô Dung tùy tiện ném cho đối phương một cái lườm.

Tô Dung cắn môi, trong mắt hiện lên một tia hung ác, sớm biết vậy thì sau khi đâm nàng ta vài nhát, cứ đợi nàng ta chết cứng rồi đẩy xuống đáy vực có phải đỡ những chuyện phiền phức về sau.

 

Nhóm thị vệ kèm cả ba đến trước đại môn của Vân Vương Phủ. Còn về phần Vân lão vương và Nguyệt Quý đã chọn một chỗ trốn biệt, để tránh làm phiền tới Vân Tranh.

Bạn đang đọc Đệ nhất Đồng Thuật Sư (Dịch) của Miêu Miêu đại nhân

Truyện Đệ nhất Đồng Thuật Sư (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.