Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

"Gả" chú rể cho cô ta

Phiên bản Dịch · 1939 chữ

Dịch: Vấn Tâm Bất Hối

Có rất nhiều cách để dẫn dụ ký thân linh xuất đầu lộ diện.

Nhưng chỉ có một cách duy nhất để tiếp cận không giới hạn với cô ta: thân mật với cô ả.

Ý tứ của Trương Soái rất rõ ràng: Cậu ta định ngủ một đêm với ký thân linh, rồi nhân cơ hội này nhét viên ngọc bội ngàn năm vào.

Trừ cách này ra, muốn thực hiện trót lọt điều đó là rất khó.

Ngay cả tôi cũng không nắm chắc có thể làm được.

Từ điểm này mà nói, Trương Soái quả thực là ứng cử viên sáng giá nhất.

Nhưng căn cứ theo tình trạng hiện tại, nhóm chúng tôi gần như là “xé rách da mặt” với ký thân linh, nếu Trương Soái đơn độc tiếp cận cô ả, e rằng cậu ấy sẽ lâm vào nguy hiểm.

Vì vậy, tôi vẫn còn hơi lưỡng lự, tôi muốn suy nghĩ kỹ càng thêm xem có cách nào vẹn cả đôi đường được không.

“Đại sư, đừng do dự nữa, không kịp nữa rồi.” Thấy tôi còn đang chần chừ không quyết, Trương Soái thúc giục: “Bây giờ đã là ngày cuối cùng, chúng ta phải nhanh lên thôi!”

"Nếu như đường nào cũng chết, vậy thì ngồi yên một chỗ chờ chết là cái chết ức chế nhất. Lúc trước, ả ta suýt chút nữa chơi chết lão tử, lần này lão tử phải cho ả ta nếm mùi lợi hại. Đại sư, cậu chỉ cần tìm cách dẫn dụ cô ả đến chỗ tôi là được.”

Trương Soái vỗ ngực đầy tự hào, giả vờ như đang rất thoải mái, không hề chịu chút áp lực nào.

Khóe mắt tôi chợt cay cay.

Tôi rất hiểu Trương Soái, thực ra cậu ta rất nhát gan.

Nhưng bây giờ cậu ấy lại chủ động đứng ra yêu cầu được tiếp cận với ký thân linh, sẵn sàng chấp nhận nguy hiểm.

Sự dũng cảm này, khiến tôi nể phục.

Tần Tuyết khẽ biến sắc mặt, phấp phỏng lo lắng nhìn Trương Soái, nhưng lại không biết nên khuyên cậu ấy như thế nào.

Ánh mắt của mọi người trong thư phòng chợt đổ dồn về phía tôi, chờ đợi tôi đưa ra quyết định cuối cùng.

Sau khi cân nhắc một hồi, tôi ngẩng đầu lên nhìn Trương Soái, khóe mắt cay cay mà trịnh trọng nói với Trương Soái: “Được rồi, sau khi tôi vẽ xong Vân triện và tìm được tim ngọc ngàn năm tuổi, tôi sẽ dẫn dụ cô ả đến bên cậu, đến lúc đó thì mời cậu ra tay. Song, tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho cậu, cậu hãy yên tâm!”

"Đại sư, tôi tin cậu!"

Trương Soái vỗ vỗ ngực, phát cho tôi một cử chỉ “thả tim”.

Tôi biết rằng cậu ấy cố tình làm như thế để bầu không khí buồn tẻ trong phòng sôi động hơn một chút.

Sau khi hiểu rõ tấm lòng của cậu ấy, tôi lại càng lên dây tinh thần: Bất luận thế nào, tôi nhất định phải cứu cho được Trương Soái và Chúc Thi Nghiên khỏi ký thân linh!

Sau khi ổn định tâm lý, tôi bắt đầu phân chia công việc.

Vân triện, tim ngọc ngàn năm.

Tôi phụ trách Vân triện, Lưu Quốc Lương và Chúc Thi Nghiên phụ trách tim ngọc ngàn năm.

Tần Tuyết tò mò hỏi: "Tim ngọc bội ngàn năm đó ở đâu vậy?"

Tôi cười khẽ, chỉ vào chiếc rương lớn mà Chúc Thi Nghiên mang đến, “Chính là ở bên trong món đồ cổ này.”

"Vạn vật trên thế giới đều tương sinh tương khắc, món đồ cổ này sinh ra tà linh, tà linh một khi lớn mạnh sẽ không chỉ quấn lấy người ban đầu đã dùng máu huyết nuôi dưỡng ả ta, mà còn phản phệ lại thầy phong thủy.” Nhìn thấy mọi người đều mang vẻ mặt mù mờ khó hiểu, tôi tiếp tục giải thích: “Tuy nhiên, thứ duy nhất có thể chống lại tà linh cũng chính là thứ đã sinh ra nó. Vì vậy, tim ngọc ngàn năm tuổi mà cha vợ của Lưu tiên sinh đây đề cập, khẳng định nằm trong món đồ cổ.”

Thì ra là vậy!

Vẻ mặt của những người trong phòng bỗng nhiên biểu lộ ra mấy phần kính nể.

Đặc biệt là ánh mắt của Tần Tuyết, dường như có mang theo một chút nóng bỏng.

Khi tôi chạm vào ánh mắt của cô ấy, lại nghĩ đến cảm giác cô ấy ban nãy trốn trong vòng tay tôi, tim tôi bỗng nhiên nhảy lên, tôi cố dằn lòng xuống và đều đều nói: “Lưu tiên sinh, Chúc tổng, hai người đều là chuyên gia trong ngành đồ cổ, làm cách nào để lấy ra tim của món đồ cổ đó, hẳn là không cần đến tôi múa rìu qua mắt thợ rồi phải không?”

“Đương nhiên rồi!”

Chúc Thi Nghiên mở lời đáp ứng.

Khi chị ấy mới vào căn phòng này, thực sự không hề biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng chị ấy thức thời không dò hỏi quá nhiều, mà đứng sang một bên và yên lặng lắng nghe cho đến khi hiểu rõ ngọn nguồn.

Về điểm này, tôi vô cùng ngưỡng mộ chị ấy.

Xinh đẹp, có năng lực, lại không hề lắm lời.

Sau khi phân chia các nhiệm vụ đâu vào đấy, tôi bắt đầu vẽ Vân triện.

Trước khi vẽ Vân triện, tôi đã nhờ Chúc Thi Nghiên gửi người của chị ấy đi mua chu sa và giấy vàng loại tốt nhất, cũng như những vật dụng cần thiết khác, sau đó tôi mới bắt đầu vẽ.

Vân triện khác với các loại bùa chú mà tôi đã vẽ trước đây, để vẽ được Vân triện không chỉ yêu cầu chất liệu tốt nhất của bùa mà còn đòi hỏi thầy phong thủy phải có kỹ năng và khí công, nội lực mạnh mẽ, có như thế thì uy lực của Vân triện vẽ ra mới đạt đến hiệu quả tốt nhất.

Nói cách khác, uy lực của Vân triện có quan hệ mật thiết với nội khí của thầy phong thủy.

Hồi trước, ông nội đã từng bắt tôi vẽ qua, nhưng dù tôi có cố gắng hết sức để vẽ thì nội khí lại có hạn, nên bốn tấm chỉ vẽ được mỗi một tấm.

Nhưng vào lúc này, tôi có sứt đầu mẻ trán thì cũng bắt buộc phải làm được.

Hiểu rằng tôi cần một môi trường yên tĩnh, Trương Soái bèn đi giúp Lưu Quốc Lương và Chúc Thi Nghiên lấy tim ngọc ngàn năm, còn Tần Tuyết thì giúp tôi nghiền chu sa, ai cũng không dám lớn tiếng quấy rầy.

Toàn bộ thư phòng được thắp sáng trong mấy ngọn nến, vài người đang làm việc lặng lẽ di chuyển, thoạt nhìn trông rất ư quỷ dị...

Thời gian cứ thế trôi qua.

Mãi cho đến khi trời nhá nhem tối, cuối cùng tôi cũng vẽ được một tấm Vân triện ưng ý.

Lúc này, tôi hoàn toàn sức cùng lực kiệt, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, cả người lay lắt như muốn đổ gục xuống.

“Đại sư, cậu không sao chứ?” Tần Tuyết lập tức rút ra hai tấm khăn giấy, đau lòng lau mồ hôi trên trán cho tôi và dịu dàng hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, "Tôi không sao, đừng lo lắng."

Tần Tuyết xót xa hỏi: "Đại sư, cậu có muốn ăn chút gì không, vừa rồi tôi có nấu mì gói cho mọi người, tạm gác lại công việc ăn một chút đã... Cậu cứ nằm nghỉ một chỗ, tôi sẽ đút cho cậu ăn.”

Tôi đã muốn từ chối.

Trước mặt mọi người mà làm vậy dường như không ổn lắm.

Nhưng khi Tần Tuyết nhìn tôi với đôi mắt to đầy mong đợi, lời từ chối tôi định thốt ra chạm đến môi thì dừng lại, bị nuốt ngược vào trong bụng.

Và như thế, Tần Tuyết đút cho tôi ăn mì từng miếng một.

Chúc Thi Nghiên ở một bên vừa nhìn vừa cười thầm.

Có điều, nụ cười của cô ấy có mấy phần ý vị thâm trường.

Tôi vô thức liếc nhìn qua Trương Soái, Trương Soái nhanh chóng quay đầu sang một bên, làm bộ như không nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của Tần Tuyết với tôi.

Tôi chợt nhận ra, kể từ khi cậu ấy có loại quan hệ đó với ký thân linh, dường như trước mặt Tần Tuyết cậu ấy dần trở nên ít nói, đến chuyện “ăn giấm” thường ngày cũng không còn nữa.

Có lẽ, cậu ấy không thể vượt qua nổi cửa ải nội tâm của chính mình?

Sau khi hiểu được điều này, tôi bỗng cảm thấy có chút xót xa cho Trương Soái.

Rõ ràng là cậu ấy đã thích Tần Tuyết nhiều năm như vậy, sau đó lại tự mình tuyên án "tử hình", hẳn là cậu ấy rất đau khổ...

Một bữa ăn nhanh chóng được xử lý sạch sẽ.

Lúc này, sắc trời đã tối đen như mực.

Tiếp theo, đã đến lúc hành động.

Đầu tiên tôi yêu cầu Lưu Quốc Lương gỡ bỏ toàn bộ những tấm vải đen trùm trên gương và các bức họa trong nhà, cũng như tắt hết tất cả ngọn nến trong phòng khách và phòng ngủ, sau đó hỏi ngày tháng năm sinh của Trương Soái và viết nó lên một mảnh giấy đỏ, niệm mấy câu chú ngữ, rồi đốt bỏ mảnh giấy đó.

“Đại sư, vậy là xong rồi sao?” Trương Soái tò mò hỏi tôi, “C hỉ như vậy có phải là quá qua loa rồi không?”

Tần Tuyết trừng mắt nhìn Trương Soái một phát, nhỏ giọng nói: "Không cho phép cậu nói chuyện như thế với đại sư!”

Cô ấy đây là... đang bảo vệ tôi sao?

Lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó tả, nhưng đành ho khan vài tiếng, kiên nhẫn giải thích với Trương Soái: “Đây là Đưa Âm Lang, nghĩa là gả cậu làm chú rể cho cô ta. Giấy đỏ mực đen, lời người mai mối, đến lúc đó tự nhiên cô ta sẽ hiện thân.”

"Làm, làm chú rể của cô ta?"

Trương Soái sửng sốt, lắp ba lắp bắp hỏi tôi: "Đại sư, lỡ như, lỡ như cô ả thực sự nhìn trúng tôi, bắt tôi làm chú rể ma của cô ả luôn thì phải làm sao? Chuyện này có khả năng không?”

"Có!"

Tôi gật đầu.

Trương Soái suýt chút nữa cắn đứt luôn đầu lưỡi, "Cái đó, cái đó..."

“Sống mái một phen, liều mạng chiến đấu!” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cậu ấy, sắc mặt nghiêm nghị, “Nếu bây giờ cậu hối hận, vẫn còn kịp!”

Trương Soái hít sâu một hơi, "Không, tôi không hối hận!"

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Trương Soái, tôi buộc lòng phải nhẫn tâm đẩy cậu ấy ra khỏi thư phòng, nhét tim cổ ngọc ngàn năm vào tay cậu ấy, thì thầm dặn: “Nhớ kỹ, phải nhanh tay! Ra hiệu cho tôi khi cậu làm xong!"

"Được, được..." Giọng của Trương Soái hơi run.

Kẽo kẹt...

Một cơn gió âm lãnh thổi qua.

Cửa nhà Lưu Quốc Lương bị mở bung ra.

Ký thân linh đến rồi...

Hết Chương 42

Bạn đang đọc Đệ Nhất Phong Thủy Sư [Bản Dịch] của Trác Nhiễm Bản Tôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VấnTâmBấtHối
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.