Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưỡng mệnh tương dung

Phiên bản Dịch · 1795 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

- Khụ… khụ!

Vân Tranh dùng hết sức bình sinh muốn tách bàn tay hắn ra khỏi cổ, nhưng tay hắn cứng như thép, không hề nhúc nhích chút nào.

“Không được rồi, nếu cứ thế này ta sẽ chết mất!”

“Để sống sót, bây giờ chỉ còn cách duy nhất là sử dụng phương pháp đó thôi.”

Nàng nghĩ rồi lén kích hoạt Huyền Đồng, đôi mắt đen láy kia lập tức biến thành đôi con ngươi màu đỏ thẫm mê người.

Nàng dùng hai tay nắm chặt lấy bàn tay Dung Thước đang siết cổ mình, móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt hắn, dòng máu tươi rỉ ra bị nàng quỷ dị hấp thụ gần hết.

Trực giác Dung Thước báo cho hắn biết mình đang gặp nguy hiểm, nhưng khi muốn buông tay lại không thể, tay hắn như thể bị một lực lượng vô hình giam cầm lấy.

- Lưỡng... mệnh tương dung, ta sinh ngươi tồn, ta tử ngươi vong!

Giọng nói vừa trong trẻo vừa lạnh lùng vang lên đập vào tai hắn, cùng lúc ấy Dung Thước cảm thấy trong cơ thể mình xuất hiện thêm một tia dị vật liên hệ.

Đôi con ngươi yêu dị đỏ thẫm mê người của Vân Tranh nhìn thấu vào tận đáy mắt hắn, đột nhiên nàng nở nụ cười kỳ lạ, mặc dù hiện giờ trông tương đối thảm thương cũng đã là kinh diễm nhất thương (1).

Khoảnh khắc tiếp theo, hai tay nàng vô lực buông xuống, thả rơi xuống nước nghe “tõm” một tiếng, đầu nghiêng về một bên hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Sắc mặt Dung Thước vô cùng khó coi, hắn có thể cảm giác được khí tức sinh mệnh của mình đang từng chút từng chút bị hao mòn.

Nữ tử trước mặt tưởng chừng như vô hại này không ngờ lại quỷ kế đa đoan, còn biết cách dùng phép thuật bí ẩn khó cưỡng, khiến hắn trong phút chốc cũng bị đánh lừa.

“Đôi dị đồng thần bí đó... Nàng ta bây giờ chưa thể chết, ít nhất là trước khi giải trừ thuật pháp ban nãy!”

Khi mọi chuyện về bình thường, hắn sẽ khiến nàng sống không bằng chết!

- Đế tôn!

- Thuộc hạ đến muộn. Khẩn cầu Đế tôn trừng phạt!

Đột nhiên, bên bờ suối xuất hiện thêm hai người mặc hắc y, bọn họ bán quỳ trên mặt đất, cúi đầu, đưa tay lên hành lễ.

Nam tử hắc bào lạnh lùng tôn quý từ trong dòng nước đứng lên, thân hình cao lớn của hắn kéo nước rơi xuống rào rào, trong tay ôm lấy một nữ nhân nhỏ nhắn bước từng bước chắc chắn đi về phía bờ.

- Đứng dậy đi.

Giọng nói trầm ấm êm tai từ tốn vang lên.

Hai người mặc hắc y nghe vậy liền đứng dậy, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên bọn hắn lập tức bị cảnh tượng hiếm có làm kinh ngạc đến độ há miệng chữ O nhìn lấy Đế tôn của mình.

Dung Thước nhàn nhạt liếc mắt sang chỗ khác, hai người mặc hắc y toàn thân rùng mình một cái, nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình tĩnh vốn có.

“Ôi khốn, đây có phải là Đế tôn không?”

“Sao Đế tôn có thể ôm một nữ tử như vậy? Thật khiến người ta phải sợ hãi!”

“Đế tôn mắc bệnh sạch sẽ, không gần nữ sắc, lại càng không thích có người tới gần mình... Không ngờ bây giờ lại ôm một ‘sinh vật’ giới tính nữ như thế này!”

“Nữ tử đó mình đầy thương tích, vết lằn trên cổ đỏ hỏn rõ ràng như kia, chẳng lẽ là do Đế tôn làm!”

“Đế tôn thật hung dữ! Có vẻ như phát hiện ra chuyện gì rất chướng mắt.”

“Hôm nào đẹp trời có nên ‘khuyên can’ Đế tôn một cách khéo léo là: Ngài nên biết thương hoa tiếc ngọc hơn, nếu cứ hung mãnh quá như thế, một người chỉ có thể sống trong một ngày thật tiếc quá...”

Đám người kia thầm nghĩ trong bụng.

Lúc này, Dung Thước đã đặt Vân Tranh xuống đất, hắn thoáng cau mày, một viên bát phẩm đan dược màu trắng bỗng được biến ra từ trong lòng bàn tay to lớn và những ngón tay thon dài của hắn. (Nguyên Dũng dịch) Dung Thước hoàn toàn không hề thương hoa tiếc ngọc, động tác dứt khoát nhét nó vào miệng thiếu nữ.

Cũng may là viên đan dược đó vừa vào miệng liền tan chảy.

    

Tác dụng của bát phẩm đan dược rất rõ rệt, chỉ mất một lúc vết thương trên người Vân Tranh đã lành, sắc mặt tái nhợt cũng dần hồng hào trở lại.

Chỉ có vết đỏ trên chiếc cổ trắng nõn non nớt của nàng vẫn còn hết sức rõ ràng, cũng phải, thương thế do thực lực của hắn gây ra sao có thể chỉ bằng một viên bát phẩm đan dược mà lành ngay được!

Tuy vậy hơi thở sự sống của nàng cũng đã dần trở lại.

Đợi sau khi Vân Tranh tỉnh dậy, lập tức để nàng ta giải trừ thuật pháp.

Đột nhiên, trong đầu Dung Thước hiện lên nụ cười mang đầy tà ý và khiêu khích trước khi hôn mê của Vân Tranh cùng câu nói “Lưỡng mệnh tương dung, ta sinh ngươi tồn, ta tử ngươi vong!” càng khiến tâm trạng hắn trở nên bực bội.

Dung Thước liếc nhìn nàng một cái, sau đó đứng lên gọi:

- Thanh Phong.

Thanh Phong lập tức nghiêng người, cung kính đáp:

- Có thuộc hạ!

- Bẩm với Huyền Nguyệt lão tổ, thời gian hoãn lại.

- Rõ!

Thanh Phong trả lời xong, xoay người biến mất.

Mặc Vũ ở bên cạnh nhìn thấy Đế tôn cố ý cách xa nữ tử thương thế thảm hại kia, đứng chắp tay sau lưng, nhìn về phía xa xăm.

Mặc Vũ thấp giọng lẩm bẩm:

- Có phải Đế tôn giận gì nữ tử kia không?

- Mặc Vũ, ngươi rảnh quá nhỉ?

Một thanh âm lạnh lùng truyền đến.

Mặc Vũ thoáng giật mình, trong khoảnh khắc giống như lâm đại địch, bày ra một bản mặt cười tươi rói nói:

- Thuộc hạ vừa mới nhớ ra kết giới dưới đáy vách núi hình như có một kẽ hở, thuộc hạ sẽ đi gia cố thêm ngay bây giờ!

Nói rồi hắn liền chuồn đi nhanh như vũ bão.

Hoàng hôn đến, màn đêm buông xuống.

Bên bờ đáy vực yên tĩnh đến mức không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ có một nam tử mặc một thân hắc bào tôn quý lạnh lùng đứng chắp tay sau lưng, nhắm mắt dưỡng thần.

Không biết mất bao lâu rồi ở dưới đất bỗng truyền đến một tiếng rên rỉ khe khẽ, người đang hôn mê chậm rãi tỉnh lại, trời tối đến nỗi đưa tay lên không thấy rõ năm ngón.

Nàng chậm rãi ngồi dậy, phần cổ truyền đến một trận đau nhói, nàng theo bản năng chạm vào chỗ đau, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại mấy mảnh ký ức rời rạc trước khi hôn mê.

Vân Tranh không nhịn được lầm bầm mấy câu:

- Ta chưa từng gặp tên nào biến thái lại nóng nảy như vậy, ngươi nghĩ rằng bản thân anh tuấn nên có thể liều lĩnh làm bậy sao?!

- Hả?

Thanh âm trầm thấp xen lẫn hàn ý khẽ cất lên.

Vân Tranh giật nảy một cái, tìm kiếm theo hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy một bóng đen dáng cao và thẳng đứng cách đó hơn mười mét.

- …

Đang nói xấu mà bị chính chủ nghe thấy, chính là tình cảnh xấu hổ nhất.

Vân Tranh vội vàng nhắm mắt lại, kiểm tra Huyền Đồng một lượt, chỉ thấy giữa nàng và hắn xuất hiện một đường dây đỏ mỏng manh...

Đường dây màu đỏ mỏng manh này được hình thành bởi khí vận, vô hình đối với người bình thường, bao gồm cả nam tử trước mặt.

Mệnh bàn tương dung, nàng hiện tại không sợ hắn giết mình.

Ở kiếp trước, nàng là một Huyền Đồng thuật sư ở một tộc địa ẩn thế, vô cùng thông thạo và am hiểu chuyên sâu về Huyền học và Đồng thuật, trong đó thuật pháp mệnh bàn tương dung được sử dụng cho những cặp phu phụ.

Kết thành phu thê ân ái không nghi ngờ lẫn nhau, lưỡng bàn tương dung, cùng một nhịp thở, kẻ phản bội muôn đời muôn kiếp không đầu thai được.

Nàng cũng là do vạn bất đắc dĩ sử dụng thuật pháp này…

Vân Tranh đi về phía hắn, trên mặt nở nụ cười “tiêu chuẩn”:

- Ừm… này…

Dung Thước quay đầu lại, nhìn chằm chằm lấy nàng, lạnh giọng ngắt lời:

- Giải trừ rồi?!

Con ngươi Vân Tranh khẽ đảo nhanh một cái, mắt phượng lấp lóe, đột nhiên nhào tới ôm lấy chân của hắn, sau đó làm một bộ dạng đáng thương kêu trời trách đất:

- Huhuhu… đại ca, chỉ một mình ta không thể giải được!

Trong sâu thẳm đáy mắt Dung Thước hiện lên sự chán ghét, hắn rất muốn đá nàng ra, nhưng lại bị Vân Tranh ôm chặt, không thể nào nhúc nhích được.

Trong đêm tối, mạch máu trên huyệt thái dương của Dung Thước nổi lên, chỉ hận không thể một chưởng tát chết nàng.

- Làm thế nào để giải trừ?

Vân Tranh khịt mũi, nói:

- Âm dương giao hợp, hành ngư thủy chi hoan. (2)

- Không biết xấu hổ!

Vừa nghe những lời này, Dung Thước không thể chịu đựng được nữa, vung tay lên đánh bay một ngọn núi cao trong nháy mắt, bụi bay mù mịt, ngay cả cây cối xung quanh cũng bị bật gốc, trong khoảnh khắc, bên đó biến thành một đống phế tích.

Vân Tranh vô cùng kinh ngạc, sửng sốt trước sức mạnh khó lường của nam tử kia.

Mà dường như không chỉ có từng đó sức mạnh.

Đoán chừng, tu vi của lão tổ hoàng thất Linh Hoàng của Đại Sở Quốc cũng không mạnh bằng hắn! Mà nam nhân này tựa hồ còn rất trẻ, nhìn tướng tá có khi mới chỉ 24-25 tuổi, thế mà đã mạnh như vậy.

Quả nhiên tất cả những người sở hữu tử vi đại khí vận mệnh bàn đều là thiên kiêu chi tử.

(1)Ý muốn nói chỉ cần dùng một chiêu hiểm nhất, ván đã đóng thuyền đối thủ cũng không thể làm gì.

(2)Ý ám chỉ quan hệ nam nữ.

Bạn đang đọc Đệ nhất Đồng Thuật Sư (Dịch) của Miêu Miêu đại nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.