Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Động tác nhỏ của tôi và cô ấy

Phiên bản Dịch · 2747 chữ

Dịch: Vấn Tâm Bất Hối

“Cái đệch!”

Trương Soái lại nhịn không nổi chửi thề một câu, "Lão bố này cũng quá biến thái rồi đó phỏng?”

Miệng thì mắng mỏ nhưng cậu ấy không tránh khỏi bị dọa sợ đến dựng tóc gáy: Trên đời này, có cha mẹ nào lại muốn con rể tự tay giết chết con gái ruột của mình?

Quan trọng hơn, Lưu Quốc Lương khi đó cũng bị ký thân linh ám hồn.

Chẳng lẽ, cũng phải giết luôn ông ta?

“Đại sư ..." Tần Tuyết gọi thầm tôi một tiếng, theo tiềm thức trốn vào trong vòng tay tôi.

Thân thể cô nhè nhẹ run, thật khiến người khác mủi lòng.

Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của cô ấy, trong lòng tôi bỗng dâng lên một niềm thương cảm, nương theo ánh đèn mờ ảo yếu ớt trong thư phòng, tôi nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon thả của Tần Tuyết như biểu thị một lời an ủi, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh hỏi: "Lưu tiên sinh, ông có chắc chắn chính bố vợ của ông yêu cầu ông giết vợ mình hay không?”

Tần Tuyết không hề gạt tay tôi ra.

Cô ấy chỉ đột ngột cứng nhắc thân thể một chút.

Hơi thở cũng dồn dập hơn một chút...

Hơi thở của tôi cũng đột nhiên trở nên gấp gáp, có chút mất tập trung.

Tuy nhiên, bởi vì bầu không khí trong phòng hiện tại quá căng thẳng, cả Trương Soái và Lưu Quốc Lương đều chỉ lo chú ý đến chuyện trước mắt, vốn không hề phát hiện ra sự khác thường của chúng tôi.

"Ta chắc chắn……"

Lưu Quốc Lương nhíu chặt mày, trong mắt tràn đầy vẻ thống khổ và chật vật, "Ta cũng đã hỏi lại bố vợ ta như thế, bác ấy nói, bác ấy nói... là ai cũng không còn quan trọng nữa, nhất định phải tiêu diệt cô ta! Nếu không, hậu họa khôn lường!”

Hậu họa khôn lường ra sao, bố vợ không hề nói với Lưu Quốc Lương.

Yêu cầu duy nhất chính là muốn ông ấy phải giết chết Hà Tịnh càng sớm càng tốt.

Trong lòng chấn động, tôi vội vàng truy hỏi, “Vậy bố vợ có nói với ông, bảo ông dùng cách gì để giết chết vợ ông không?”

Rất rõ ràng, bố vợ của Lưu Quốc Lương đã biết được một số chuyện.

Nếu không, bác ấy đã không buộc lòng để con rể giết chết con gái ruột của mình.

Chỉ là, dường như bác ấy giấu giếm điều gì đó không muốn nói ra...

Chợt có điều gì đó vụt thoáng qua trong đầu tôi, nhưng tôi lại không kịp nắm bắt nó.

“Dùng Thiên Địa Vân triện.” Lưu Quốc Lương nhìn tôi, trong đôi mắt trũng sâu hiện lên nỗi đau nặng nề, sau đó trầm giọng nói: “Trước khi sử dụng Thiên Địa Vân triện, cần phải lấy tim của một viên ngọc cổ ngàn năm nhét vào người  của đối phương, sau đó kích hoạt Thiên Địa Vân triện, như vậy mới tiêu diệt được cô ta.”

Lòng tôi lại chấn động một lần nữa.

Phù triện tổng cộng được phân thành ba loại: Vân triện, Linh phù (Bảo phù), Phù đồ.

Vân triện thông đạt thiên đình, có thể triệu hoán thần tiên hiển linh; Linh phù có thể hàng âm dương, triệu hoán tổ sư gia hiện thân, có thể trấn tà trừ ma hộ đạo; Phù đồ có nhiều công dụng, tùy theo chức năng mà đặt tên: bùa trấn trạch (nhà cửa), bùa hộ thân, bùa yêu, bùa công danh, bùa thăng tiến, v.v...

Trong số đó, Vân triện có cấp bậc cao nhất.

Vân triện và tim của viên ngọc cổ ngàn năm, đều là những món đồ hiếm có khó tìm.

Muốn giết một người phụ nữ chân yếu tay mềm, thì không cần phải huy động tới nguồn lực lớn như thế này.

Bây giờ tôi có thể chắc chắn rằng: Kẻ mà bố vợ của Lưu Quốc Lương muốn Lưu Quốc Lương ra tay giết hoàn toàn không phải con gái của mình, mà là ký thân linh kia!

Chỉ là, Lưu Quốc Lương có nói rằng bố vợ mình đã biết trước sớm muộn gì thì ký thân linh cũng sẽ bám lên người Hà Tịnh?

Vì sao?

Tôi dường như đã tìm thấy một sợi dây liên kết mờ nhạt.

Nhưng vẫn không thể ghép nó liền lại với nhau.

Trương Soái vô cùng ảo não hỏi Lưu Quốc Lương, "Nếu như ông đã biết phải làm gì, vì sao không giết bà ấy?”

Nếu lúc đó giết chết Hà Tịnh, thì về sau sẽ không xuất hiện một đống phiền toái như vậy.

Ít nhất, mẹ của Tần Tuyết sẽ không phải chết.

Ông ta cũng không cần phải chịu đựng dằn vặt giày vò như bây giờ.

"Ta, ta không làm được."

Trên khuôn mặt Lưu Quốc Lương biểu lộ vẻ đau đớn, hai tay buông thõng hai bên khẽ run lên, "Ta thực sự không nỡ ra tay...... Cho dù cô ấy có biến thành một người khác, nhưng cô ấy vẫn là người vợ kết tóc của ta, cô ấy còn sống sờ sờ ra đó, ta làm sao có thể nhẫn tâm giết chết cô ấy được?"

“Đệch mợ.”

Trương Soái tức tối giậm chân đùng đùng mắng một câu, cũng không biết là đang mắng ai.

Ài.

Tôi khẽ thở dài một tiếng.

Người có chỗ đáng hận, thì cũng có điểm đáng thương.

Hơn một năm qua, Lưu Quốc Lương hẳn đã phải chịu đựng những tổn thương và giày vò khủng khiếp biết chừng nào, nếu không, ông ta cũng không mắc phải căn bệnh hiểm nghèo.

“Vậy tại sao bố vợ ông không tự mình thực hiện?” Tôi nêu ra thắc mắc.

Nếu như người bố vợ này đã sớm biết không diệt trừ ký thân linh thì hậu họa khôn lường, vậy tại sao không đích thân ra tay?

Chẳng lẽ, bác ấy cũng không nỡ xuống tay?

Lưu Quốc Lương cười khổ, "Một năm trước, bố vợ ta mắc bệnh nằm liệt trên giường, bước xuống giường còn không nổi, làm sao có thể đến thành phố Hà Hải đây?"

"Bác ấy không ở thành phố Hà Hải?"

"Đúng vậy, bố vợ ta sống ở thành phố khác."

......

Bố vợ của Lưu Quốc Lương là một thầy phong thủy, còn sống ở một thành phố khác?

Câu nói này, tôi có cảm giác quen thuộc mơ hồ. Nhưng tôi cố gắng suy nghĩ hồi lâu, lại nhất thời không nhớ ra được đã nghe qua câu nói này ở đâu.

Tuy nhiên, trong lòng tôi vô cùng phấn khởi.

Nếu ký thân linh không chịu giao nộp mẩu thừa thứ mười chín, có lẽ, tôi có thể sử dụng phương pháp mà Lưu Quốc Lương đã nói để tiêu diệt cô ta!

Có hai phương pháp này, ít nhất sẽ có thêm nhiều phần thắng hơn so với việc tự mình liều mạng.

“Cảm ơn ông!”

Cảm giác bất lực trước đây đã bị xóa sạch, tôi chân thành nói lời cảm tạ với Lưu Quốc Lương.

Thêm một biện pháp vẫn tốt hơn là hoàn toàn tuyệt vọng.

“Không có gì......”

Lưu Quốc Lương nhìn Tần Tuyết đang nép mình trong vòng tay tôi, trên mặt lộ ra nụ cười gượng gạo mà tràn đầy sự nhẹ nhõm, "Chuyện này ta đã nén trong lòng lâu như vậy rồi ... Cuối cùng ta cũng được giải thoát."

Khi nói điều này, cả người Lưu Quốc Lương đều thả lỏng thoải mái.

Bầu không khí căng thẳng ban đầu, nhờ tâm tình thư thái của ông mà phút chốc hòa dịu trở lại.

Reng reng……

Đúng lúc này, điện thoại di động của Tần Tuyết đột nhiên vang lên.

Tần Tuyết trả lời điện thoại, giọng nói của Chúc Thi Nghiên vang lên rõ ràng, "Đại sư, tôi đã đến tiểu khu Dụ Hoa rồi, ngài đang ở đâu?”

Chúc Thi Nghiên đến rồi.

Tôi nhờ Tần Tuyết báo số nhà của nhà Lưu Quốc Lương, dặn chị ta đến trước cửa nhà rồi hẵng tính.

Tần Tuyết nhắn lại theo lời tôi, Chúc Thi Nghiên lập tức đồng ý.

Ding dong, ding dong......

Mười phút sau, chuông cửa nhà Lưu Quốc Lương vang lên.

"Ta đi mở cửa."

Không cần đợi chúng tôi lên tiếng, Lưu Quốc Lương đã mở lời trước: "Các cô cậu hãy ở đây chờ... chỉ cần không rời khỏi thư phòng, tất nhiên sẽ an toàn.”

Tôi cúi đầu, "Làm phiền Lưu tiên sinh rồi."

Lưu Quốc Lương gật đầu với tôi, ánh mắt vô tình hữu ý lướt qua người Tần Tuyết.

Trong ánh mắt mang theo vẻ hối lỗi và ngập tràn sự áy náy - vì lời tường thuật vừa rồi lại khiến ông ấy nhớ đến cái chết của mẹ Tần Tuyết.

Tần Tuyết nhanh chóng quay mặt đi, lạnh lùng né tránh ánh mắt của ông ta.

Lưu Quốc Lương cười khổ và mở cửa thư phòng đi ra đón Chúc Thi Nghiên đến.

“Đại sư, có phải là tôi được cứu rồi không?” Sau khi Lưu Quốc Lương đi ra ngoài, Trương Soái vốn đã kìm nén rất lâu, rốt cuộc cũng không thể chờ đợi nổi nữa mà gấp gáp hỏi tôi.

Tôi khẽ gật đầu, "Khả năng cao là sẽ được cứu."

Nghe đáp án của tôi không mấy chắc chắn, Trương Soái hấp tấp nói tiếp, "Không phải Lưu Quốc Lương vừa mới nói rồi sao, chỉ cần sử dụng Thiên Địa Vân triện, cộng thêm tim của cổ ngọc ngàn năm, thì liền diệt trừ được thứ quỷ quái kia. Đại sư, tôi tin cậu, cậu nhất định sẽ tiêu diệt được thứ yêu nghiệt kia!”

Tôi lắc đầu cười khổ, hỏi ngược lại Trương Soái: "Cái khác không nói, chỉ riêng tim của cổ ngọc ngàn năm thôi, tìm ở đâu ra?”

"Chuyện này……"

Trương Soái gãi gãi đầu, vẻ hưng phấn vừa xuất hiện trên mặt đã bị đánh bay sạch sẽ.

Chuyện này, thực sự rất khó.

Trong lúc đang suy nghĩ, Lưu Quốc Lương dẫn Chúc Thi Nghiên và hai người trông như vệ sĩ bước vào thư phòng.

Lưu Quốc Lương và Chúc Thi Nghiên ở phía trước, hai người vệ sĩ mang theo một chiếc rương lớn và thận trọng đi theo họ vào trong.

Không cần phải nói, bên trong rương chính là món cổ vật kia.

“Đại sư, tôi mang đồ tới rồi đây.” Sau khi ra lệnh cho hai tên vệ sĩ đặt chiếc rương lớn xuống, Chúc Thi Nghiên cung kính nói với tôi: “Tiếp theo, chúng ta phải làm thế nào?

Tôi xua tay ra hiệu cho hai tên vệ sĩ ra ngoài trước.

Sau khi họ đi ra ngoài, tôi nhờ Trương Soái khóa chặt cửa thư phòng, đang định thảo luận xem nên làm gì tiếp theo, nhưng khi thấy Chúc Thi Nghiên và Lưu Quốc Lương đứng cạnh nhau, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ liền buột miệng hỏi Chúc Thi Nghiên, “Thầy phong thủy lúc trước bày Tụ Âm Cục cho chị, tên ông ta là gì?”

“Hà Đại Long.” Chúc Thi Nghiên do dự một lúc, cuối cùng vẫn cho tôi biết danh tính người kia, “Đại sư, sao vậy?”

Lưu Quốc Lương đột nhiên giật bắn người, buột miệng hỏi, "Cô, cô có quen biết Hà Đại Long?”

Chúc Thi Nghiên gật đầu, "Năm xưa, ông ấy chính là người bày cục phong thủy giúp tôi hái ra tiền làm giàu... Sao vậy, Lưu tiên sinh cũng quen biết ông ấy?”

"Ông ấy, ông ấy....."

Lưu Quốc Lương hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra một tiếng, "Ông ấy chính là bố vợ của ta!"

Lời vừa dứt, cả thư phòng lập tức trở nên yên lặng.

Rốt cuộc thì tia sáng vụt lóe trong đầu tôi lúc trước cuối cùng đã bị tóm lại: Hóa ra thầy phong thủy mà Chúc Thi Nghiên đã từng nói với tôi rằng sau khi giúp chị ta bày Tụ Âm Cục xong liền đi sang một thành phố khác, và người bố vợ mà Lưu Quốc Lương cũng vừa nói rằng chính là một thầy phong thủy đang ở một thành phố khác... đều cùng một người.

"Tôi đã biết vì sao bố vợ của ông khẳng định rằng ký thân linh nhất định sẽ đeo bám vợ ông, cũng như biết được lý do vì sao bố vợ ông bảo ông hãy giết chết vợ mình rồi.”

Lúc này, tôi đột nhiên vỡ lẽ mọi chuyện.

Lưu Quốc Lương cau mày hỏi: "Là vì sao?"

Tôi thở dài nói: "Cổ vật chí âm chí tà, nếu dùng để tụ khí tụ vận thì thầy phong thủy cần phải dùng máu tươi để nuôi tà linh trên cổ vật lớn lên. Lúc đầu, máu mà Hà Đại Long dùng hẳn là máu của con gái mình, cũng chính là sinh thần bát tự và máu huyết của vợ ông - Hà Tịnh. "

Lưu Quốc Lương nghe xong lại giật bắn người, toàn thân run rẩy, lẩm bẩm nói: "Ông ấy, tại sao ông ấy lại làm như vậy? Đây chẳng phải là làm hại Tiểu Tịnh rồi sao?”

Tôi cười lạnh chế giễu: “Nếu như tôi đoán không sai, bố vợ của ông mấy năm gần đây cũng kiếm được một khoản tài sản kếch xù, đúng chứ? Ông ta bày Tụ Âm Cục cho Chúc Thi Nghiên chỉ là thứ yếu, vì dục vọng tư lợi cá nhân của ông ta mới là mục đích thực sự! Nhờ sự hỗ trợ từ máu huyết của con gái ông ta, lại nhờ Chúc tổng nuôi dưỡng, kẻ được lợi nhiều nhất chính là bản thân ông ta! Đáng tiếc là, ông ta trăm tính ngàn tính, nhưng lại không tính được tốc độ phát triển của ký thân linh vượt xa quá mức tưởng tượng của ông ta, mãi cho đến khi nghe được tin Hà Tịnh đã thay đổi, ông ta mới biết rằng mình không thể kiểm soát nổi nữa... "

"Lúc đầu, ông ta dùng máu từ cốt nhục huyết thống của chính mình để cung cấp cho ký thân linh, dần dần thì một người một âm hòa hai thành một, biến thành một thứ tồn tại cực kỳ đáng sợ.” Giọng điệu của tôi trầm thấp ngưng trọng, “Và khi ký thân linh phát triển đến mức vượt ra ngoài tầm kiểm soát, ông ta ắt sẽ hứng chịu phản phệ.”

"Đúng, đúng vậy..."

Cả người Lưu Quốc Lương suy sụp lảo đảo, “Mấy năm nay, ông ấy đột nhiên trúng mánh lớn, cả danh tiếng cũng thoáng chốc nổi như cồn. Không ngờ lại..."

Không ngờ ông ta lại hi sinh cốt nhục của chính mình.

Câu nói này, Lưu Quốc Lương không hề nói ra.

Sau khi chân tướng bị vạch trần, Lưu Quốc Lương dường như bị rút hết chút sức lực cuối cùng, nặng nề ngã ngồi trên mặt đất, trong đôi mắt trũng sâu phút chốc mất hẳn đi sức sống.

Hóa ra, đây chính là lý do bố vợ một mực không nói cho ông biết vì sao phải giết chết Hà Tịnh.

Hóa ra, mọi chuyện vốn đã được lên kế hoạch từ trước.

Đáng tiếc là Hà Tịnh đã chết một cách vô ích.

Trong thư phòng, tràn ngập một sự im lặng chết chóc.

Không một ai lên tiếng.

Tần Tuyết quay đầu nhìn Lưu Quốc Lương đang ngồi ngây ngốc trên mặt đất, trong mắt chợt hiện lên vài phần thương cảm lẫn bất lực, nhưng lại không nói gì.

Bất luận thế nào, Hà Tịnh vẫn là hung thủ giết chết mẹ của cô.

Để cô ấy nhẹ nhàng tha thứ, nào có dễ dàng như vậy...

Hồi lâu sau, Trương Soái đột nhiên phá vỡ sự im lặng.

“Đại sư, phải làm sao mới có thể dẫn dụ ả kia ra ngoài đây?” Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, giọng kiên quyết, “Việc ấn tim của cổ ngọc ngàn năm vào người ả ta, tôi sẽ làm!”

Hết Chương 41

Bạn đang đọc Đệ Nhất Phong Thủy Sư [Bản Dịch] của Trác Nhiễm Bản Tôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VấnTâmBấtHối
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.