Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghĩa vụ

Phiên bản Dịch · 2993 chữ

Chương 54: Nghĩa vụ

Người dịch: Linh nhạt nhẽo

Giang Yến cuối cùng đã làm được ba món mặn và một món canh đẹp mắt, nạm bò hầm với khoai tây, cánh gà kho, rau cải xào và canh trứng cà chua.

Màu sắc tươi sáng, hương vị tuyệt hảo, Lâm Tiêu ăn đến nỗi không chịu được nữa mới ngừng đũa, hớp một ngụm coca lạnh trên bàn, hài lòng sờ sờ bụng, không chút do dự khen ngợi: " Trình độ nấu ăn của anh còn tốt hơn mẹ em."

Giang Yến ăn không nhiều, dừng đũa trước cô rất lâu, nghe vậy chỉ nheo mắt cười, lấy khăn giấy bên cạnh áp lên khóe môi cô, nhẹ nhàng lau: “Em no chưa? "

“No rồi.” Lâm Tiêu dựa lưng vào ghế, tư thế uể oải, mí mắt rũ xuống, dùng ngón tay không theo quy luật mà vỗ vỗ bụng, bộ dạng ngoan ngoãn như một con mèo sắp sửa ngủ trưa sau khi ăn no.

Giang Yến nhếch khóe môi, nhặt chiếc đĩa trống trên bàn, đi vào nhà bếp.

Nghe thấy âm thanh, Lâm Tiêu giúp anh mang những đĩa còn lại vào, hai người nép sát vào nhau bên bồn rửa, nhỏ giọng nói chuyện.

Trong phòng ánh đèn mờ, có hai bóng người một cao một thấp phản chiếu trên tấm kính trong suốt của cửa sổ.

Đợi dọn dẹp xong, mới hơn tám giờ.

Giang Yến rửa tay xong, lấy khăn tay sạch trong ngăn tủ bên cạnh lau tay, thấp giọng hỏi: "Đưa em về nhà nhé?"

“Ở lại thêm chút nữa.” Lâm Tiêu nắm tay anh qua chiếc khăn và dùng đầu ngón tay nhéo miệng hổ của anh, “Em muốn ở cùng anh một lát.”

Giang Yến đột nhiên mỉm cười, "Được."

Vẫn còn sớm, cả hai lên phòng trên lầu, Giang Yến tìm một bộ phim mang phong cách hồi hộp, rating cao.

Khi bộ phim bắt đầu, Giang Yến tắt đèn để tạo bầu không khí.

Trên bàn cà phê là dâu tây anh vừa mua tối nay.

Dâu tây mùa này căng mọng, màu đẹp, cắn một miếng là nước màu đỏ tươi tràn ra, ăn rất ngọt.

Lâm Tiêu một mình ăn hai quả, lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có người, đưa tới, "Ăn không?"

Qua ánh sáng lờ mờ, quả dâu tây cô đang cầm trên tay hiện lên rồi biến mất theo độ sáng của màn hình, Giang Yến nghiêng đầu về phía đó, màn hình đột nhiên tối lại.

Một giây sau, đôi môi vốn định cắn trái dâu không ngờ lại phủ lên mu bàn tay cô.

Lâm Tiêu đột nhiên sững người, nghe thấy nụ cười sâu thẳm của anh, cô đẩy đầu anh ra, lẩm bẩm: "Cười cái rắm."

Anh bất động, khẽ nghiêng đầu cắn đứt quả dâu tây cô đang cầm, đôi môi ấm áp mềm mại.

Không biết là cố ý hay không, lại lần nữa lau nhẹ ngón tay cô.

Những động tác được cố tình làm chậm lại, bất luận nhìn từ phương diện nào, đều dễ dàng làm người ta nảy sinh ra nhiều ý nghĩ.

Lâm Tiêu – một tân binh trong tình trường hoàn toàn không có năng lực chống trả ở trước mặt anh, cho nên cô chỉ có thể bực bội ném đĩa trái cây trong tay vào trong ngực anh, hằn học nói: "Anh tự ăn đi!"

“Không được.” Anh đặt lại đĩa hoa quả vào tay cô, ngữ khí cố ý hạ thấp để ra vẻ mập mờ cùng tình cảm, “Em đút thì sẽ ngọt hơn.”

Bộ phim tổng thời lượng là hai tiếng, nhìn thấy kết cục cuối cùng hai bên đều thua thiệt, Lâm Tiêu có chút nức nở, đồng thời cảm thấy cốt truyện có chút kích thích tư duy.

Từ xác chết nam giới giấu tên trong khách sạn khai trương, từng bước dẫn đến vụ án một gia đình bốn người bị tiêu diệt mười năm trước chưa có lời giải, khi cảnh sát bắt được nghi phạm và tiết lộ nội dung thẩm vấn, Lâm Tiêu đã nghĩ rằng người này sẽ nói điều gì đó đáng ngạc nhiên.Những lời đáng ngạc nhiên hóa ra là do cuộc sống gia đình không hạnh phúc và cha mẹ thích con trai hơn con gái, dẫn đến sự biến dạng tâm lý, và rồi họ đi vào con đường không thể quay lại.

Cuối phim, đạo diễn tung ra đoạn ghi âm dài 5 phút phỏng vấn giấu tên không tiết lộ danh tính người phỏng vấn, những người phỏng vấn đều là phụ nữ, cuộc sống gia đình không hạnh phúc, không được cha mẹ coi trọng, sống dưới cái bóng của tư tưởng gia trưởng truyền thống lâu nay .

Lâm Tiêu bị ấn tượng sâu sắc bởi những lời của một người phỏng vấn.

“Tôi không thể phủ nhận rằng bố mẹ yêu thương tôi, nhưng tôi không thể bỏ qua rằng tất cả những tự ti và lo lắng trong cuộc sống của tôi cũng là do họ trao cho”.

Bài hát kết thúc đã kết thúc.

Ngay khi Giang Yến định bật đèn, anh nghe thấy giọng nói của Lâm Tiêu: "Bố em là một người chồng tốt, cũng là một lãnh đạo tốt, em trước đây luôn cho rằng ông cũng là một người bố tốt."

Giang Yến vẫn bật đèn, xuyên qua ánh đèn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô gái nhỏ, không nói gì, ôm cô vào lòng.

“Thật ra ông ấy là một người bố rất tốt.” Lâm Tiêu nói: “Chỉ là ông ấy hình như thích con trai hơn con gái mà thôi.”

Cuộc cãi vã của Lâm Vĩnh Thành và Phương Nghi Tống vào đêm hôm đó như một cái gai đâm vào tim Lâm Tiêu.

Nó nằm ở đó, không có cách nào xem nhẹ được.

Trong phòng phút chốc lặng im.

"Thật ra người lớn có tư tưởng gia trưởng cũng là bình thường, dù sao đây cũng là văn hóa trải qua mấy thế kỷ tôi luyện, đã ăn sâu vào lòng rất nhiều người." Giang Yến vỗ vỗ lưng cô, không khỏi nói lời an ủi, "Chúng ta không có cách nào để thay đổi cái cũ – suy nghĩ của người lớn, nhưng anh có thể đảm bảo, sau này trong nhà chúng ta sẽ không xuất hiện tình huống như vậy. "

Anh kéo cằm cô nhẹ nhàng nâng lên, cúi đầu đến gần cô, đôi môi ấm áp khẽ chạm vào trán cô, trong lời nói ẩn chứa đủ loại dịu dàng.

"Bất kể là nam hay nữ, chỉ cần là em sinh cho anh, anh đều thích."

Lâm Tiêu hốc mắt lại đỏ lên, môi anh lại dời xuống, hôn lên khóe mắt cô, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau, "Đừng khóc nữa."

Giang Yến vươn tay đem cô ôm vào trong lòng, đầu tựa vào cổ cô, yết hầu khẽ lăn, " Ở chỗ anh, anh chỉ có em, anh cũng chỉ thích em."

Cô gái nhỏ khóc nức nở, những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên cổ và thấm vào quần áo của anh.

Giang Yến biết cô lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc nức nở, còn không phát ra tiếng, cực kì ủy khuất.

Anh ôm người cô, nghe tiếng khóc, chỉ cảm thấy đau lòng.

Trái tim đau quá.

Lâm Tiêu không ở nhà anh quá lâu.

Ngày hôm sau là đêm giao thừa, là ngày gia đình đoàn tụ, Lâm Vĩnh Thành và Phương Nghi Tống vội vã trở về từ thị trấn vào đêm hôm trước, nhưng không thấy ai ở nhà nên vội vàng gọi điện cho Lâm Tiêu.

Khi đó Lâm Tiêu vừa mới khóc rất nhiều, được Giang Yến ôm vào phòng tắm, dùng khăn nhúng nước nóng áp lên mí mắt của cô nhẹ nhàng lau.

Nhạc chuông nhanh chóng phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.

Lâm Tiêu nhận ra đó là nhạc chuông đặt riêng cho bố mẹ, liền đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại, nói vài câu đơn giản, cuối cùng nói sẽ về nhà ngay.

Sau khi cúp điện thoại, Giang Yến đi tới sờ sờ khóe mắt đỏ hoe của cô, "Đi thôi, anh đưa em về."

Ngoài cửa sổ trời đã tối, Lâm Tiêu từ chối: "Em tự bắt taxi về là được."

Anh không đồng ý, mặc chiếc áo khoác lông vũ màu đen treo bên cạnh, mặc áo khoác ngoài cho cô, "Đây là nghĩa vụ của bạn trai."

Trong thời gian nghỉ Tết, nhiều cửa hàng và cơ sở kinh doanh đồ ăn mang về đã đóng cửa, chỉ có ngành kinh doanh taxi hoạt động 24 giờ một ngày, 365 ngày một năm.

Giang Yến gọi một xe.

Khi hai người đến đầu ngõ, tài xế đã đến nơi, cửa sổ xe đang mở ra hút thuốc, nhìn thấy hai người, tài xế vội dập điếu thuốc thò đầu ra ngoài, "Là các cháu đặt xe à, số điện thoại là xxxx?"

"Đúng."

Giang Yến mở cửa xe, đợi Lâm Tiêu lên rồi bước vào.

Tài xế khởi động xe, từ kính chiếu hậu liếc nhìn hành khách ngồi ở hàng sau, rõ ràng có thể nhận thấy tuổi không lớn lắm, quan tâm hỏi: “Kỳ đại lễ này, hai cháu không về nhà sao? ?"

Lâm Tiêu “a” một tiếng, đáp: "Bây giờ cháu đang chuẩn bị về”

“Ồ.” Tài xế cầm vô lăng, đợi xe rẽ ra khỏi ngã tư nhỏ hẹp, cười nói: “Anh em các cháu học ở đâu vậy?”

Lâm Tiêu: "?"

Giang Yến: ""

Bầu không khí như bị ngưng kết.

Tài xế còn tưởng rằng hắn nói bậy, nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ không phải anh em sao?"

"Đúng, bọn cháu không phải là anh em"

Lâm Tiêu còn chưa kịp giải thích, tài xế đã kiên quyết nói: "Vậy chắc chắc các cháu là chị em đúng không?"

Lâm Tiêu: ""

Giang Yến: "?"

“Hai chị em cháu so với hai đứa nhà chú thì nghiêm chỉnh hơn nhiều.” Tài xế nhắc tới hai đứa trẻ trong nhà, giọng điệu tuy có chán ghét nhưng lại tràn đầy yêu thương, “Nhưng không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, hai đứa nhà chú tuy không ưa nhìn lắm, nhưng nhân phẩm trăm người chỉ có một, thành tích thì khỏi phải nói rồi."

Lâm Tiêu: ""

Hả?

Chú à, chú có ý gì vậy! ?

Chú nói rõ ràng cho cháu, nếu không cháu đánh giá thấp cho chú đấy.

Lâm Tiêu muốn cười nhưng lại tức giận nên hồi lâu không trả lời, Giang Yến ngồi bên cạnh cô từ lúc lên xe đến giờ vẫn chưa nói chuyện.

Nhưng tài xế này hình như có tố chất tâm lý siêu mạnh, không nói cũng không sao, chỉ cần nghe tôi nói là được.

Tự nói một mình suốt chặng đường, đến cuối cùng còn bật nhạc để thêm phần vui vẻ.

Xe chạy qua con phố vắng vẻ, tiếng nhạc vụt qua.

"Một ngày tốt lành, hôm nay là một ngày tốt lành"

Cũng may quãng đường không xa, hơn nữa vào dịp Tết trên đường cũng không nhiều xe, nhưng hơn 20 phút sau xe mới dừng lại.

Đầu của Lâm Tiêu bị chấn động bởi tiếng nhạc cổ ồn ào, ngay khi xe dừng lại, cô mở cửa, chạy ra khỏi xe.

Giang Yến ở lại để trả tiền.

"Tổng cộng là 18 tệ 8, hôm nay Tết Nguyên Đán chú xóa cho cháu một số, 18 tệ." Tài xế quay đầu nhìn cậu bé, "Alipay hay WeChat?"

“Tiền mặt.” Giang Yến từ trong túi móc ra một cái ví màu đen, lấy ra một tờ hai mươi tệ đưa cho.

Người lái xe đưa tay ra tiếp, nhưng Giang Yến không buông tay.

Giằng co mấy giây.

Giang Yến buông tay, trầm giọng nói: "Bọn cháu không phải là anh em, cũng không phải là chị em."

Anh nhướng mày liếc nhìn người đứng ngoài xe, sau đó nhìn tài xế đang nhìn với ánh mắt nghi hoặc, ngữ khí kiêu ngạo không thể giải thích được.

"Chúng cháu là một đôi." -

Đêm khuya, nhà nào trong xóm cũng thắp đèn, sáng trưng, sáng như ban ngày.

Giang Yến đưa Lâm Tiêu đến trước lầu dưới nhà cô, hai bên đường là những cây sung cao chót vót, những ngày mùa đông, chỉ còn lại những cành trơ trụi, xuyên qua ánh sáng, có những bóng mờ trên mặt đất.

"Đi lên đi."

Anh cho hai tay vào túi.

Lâm Tiêu kéo khóa áo khoác ngoài, thăm dò hỏi: “Anh thật sư không muốn cùng em về nhà ăn Tết sao?”

Giang Yến cười lạnh một tiếng, vươn tay xoa xoa đầu cô, "Nếu anh thật sự cùng em trở về, anh sợ bố mẹ em đuổi anh ra khỏi cửa."

Lâm Tiêu cau mày, im lặng không nói.

Giang Yến biết cô đang nghĩ gì, liền luồn tay xuống nhéo má cô, "Ngày mai anh đến nhà Quan Triệt."

"Thật sao?"

Anh gật đầu, "Ừm, năm nào cũng qua, bố của Quan Triệt và bố anh là bạn học, trước đây quan hệ rất tốt, dì Quan cũng rất quan tâm anh."

Thấy anh không có nói dối, Lâm Tiêu miễn cưỡng yên tâm, "Vậy được rồi, vậy em đi về trước."

"Về đi."

Lâm Tiêu cứ ba bước lại quay đầu lại, đến lầu hai, từ cửa sổ hành lang nhìn ra ngoài, phát hiện anh vẫn đứng dưới lầu, cô liền mở cửa sổ gọi tên anh.

"Giang Yến."

Anh ngẩng đầu lên đáp lại, hơi nheo mắt lại, "Làm sao?"

“Không còn sớm nữa, anh mau về đi.” Cô gái nhỏ đứng ở trước cửa sổ, lộ ra gần hết thân hình, “Em rất nhanh sẽ về đến nhà.”

Giang Yến nhìn cô, cảm thấy không có gì đáng lo ngại, vì vậy anh gật đầu, "Được."

Anh bước ra khỏi tiểu khu.

Ánh đèn đan xen, cảnh vật hai bên đường như kéo dài ra xa, người thanh niên đi trong ánh sáng, dáng người cao thẳng, bước đi vững vàng.

Lâm Tiêu đứng trước cửa sổ nhìn một lúc lâu, cuối cùng lấy điện thoại di động ra chụp một tấm.

Trên con đường vắng, bóng dáng thiếu niên trải dài vô tận, xung quanh sáng choang nhưng dường như chẳng liên quan gì đến anh.

Lâm Tiêu khẽ thở dài, đợi đến khi anh khuất hẳn mới quay người bước lên lầu, đi được vài bước cô mới phát hiện mình muốn đi thang máy.

Trong đêm gió thổi tuyết rơi, mãi đến rạng sáng mới ngừng.

Ngày 30 Tết.

Lâm Tiêu dậy sớm, lúc mở rèm cửa ra mới phát hiện cả tiểu khu đã bị tuyết phủ trong đêm, một khoảng trắng bao la, có dấu vết của tuyết ở góc các mái hiên.

Lâm Vĩnh Thành và Phương Nghi Tống hiếm khi được nghỉ ngơi, dậy sớm làm ở trong bếp rất lâu.

Khi đến gõ cửa, Lâm Tiêu vừa tắm rửa xong.

“Dậy rồi à, tưởng con vẫn đang ngủ.” Phương Nghi Tống thay bộ thường phục công sở, mặc bộ đồ ở nhà, mái tóc xoăn nhẹ được buộc tùy ý, lông mày ôn hòa, “Ra ngoài đi, đến giờ ăn sáng rồi."

Lâm Tiêu rũ quần áo trong tay, cười nói: "Thay quần áo xong con ra luôn."

"Được."

Một gia đình ba người hiếm khi có thể ngồi cùng nhau, bầu không khí trên bàn ăn rất hài hòa.

Lâm Tiêu cắn viên cơm nếp, vô ý ngước mắt nhìn hai người bọn họ, dường như không nhìn ra có gì khác thường.

Cô không biết là do bọn họ đóng kịch quá tốt hay là sự tình thật sự thoáng qua, lòng đầy thắc mắc nhưng cô chưa từng hỏi.

Ăn sáng xong, Lâm Vĩnh Thành xắn tay áo vào bếp thu dọn đống bừa bộn.

Lâm Tiêu và Phương Nghi Tống đang ngồi trong phòng khách trò chuyện, chủ đề không gì khác hơn là thành tích học tập và các vấn đề về mối quan hệ được đề cập hàng năm.

Kể từ khi Lâm Tiêu học cấp hai, Phương Nghi Tống mỗi năm đều sẽ cùng cô nói chuyện một chút về chủ đề yêu sớm, cũng không phải để ngăn cản, mà chủ yếu là để tránh một số điều không nên xảy ra khi yêu ở lứa tuổi của cô.

Bọn họ ở phương diện này có đủ sự cởi mở, nhưng ở một số nơi chưa được phép, họ cũng kiên quyết không cho phép.

Năm nay Phương Nghi Tống lại hỏi về vấn đề này, và câu trả lời của Lâm Tiêu khác với những năm trước.

Đối với sự cởi mở của bố mẹ, cô cũng có đủ sự thành thật, "Con có bạn trai rồi."

Mẹ Lâm không quá ngạc nhiên, hỏi, " Là bạn nam cùng lớp với con?"

“Vâng.” Lâm Tiêu xấu hổ sờ sờ chóp mũi khi bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của mẹ Lâm phía trên, “Là bạn cùng bàn của con.”

Phương Nghi Tống chạm vào đầu cô với một nụ cười dịu dàng, "Vậy thằng bé nhất định là một cậu bé rất tốt."

Nghe điều này, Lâm Tiêu đột nhiên nghĩ đến Giang Yến.

Nhớ đến những lời anh nói, những việc anh làm, con người của anh.

Trong mắt dần dần hiện lên ý cười, không thể che dấu.

"Anh ấy là chàng trai tốt nhất mà con từng gặp."

Bạn đang đọc Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi của Tuế Kiến
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minminmo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.