Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giặc tới thì đánh

Phiên bản Dịch · 1727 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

Mọi người nghe vậy lập tức theo bản năng mà cách xa Phương Diệm, nhìn hắn như thể thấy hồng thủy mãnh thú (1).

 

Biểu hiện đó của đám đông càng khiến cho Phương Diệm tức giận đến nỗi cổ họng trào lên một ngụm huyết ngọt tanh, may mà hắn nén lại, không hộc máu mồm trước mặt mọi người.

 

Người nhà Phương gia đứng gần với Phương Diệm nhất, nên có thể ngửi thấy mùi hôi thối rất rõ ràng bốc lên từ cơ thể hắn.

 

Đây rốt cuộc là loại điểu thú gì?

 

Bọn hắn cũng muốn tránh xa Phương Diệm lắm chứ, nhưng chỉ sợ nếu bị hắn phát hiện ra chắc chắn sẽ bị trừng phạt hoặc giáo huấn một trận.

 

Cảm thấy không thể cứ đứng đó lâu thêm, Phương Diệm vội vã đưa đám người Phương gia rời đi.

 

Đám đông vây quanh xem náo nhiệt thấy chuyện vui đã kết thúc bèn giải tán ai về nhà người nấy.

 

Vân Tranh cũng cùng Vân lão vương hồi phủ.

 

Vân lão vương gia ngồi ở vị trí cao nhất ở đại điện, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm nữ tử bạch y đứng trước mặt.

 

- Các ngươi lui xuống hết đi.

Vân lão vương phất phất tay ra lệnh cho đám người không liên quan trong đại sảnh ra ngoài.

 

- Vâng, thưa vương gia.

 

- Ngươi có lời gì muốn nói không?

Vân lão vương gia dùng ngữ khí thiếu kiên nhẫn, ánh mắt sáng quắc hỏi .

 

Vân Tranh bèn giơ tay lên, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một quả cầu trắng nho nhỏ đáng yêu.

- Mọi sự khởi phát đều do nó mà ra.

 

- Chuyện là như thế nào?

Vân lão vương gia nghi hoặc cau mày, đứng dậy đi tới trước mặt Vân Tranh, cẩn thận nhìn quả cầu nhỏ, nhưng vẫn không phát hiện ra điểm dị thường.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Vân Tranh khẽ nhăn lại, nói bằng giọng điệu oán trách: 

- Gia hỏa này là Thần thú đó.

 

Nàng không có tiền cũng không có linh vật để nuôi Thần thú, nếu như nó đi theo nàng chẳng phải sẽ chết đói sao?

 

Trong mắt Vân lão vương hiện lên một tia khiếp sợ, tâm tình chấn động thật lâu không cách nào bình tĩnh lại.

 

- Đây có phải là con Thần thú được đồn là xuất thế trong Như Diệm Chi Lâm mấy ngày gần đây không?

 

Vân Tranh suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.

 

Đây là lần đầu tiên Vân lão vương gia nhìn thấy một con Thần thú có “phong cách mới lạ” như vậy, càng nhìn càng thấy nghi hoặc, liền hỏi lại:

- Thật sự là Thần thú sao?

 

- Chích! Chích!

 

Quả cầu nhỏ nghe ra sự hoài nghi lập tức “phẫn nộ”, ngay sau đó uy áp của Thần thú lập tức được nó phóng thích ra ngoài đại sảnh.

 

Vân Tranh lập tức đưa nó nhét trở lại khế ước không gian, dùng linh thức nghiêm túc nói với nó: 

“Sau này không có mệnh lệnh của ta, tuyệt đối không được tiết lộ khí tức Thần thú!”

 

“Chích! Chích!”

Quả cầu nhỏ ủy khuất kêu lên một tiếng.

 

Vân Tranh dùng ngữ khí lạnh lùng nghiêm mặt nói:

“Nếu ngươi đã chọn ta làm chủ nhân, thì tuyệt đối không được tùy ý làm bậy.”

 

Quả cầu nhỏ khẽ cúi đầu và rụt cổ lại.

 

Thấy vậy, Vân Tranh không khỏi mềm lòng, sau đó dùng mấy lời thâm thuý dạy dỗ: 

“Có biết ngoài kia bao nhiêu người thèm muốn ngươi không? Chuyện ngươi là một Thần thú nếu bị lộ ra ngoài, chỉ e sẽ có vô số người đến cướp đoạt, ngươi đã ký sinh tử khế ước với ta, ta chết, ngươi cũng không thể sống.”

 

“Ngươi hiện giờ vẫn còn nhỏ, chỉ có thể địch lại người ở cảnh giới Linh Hoàng mà thôi.”

 

Quả cầu nhỏ dường như hiểu được những gì nàng nói, bèn chạy đến dụi dụi vào thần thức thể của Vân Tranh mà kêu “chích chích” hai tiếng.

 

Khóe miệng Vân Tranh khẽ cong lên, lông mày và đôi mắt dịu lại.

 

- Tranh nhi, con Thần thú đó…

 

Câu gọi của Vân lão vương gia đưa Vân Tranh trở về thực tại, nhìn thấy bị dáng vừa kinh hỉ vừa ưu sầu của gia gia, trong lòng nàng cũng theo đó mà trở nên ôn hòa hơn.

 

- Gia gia, con tự biết phải làm gì, sẽ không sơ suất để người phát hiện quả cầu nhỏ là Thần thú.

Vân Tranh trấn an một hơi.

 

Vân lão vương gia thở dài, nhìn cô cháu gái với ánh mắt thâm thuý:

- Gia gia năm đó che giấu thực lực cùng thiên phú của phụ thân ngươi, cho nên chưa từng hưởng quang vinh ở trước mặt mọi người, đó là nuối tiếc lớn nhất của gia gia.

 

- Gia gia vẫn luôn sợ này sợ kia, vì thế mới trói buộc tay chân, trên thế giới này, chỉ có cường giả vi tôn, cường giả mới được công bằng.

 

 - Trịnh Nhi, con chỉ cần biểu hiện tài hoa, gia gia sẽ đứng sau lưng ủng hộ hết mình!

 

Hắn cho tới tận hôm nay mới phát hiện, sau khi có thể tu luyện, Tranh nhi lại tự tin kiêu ngạo, thần sắc phi dương như vậy...

 

Mà con cháu Vân gia nên như thế mới đúng!

 

Nghe vậy, Vân Tranh ngẩng đầu nhìn lão gia tử tóc đã bạc nửa đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.

 

- Con sẽ cố gắng!

 

Sau đó hai người đã cùng nhau hàn huyên rất lâu. 

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Vân Vương Phủ nhận được thiệp mời từ hoàng thất của Đại Sở Quốc.

 

Khi tấm thiệp mời này đến tay Vân Tranh, nàng miết lên đó và bắt đầu nhớ lại chuyện liên quan đến hoàng thất Đại Sở Quốc.

 

- Tiểu thư, trước đây Thái hậu chưa từng mời người tới Bách Hoa Yến, hôm nay vậy là có ý gì?

Nguyệt Quý nhíu mày.

 

- Chỉ e mời ta lại là người khác.

 Đôi môi đỏ mọng của Vân Tranh hơi cong lên. (Nguyên Dũng dịch)

 

Nguyệt Quý nhìn Vân Tranh với vẻ mặt khó hiểu.

 

Vân Tranh đưa tay khẽ gõ vào đầu Nguyệt Quý, cười nói: 

- Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, tiểu Nguyệt Quý, đi chuẩn bị giấy bút cho ta.

 

Nguyệt Quý sờ sờ trán, nghe được Vân Tranh xin “giấy bút” thần sắc càng trở nên kỳ quái hơn.

 

Tiểu thư thường ngày không thích luyện thư pháp và đọc sách, nói là chỉ cần nhìn thôi là cơn đau đầu sẽ kéo đến, hôm nay bỗng nhiên khác lạ vậy? Nhưng cuối cùng nàng ta không hỏi.

 

Sau khi Nguyệt Quý cầm giấy bút đến, Vân Tranh kiếm cớ nhốt mình trong phòng và không ra ngoài một lúc lâu.

 

Vân Tranh ở trong phòng cầm bút lông lên nước chảy mây trôi miệt mài viết vẽ.

 

Nếu như có Phù Văn Sư hiếm lạ có mặt lúc đó, e rằng cũng sẽ bị chấn động không thôi.

 

Ban đầu tốc độ của nàng hơi chậm, nhưng sau khi quen dần, bàn tay cầm bút lông của nàng nhanh đến mức chỉ còn lại một bóng dáng mơ hồ.

 

Cứ thế Vân Tranh đã nhốt mình trong phòng ba ngày, hầu như không bước ra khỏi phòng ngoại trừ việc cần lấp đầy dạ dày của mình.

 

- Ngươi nói mấy ngày nay nha đầu đó nhốt mình trong phòng, ngay cả khi ngươi nói cho nó biết tin tam hoàng tử Sở Doãn Hoành từ Như Diễm Chi Lâm trở về cũng không có phản ứng chút nào?

 

Nguyệt Quý gật đầu, cung kính nói: 

- Đúng vậy, đại nhân, tiểu thư cơ hồ không còn vương vấn tam hoàng tử nữa?

 

- Ai da, Tranh nhi có thể suy nghĩ thông suốt là tốt rồi.

Vân lão vương gia thầm thở dài một hơi, đột nhiên sực nhớ tới chuyện gì liền quay đầu hỏi Nguyệt Quý.

- Mấy ngày nay Tranh nhi đều tự học trong phòng ư?

 

Nguyệt Quý do dự vài giây, nhớ tới mấy hôm trước nhìn qua khe cửa thấy trên sàn khuê phòng tiểu thư toàn giấy tờ, liền gật đầu đáp:

- Đúng vậy.

 

- Nha đầu đó…

Vân lão vương gia càng nhíu mày chặt hơn.

 

Vân lão vương gia đưa cánh tay lên, sau đó chắp lại để ở sau lưng.

- Đi thôi, bổn vương muốn xem nha đầu đó rốt cuộc là đang làm cái gì!

 

- Dạ vâng.

 

Các lâu của Vân Tranh được gọi là Vân Trung Các, bởi vì Phương Diệm đã đập phá một nửa mái nhà của Vân Trung Các vài ngày trước, cho nên Vân Tranh đã chuyển đến một gian khác nhỏ hơn một chút tên là Vân Phi Các.

Về phần chi phí tu sửa Vân Trung Các đương nhiên là do gia chủ Phương Diệm của Phương gia chịu trách nhiệm.

 

Phương Diệm chỉ có thể nghiến răng và nuốt cơn tức giận vào bụng.

 

Trước cửa Vân Phi Các.

 

- Ta tới thăm Vân Tranh muội muội, để ta vào.

Một thành âm điềm mỹ êm tai truyền đến, chỉ thấy một nữ tử thân váy trắng như trăng đứng ở cửa, ôn nhu động lòng người, theo bên cạnh nàng còn có hai nha hoàn.

 

Vân lão vương gia và Nguyệt Quý tình cờ chứng kiến cảnh này.

 

- Tô tiểu thư, xin chờ một chút, Vân Thanh đã đi bẩm một tiếng.

Thị vệ nói.

Một trong số hai nha hoàn làm bộ làm tịch cả giận nói: 

- Hừm, một tiểu thị vệ như ngươi mà dám ngăn cản tiểu thư chúng ta, nếu như tiểu thư không thương hại phế vật kia thì còn ai nguyện ý giao hảo với phế vật Vân Vương Phủ các ngươi chứ!

 

- Phế vật đó chính là lòng lang dạ sói, sau khi cùng tiểu thư nhà ta đụng độ với Linh thú ngũ giai, liền không biết liêm sỉ mà chạy trốn!

(1) Ví với tai họa ghê gớm.

Bạn đang đọc Đệ nhất Đồng Thuật Sư (Dịch) của Miêu Miêu đại nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.