Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi Vân Vương Phủ

Phiên bản Dịch · 1728 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

“Thần thú biến mất rồi sao?”

 

Vân Tranh nhíu mày, trong lòng có chút nghi hoặc, nàng đưa tay lên tính toán, lông mày càng nhíu càng sâu, chuyện gì vậy nhỉ? Hướng đi của con Thần thú này đã biến thành một đám sương mù, khiến người ta khó có thể nhìn rõ.

 

“Thật kỳ lạ!”

Thông thường trong trường hợp này, một là phải có mối quan hệ mật thiết nào đó với nàng, hai là có sự can thiệp mạnh mẽ từ bên ngoài.

 

Vân Tranh tự động bỏ qua tình huống đầu tiên, nhưng khi nghĩ đến khả năng thứ hai, nét mặt lạnh lùng và dáng người thẳng tắp của Dung Thước lại hiện lên trong đầu nàng.

 

“Chẳng nhẽ Dung Thước không mời mà tới là vì muốn đoạt lấy Thần thú?!”

 

Dung Thước sở hữu tử vi đại khí vận mệnh bàn, nội hàm lại có một sức mạnh to lớn đến mức nàng không thể tưởng tượng, thứ duy nhất khiến nàng không thể tính toán ra được chính là sự can thiệp từ ngoại lực. (Nguyên Dũng dịch)

 

Lúc này, Dung Thước đột nhiên hắt hơi...

Vân Tranh nhìn thấy những kẻ tu luyện loài người trước mặt đang điên cuồng lùng sục tìm kiếm tăm hơi Thần thú, bỗng nhiên cũng mất hết hứng thú.

 

Nàng đã rời khỏi nhà hai ngày rồi, nếu còn không mau trở về, gia gia sẽ lo lắng ốm mất.

 

Vân Tranh đưa tay vào trong hắc bào chạm vào quả cầu nhỏ, trong lòng thầm nhủ sẽ đưa nó cùng ra khỏi Như Diệm Chi Lâm.

 

Nhưng lúc Vân Tranh quay người chuẩn bị rời đi, sau lưng bỗng có người gọi nàng:

- Vị cô nương này, sao lại lén lút trốn ở đây?

Vân Tranh ngay lập tức cảm thấy nguy hiểm, khẽ nheo mắt liếc nhìn về nơi phát ra âm thanh.

 

Đó là một nam tử trông hào hoa tuấn tú, đang cầm chiếc quạt xếp nhìn Vân Tranh nở nụ cười nhạt trên môi.

 

“Giang Dịch Thần!”

 

Hắn là đại công tử của Giang gia, một trong tam đại gia tộc quyền thế nhất Đại Sở quốc. Giang Dịch Thần năm nay 20 tuổi, tu vi Đại Linh Sư nhất giai, có mối quan hệ tốt với tam hoàng tử Sở Doãn Hoành.

- Không liên quan đến ngươi!

Vân Tranh lạnh lùng đáp.

 

Nói xong đang định rời đi, lại nghe tiếng đồ vật đâm xuyên không khí, một chiếc quạt xếp bay vèo về phía Vân Tranh, rõ ràng là không có ý hữu hảo.

 

Đôi mắt Vân Tranh sắc bén, thân thủ nhanh nhẹ nhảy sang một bên, nhẹ nhàng né được, đồng thời bắn vài chiếc lá xanh non đáp trả về phía Giang Dịch Thần.

 

Giang Dịch Thần thờ ơ dùng tay chộp lấy chiếc lá bắn về phía mình, uy lực cũng bình thường, khuôn mặt khôi ngô khẽ vẽ nên một nụ cười duyên:

- Người đặt bẫy trước đó là ngươi đúng không?

 

Vân Tranh nghe vậy bèn nhớ ra mình có đặt một cái bẫy.

 

Có vẻ như Giang Dịch Thần cũng bị liên lụy.

 

Vân Tranh cười lạnh một tiếng.

- Thì sao? Ngươi lo cho chính mình trước đi đã.

 

Vừa dứt lời, thân ảnh Vân Tranh nhanh chóng biến mất như một cơn gió.

 

Giang Dịch Thần đang định đuổi theo, nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, vội vàng ném chiếc lá xanh non trong tay đi, nhưng vẫn bị muộn một nhịp.

 

“Đùng!”

 

Nửa thân bên phải của hắn đã bị thương, tay phải không tự chủ được run lên lẩy bẩy, vài giọt máu từ trên tay trượt xuống.

 

Giang Dịch Thần nhìn theo hướng Vân Tranh rời đi, khuôn mặt tối sầm như đáy nồi.

 

Đây là lần đầu tiên hắn bị người ta lừa một vố, cái bẫy trước đó hắn nhanh mắt phát hiện ra, nhưng bây giờ...

 

“Nàng ta rốt cuộc là ai?”

 

Đám người Sở Doãn Hoành và Tô Dung nghe thấy tiếng nổ vội chạy đến, khi họ đến nơi đã thấy một nửa bên y phục của Giang Dịch Thần bị nổ rách, trên người có một số dấu vết bị thương, ngay cả lọn tóc đen ở trán cũng bị cháy xém.

 

Ngoài ra, tay của hắn dường như đã bị thương nặng, không ngừng run rẩy!

- Giang Dịch Thần, sao lại bị thương ra nông nỗi này?

Sở Doãn Hoành lo lắng hỏi thăm.

 

Khi Tô Dung nhìn thấy thương thế của hắn, lập tức liên tưởng đến phụ thân mình cũng bị tương tự vậy, nàng ta liền khẳng định nói:

- Nhất định là do thứ tiện nhân đeo mặt nạ kia làm!

 

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của họ đổ dồn về phía mình, Tô Dung cố gắng duy trì nét mặt điềm tĩnh hết sức có thể và kể cho họ nghe ngọn nguồn của câu chuyện.

 

Còn về những chi tiết không có lợi cho bản thân, nàng tự động bỏ qua không nhắc đến.

 

- Thật đáng ghét, tại sao ả ta cứ nhắm vào nhóm người chúng ta chứ!

Một tên công tử quần là áo lượt bất bình nói.

 

- Tô Dung, đừng sợ, chúng ta sẽ bảo vệ nàng.

 

Những tên công tử quần áo lụa là và mấy thanh niên tài tuấn phải lòng Tô Dung lần lượt bày tỏ sự thương hoa tiếc ngọc, chỉ hận không thể ôm nàng vào lòng để an ủi.

 

Thấy nhiều nam nhân nhìn Tô Dung với ánh mắt ngưỡng mộ không chút giấu giếm, Sở Doãn Hoành lập tức ghen ra mặt.

 

- Nữ tử đó hẳn là phải biết chúng ta!

Giang Dịch Thần đột nhiên nói một câu.

 

- Cái bẫy vũ khí bí mật mà chúng ta gặp phải trước đó cũng là do ả ta bày ra, rõ ràng là cố ý nhắm vào chúng ta.

 

Nghe xong mọi người không khỏi rơi vào trầm tư.

Bọn họ đều cảm thấy mình chưa từng đắc tội với một nữ tử lợi hại như vậy?

 

- Thôi tạm thời không đề cập đến chuyện này nữa.

Giang Dịch Thần nói rồi nhìn về phía Tô Dung đổi chủ đề.

- Tiểu mỹ nhân Vân Tranh đâu?

Tô Dung lập tức cúi đầu “diễn” vẻ đau lòng, đáp: 

- Ta và Vân Tranh muội muội gặp phải một con Linh thú ngũ giai, sau đó ta liều mạng chống cự, có lẽ nàng cảm thấy mình đã liên luỵ tới ta, cho nên bỏ ta rời đi trước, chúng ta cũng từ đó bị tách ra. Ta đã phái ám vệ đi tìm nàng, nhưng cho tới giờ cũng chưa biết nàng ở nơi nào…

 

- Phế vật vẫn cứ là phế vật, hẳn là bỏ rơi đồng bạn, Tô tiểu thư, đối với loại người như thế cũng không cần phải buồn!

 

- Phải đấy, nàng ta căn bản không xứng với thâm tình của tiểu thư, chết ở chốn này là tốt nhất!

 

- Tô tiểu thư, nàng nguyện ý bỏ qua tôn nghiêm giao hảo với nàng ta, ấy thế lại bị phản bội, tiểu tiện nhân Vân Tranh đó chết cũng đáng.

 

Cả đám người xúm vào hùa theo, tên nào tên nấy nói như thể bọn họ vô cùng căm ghét Vân Tranh vậy.

 

Sở Doãn Nhu nắm lấy tay trái của Tô Dung nói: 

- Tô tỷ tỷ, tỷ còn quan tâm đến thứ rác rưởi đó làm gì? Nàng ta ích kỷ tư lợi, không đáng để tỷ phải thương tiếc đau lòng.

 

Sở Doãn Hoành cũng gật đầu tán thành.

- Quên cái thứ phế vật đó đi.

 

Ngược lại lúc này, Giang Dịch Thần âm thầm đứng đó quan sát biểu cảm của mọi người, thu vào trong mắt, chợt khóe môi vẽ lên một nụ cười chế giễu, có vẻ như tiểu mỹ nhân Vân Tranh đã bị nữ nhân ác độc Tô Dung giết chết rồi.

 

Hắn từ trước đến nay luôn là người yêu cái đẹp, thế nên đối với tuyệt sắc giai nhân như Vân Tranh, hắn tự nhiên cũng có vài phần lưu tâm.

 

Tất nhiên, chỉ là chú ý hơn một chút mà thôi.

 

Hắn tuyệt đối không tham gia vào cuộc chiến giữa nữ nhân với nhau.

 

Giang Dịch Thần lấy ra một loại đan dược trị liệu cấp một từ chiếc nhẫn trữ vật rồi nuốt xuống.

 

 

Vân Tranh đi ra khỏi phạm vi của Như Diệm Chi Lâm, bèn đặt quả cầu nhỏ ở một nơi không nguy hiểm, rồi rời đi.

 

Tuy nhiên, quả cầu nhỏ vẫn lẽo đẽo đi theo sau nàng, giống như một cái đuôi nhỏ.

 

Vân Tranh đành dừng bước chân làm bộ hung dữ nói: 

- Nhớ cho kỹ, Như Diệm Chi Lâm mới là nhà của ngươi, đừng đi theo ta nữa, nếu còn bám theo, ta sẽ đem ngươi đi kho thịt đấy!

 

Quả cầu nhỏ cơ hồ cũng có chút nao núng sợ hãi.

 

Cảnh cáo xong, nàng vận dụng linh lực né tránh, cấp tốc rời khỏi nơi này, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn so với Đại Linh Sư.

 

Chưa đến mười lăm phút nàng đã hoàn toàn ra khỏi Như Diệm Chi Lâm.

 

Vân Tranh bỏ khăn che mặt xuống, hít một hơi thật sâu, chống nạnh nhìn trời và mỉm cười.

 

- Tiểu thư, thật sự là người sao?

Bỗng một thanh âm kinh hỉ vang lên.

 

Nghe tiếng, Vân Tranh liền ngẩng đầu lên, chỉ thấy một tiểu cô nương ăn mặc như nha hoàn vui mừng lao về phía nàng.

 

Vân Tranh đột nhiên bị ôm cứng lấy người, có chút khó chịu đẩy ra, nhưng lại càng bị ôm chặt hơn.

 

Vân Tranh: 

- ...

 

- Tiểu thư, sao người lại có thể một mình tới Như Diệm Chi Lâm kia chứ, đã vậy hai ngày nay không có trở về Vân Vương Phủ, lão vương gia lo lắng sắp chết rồi.

Nha hoàn tên Nguyệt Quý, vừa sụt sịt vừa nghẹn giọng nói.

 

Đằng sau Nguyệt Quý là một nhóm thị vệ từ Vân Vương Phủ được cử đi tìm Vân Tranh, khi họ nhìn thấy nàng trong lòng vừa kinh hỉ, vừa thở phào nhẹ nhõm.

Bạn đang đọc Đệ nhất Đồng Thuật Sư (Dịch) của Miêu Miêu đại nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.