Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sủi cảo

Phiên bản Dịch · 3638 chữ

Chương 55: Sủi cảo

Người dịch: Linh nhạt nhẽo 

Chủ đề về Giang Yến và yêu sớm dừng lại khi điện thoại di động của Phương Nghi Tống đột nhiên reo lên.

Bà cầm lấy điện thoại trên bàn, đứng dậy chuẩn bị đi vào thư phòng, vẻ mặt áy náy: "Thật xin lỗi Tiêu Tiêu, mẹ có cuộc gọi quan trọng, không thể cùng con nói chuyện được nữa."

Lâm Tiêu đã quen rồi, trước đây cũng thường xảy ra những cảnh này, "Vâng, không sao, mẹ đi làm việc trước đi."

Trong lúc nói chuyện, Lâm Vĩnh Thành cũng thu dọn xong, đi ra khỏi bếp, sau khi trò chuyện với Lâm Tiêu vài câu, Phương Nghi Tống gọi ông vào thư phòng.

Cả hai giống như con quay không bao giờ dừng lại, với vô vàn công việc.

Lâm Tiêu ngồi trong phòng khách một lúc, sau đó đứng dậy, trở về phòng.

Buổi sáng chiếc điện thoại bị cô thuận tay vứt trên giường không ngừng rung ù ù.

Cô lướt qua từng cái một, trả lời tất cả những người đã gửi lời chúc cho mình, thậm chí còn gửi tin nhắn cho các giáo viên cấp hai cũ của mình.

Cả Lâm Vĩnh Thành và Phương Nghi Tống đều không có anh chị em thân thiết nào, từ nhỏ Lâm Tiêu chưa từng thấy họ hàng nào đến nhà.

Cũng khó trách.

Bố cô hẳn cũng sẽ nghĩ như vậy.

Sẽ muốn có thêm một đứa con nữa, một cậu bé có thể tiếp tục công việc kinh doanh của gia đình.

Lâm Tiêu có lúc nghĩ không ra, chẳng lẽ cô không phải cũng kế thừa huyết mạch của họ sao?

Tại sao có những việc nhất định phải là con trai mới được.

Tuy nhiên, câu hỏi này sẽ không bao giờ được trả lời.

Lâm Tiêu gửi xong hết tin nhắn, cô nhấp vào WeChat cũng gửi cho Giang Yến một tin-

Anh rất nhanh đã trả lời lại, nhưng lại là Quan Triệt thay anh gửi –

-Haha, chúc mừng năm mới em gái. (Anh là Quan Triệt)

Ngoài ra còn có một bức ảnh.

Giang Yến mặc một chiếc áo len màu xanh nước biển, tôn lên làn da tráng sáng của anh, đang cúi đầu, gáy lộ ra một đường nét đẹp, anh đang đứng cạnh bàn, trong tay cầm một chiếc sủi cảo, trên bàn có rất nhiều sủi cảo đã được gói xong.

Ở sau lưng anh là phòng bếp, trên hai bên cánh cửa trượt dán chữ Phúc thật lớn màu đỏ.

Đậm hơi thở của cuộc sống.

Lâm Tiêu mỉm cười, dùng ngón tay gõ bàn phím-

-Chúc mừng năm mới, anh Quan Triệt-

-Giang Yến và mẹ anh đang bận một chút, cậu ấy được mẹ anh thích hơn anh [khá đột ngột.jpg]- Cũng được con gái yêu thích hơn anh.

Lâm Tiêu cười hì hì, cùng anh ta câu được câu chăng nói chuyện trên WeChat, một lúc sau, anh ta đột nhiên gọi video.

Lâm Tiêu sửng sốt một lúc mới kết nối, với một giọng điệu thăm dò, "Anh Quan Triệt?"

Trong ống nghe đột nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh, tiếp theo là giọng nói quen thuộc mà lãnh đạm của Giang Yến: "Anh cũng lớn hơn em, tại sao chưa từng nghe em gọi một tiếng anh trai?"

Nói xong, Lâm Tiêu còn nghe thấy Quan Triệt ở bên cạnh mắng: "Mày mẹ nó là đồ nhỏ mọn, người ta gọi tao là Triệt ca thì làm sao?"

Hai người này đơn giản là người này ẫu trĩ hơn người kia.

Không nghe thấy cô trả lời, Giang Yến đưa điện thoại lên xem, sau đó đẩy đầu Quan Triệt, "Hả?

Tại sao không nói? "

Lâm Tiêu ngồi dậy, khoanh chân, giả vờ bối rối, "Nói gì cơ?"

"Em nói gì?"

"Anh không nói em làm sao biết mình phải nói gì?"

"" Giang Yến đứng bên cửa sổ, trên cửa sổ cũng dán một câu chúc phúc màu đỏ, anh cười một cách hàm ý, chủ đề bất ngờ thay đổi, "Bữa sáng ăn gì?"

Lâm Tiêu hừ một tiếng, sau đó mới nhớ tới trả lời: "Bánh trôi."

Nói đến đây, cô nhớ tới món sủi cảo vừa nhìn thấy, vô cùng kinh ngạc: "Không nhìn ra, anh thế mà còn biết gói sủi cảo."

"Có gì mà anh không biết đâu?"

Lâm Tiêu cười rõ ràng hơn, "Trong nhà các anh Tết đến đều ăn sủi cảo sao?"

"À, dì Quan là người miền Bắc."

"Đây là sự khác biệt Bắc Nam sao?"

Tây Thành nằm ở phía nam sông Dương Tử, trước đây Lâm Tiêu cũng biết ở một số địa phương miền Nam miền Bắc có sự khác biệt rất lớn, ví dụ như điều hòa, vẫn chưa được phổ cập toàn bộ ở miền Nam ẩm lạnh.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô biết được sự khác biệt ở chi tiết như vậy, "Thật kỳ lạ, tại sao ở chỗ em lại lưu truyền ăn bánh trôi nhỉ.”

"Có lẽ chỗ em cảm thấy bánh trôi ngon hơn."

"Không nha, em thích ăn sủi cảo hơn."

Chữ "Phúc" trên cửa sổ lật lên ở một góc, Giang Ngạn giơ tay ấn phẳng nó, "Muốn ăn sủi cảo không? Vậy lúc về anh sẽ để lại cho em một hộp. "

“Được a.” Lâm Tiêu chỉ cảm thấy anh nói đùa, “Vậy sủi cảo chỗ các anh có phải bỏ đồng xu vào bên trong không?”

Hắn nhất thời nghe không rõ, "Bỏ cái gì?"

“Tiền xu a, không phải người ăn được tiền xu, năm mới sẽ gặp nhiều may mắn hơn sao.”

Câu chuyện này Lâm Tiêu nghe được từ một blogger trên Weibo kể lại, Tết Nguyên Đán cả nhà làm sủi cảo, thi xem ai ăn được tiền xu, ai ăn sẽ gặp may mắn trong năm mới.

Giang Yến cười một tiếng, "Em nghe mấy lời nhảm nhí này ở đâu vậy?"

Lâm Tiêu còn muốn nói gì đó, lại nghe thấy âm thanh từ chỗ anh, hình như đang gọi anh, Giang Yến đáp: "Lập tức tới."

Ngồi ở trong chăn, cô thấp giọng hỏi: "Là dì gọi anh à? Vậy anh đi đi, chút nữa nói chuyện sau."

“Ừm.” Giang Yến quay đầu lại, nhìn thấy Quan Triệt bị mẹ Quan kéo tai sang một bên, khóe môi cong lên, “Chúc mừng năm mới.”

Cô cười khúc khích, "Chúc mừng năm mới."

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tiêu xem đi xem lại điện thoại, thực sự không có việc gì, lại vén chăn nằm xuống lần nữa.

Đến chiều tối, không khí Tết càng nồng hậu, ban quản lý tiểu khu rất có tình người, mỗi hộ gia đình đều được tặng một câu đối đẹp.

Sáng sớm tiểu khu vẫn còn là một màu tuyết trắng nay đã được trang hoàng đèn hoa, đèn giăng khắp nơi, những tòa nhà cao tầng sừng sững, nhà nào cũng thắp đèn, nhìn từ xa đã thấy cảnh gia đình hạnh phúc.

Pháo hoa nhân gian, là thứ tốt nhất có thể xoa dịu trái tim phàm trần.

Lâm Tiêu giúp bố Lâm đem câu đối mà ban quản lý tòa nhà tặng dán ở trước cửa.

Mẹ Lâm thì ở trong bếp chuẩn bị cơm tất niên.

Đây là thói quen của Phương Nghi Tống, kể từ khi công ty chuyển về Tây Thành, hàng năm dù bận rộn đến đâu bà cũng sẽ tự mình nấu nướng chuẩn bị bữa tối giao thừa, thậm chí còn đưa Lâm Tiêu đi chơi.

Điều này dường như là ước định mà thành.

Lúc này Lâm Tiêu mới thực sự cảm nhận được hơi ấm từ gia đình.

Tay nghề nấu ăn của mẹ Lâm rất tốt, không kém trình độ của các đầu bếp Lâm Tiêu đã ăn ở bên ngoài, đặc biệt là những món được chuẩn bị kỹ lưỡng, vừa ngon vừa đẹp mắt.

Bảy giờ tối.

Gia đình ba người lại ngồi vào bàn, TV trong phòng khách đang phát Gala Lễ hội mùa xuân.

Lâm Vĩnh Thành cũng nghe nói về bạn trai Lâm Tiêu từ Phương Nghi Tống, sau khi hỏi vài câu đơn giản,còn khuyên răn: "Ở độ tuổi các con cũng không phải yêu sớm nữa, yêu đương cũng không sao, chỉ là có một vài việc là vùng cấm, không được làm."

“Con là con gái, bố không muốn sau này con phải chịu thiệt.”

Lâm Tiêu biết ý của Lâm Vĩnh Thành, từ khi học cấp hai, nàng mỗi năm đều sẽ nghe hai người bọn họ đối thoại vài câu, gật đầu đáp: "Con biết rồi ạ."

“Được rồi, hôm nay là đêm giao thừa, không nói mấy chuyện này nữa.” Phương Nghi Tống kịp thời thay đổi chủ đề, “Mau ăn đi.”

Hai vợ chồng rất có nguyên tắc, trên bàn ăn chưa bao giờ nói chuyện công việc, giống như để chăm sóc Lâm Tiêu, hầu hết các cuộc trò chuyện đều xoay quanh Lâm Tiêu.

Ăn xong bữa tối đã là hơn hai tiếng sau, cơm no rượu say.

Phương Nghi Tống đứng dậy trở về phòng, khi quay lại trên tay cầm vài thứ.

Bà trở lại chỗ ngồi của mình, ngồi xuống, đầu tiên lấy một phong bao màu đỏ đưa cho Lâm Tiêu, "Đây là lì xì mẹ và bố con cho con, hi vọng năm mới con bình an vui vẻ, thành công trong học tập."

Phương Nghi Tống nói xong, lại nghĩ tới điều gì đó, cười nói: "Ồ, đúng rồi, năm nay còn phải chúc con và bạn trai nhỏ tình yêu bền chặt."

Lâm Tiêu đỏ mặt, vươn tay nhận lấy hồng bao, "Cám ơn mẹ, cám ơn bố."

Phương Nghi Tống rất coi trọng những thứ nghi lễ này, có lẽ đó là sự hối hận và tội lỗi vì đã bỏ lỡ thời thơ ấu của Lâm Tiêu, về mặt vật chất chưa bao giờ hà khắc với Lâm Tiêu.

Cô muốn gì, chỉ cần là không phải thứ gì quá đáng, Phương Nghi Tống sẽ không bao giờ hỏi.

Sau khi giao bao lì xì, Phương Nghi Tống lấy một tài liệu khác đưa cho Lâm Tiêu, liếc nhìn Lâm Vĩnh Thành rồi nói, "Cái này là bố con cho con."

Lâm Tiêu có chút khó hiểu, nhưng tựa hồ nghĩ tới cái gì, vươn tay đón lấy.

Đó là một tài liệu chuyển nhượng cổ phần.

Trong đó có một đống từ ngữ chuyên ngành, Lâm Tiêu đọc không hiểu, có chút nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, "Đây là?"

“Quyền sở hữu cổ phần của công ty bố con.” Phương Nghi Tống giải thích đơn giản, “5% vốn cổ phần được gán cho tên của con không phụ thuộc vào vốn chủ sở hữu của bố con và mẹ, chỉ thuộc về một mình con. Hiện tại con chưa trưởng thành, mẹ tạm thời sẽ sắp xếp một người quản lý chuyên nghiệp thay con trông nom phần vốn cổ phần này, hàng năm con sẽ tham gia chia cổ tức của công ty giống như những cổ đông khác của công ty, sau này con trưởng thành, nếu con muốn học những thứ này, mẹ có thể tìm người dạy con, nếu con không muốn, thì có thể làm những việc mà con thích, những việc còn lại sẽ có người thay con xử lý. "

Cho dù Lâm Tiêu có ngốc đến đâu, cô cũng nên nhận ra rằng đây là nỗ lực đấu tranh vì cô của Phương Nghi Tống sau khi phải chấp nhận một số quyết định của Lâm Vĩnh Thành, thứ chỉ thuộc về cô.

Trái tim cô đau nhói, đôi mắt cô lại đỏ hoe, "Mẹ"

Phương Nghi Tống nắm tay cô, "Những chuyện này hiện tại con không cần để ý, cũng không cần suy nghĩ nhiều, con chỉ cần nhớ đây là bố con cho con và con xứng đáng nhận được."

Lâm Tiêu áp chế nước mắt "Vâng, con hiểu rồi."

Tiếng nói cười trong phòng ăn trước đó đột nhiên im lặng, không ai nói một lời nào, tiếng cười liên tục từ TV trong phòng khách dường như đang chế nhạo điều gì đó.

Lâm Tiêu liếc nhìn văn kiện trong tay, nắm chặt rồi buông ra, đặt ở cạnh bàn, hít sâu một hơi nói: "Mẹ, mẹ và bố có chuyện gì giấu con phải không?"

Không ngờ cô sẽ hỏi câu này, Phương Nghi Tống và Lâm Vĩnh Thành sững sờ một chút.

Cô nắm chặt hai tay dưới gầm bàn, cố gắng để giọng nói không quá cứng nhắc: “Có liên quan đến kế hoạch sinh em trai của bố sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, Lâm Tiêu tựa hồ đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hơi trầm xuống, "Thực ra con biết hết rồi."

"Tiêu Tiêu" Lâm Vĩnh Thành muốn giải thích điều gì đó, nhưng lúc này, bất kỳ lời nói nào cũng nhạt nhẽo.

“Hơn một tháng trước, vào buổi tối hôm con nói với bố mẹ con ở bên ngoài, lúc bố mẹ về nhà và cãi nhau ở trong phòng khách, thực ra con đang ở nhà.”

Nếu cái gai cắm vào tim sẽ có vết thương, nếu để lâu không chữa vết thương sẽ thối rữa, nhưng để trị vết thương thì trước hết phải lấy cái gai ra.

“Con nghe thấy lời của bố mẹ rồi.” Lâm Tiêu nhéo nhéo ngón tay tìm cho mình điểm chống đỡ, “Con muốn biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào.”

“Tiêu Tiêu.” Phương Nghi Tống mắt đỏ hoe.

Nội dung của vấn đề thực sự giống với những gì Lâm Tiêu nghĩ, nhưng có chút khác biệt.

Lâm Vĩnh Thành hiện đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, nhờ nhiều năm làm việc chăm chỉ, ông đã đạt được thành tích đáng kinh ngạc như hiện tại.

Sự nghiệp thành công, có vợ hiền con ngoan, trong ngành bất kể ai nhắc đến Lâm Vĩnh Thành đều tán thưởng và ngưỡng mộ, nhưng trong những lời khen đó, vẫn không quên nhắc đến một câu, nếu ông Lâm có thêm một đứa con trai kế thừa sự nghiệp nữa thì cuộc sống này không có gì tốt đẹp hơn.

Mấy năm đầu, Lâm Vĩnh Thành không chú ý nhiều đến những lời này, nhưng trong những năm gần đây, quy mô phát triển của công ty ngày càng lớn hơn, gần như độc chiếm ngành bất động sản ở Tây Thành.

Đứng trên cao, người ta nhìn thấy và nhận được nhiều hơn, thì lại không dễ dàng buông tay.

Một người đàn ông tự lập như Lâm Vĩnh Thành lại càng khó có thể dễ dàng giao sự nghiệp vất vả của mình cho một họ ngoại không liên quan sau trăm năm.

Hơn nữa, Lâm Vĩnh Thành là con một nhà họ Lâm, mấy năm trước lúc Lâm lão phu nhân hấp hối, cũng không hi vọng Lâm gia không có người nối dõi.

Một khi những suy nghĩ như vậy lớn lên thì rất khó buông bỏ. Nhưng, Phương Nghi Tống đã gặp rất nhiều khó khăn khi sinh Lâm Tiêu, bác sĩ chuẩn đoán sau này rất khó để mang thai lần nữa, ngay cả khi may mắn có thai, trong thời kì mang thai cũng sẽ có gặp rất nhiều nguy hiểm, vì vậy sau khi sinh Lâm Tiêu, họ quyết định không sinh nữa.

Hiện tại tuy suy nghĩ đã thay đổi rồi, nhưng Lâm Vĩnh Thành cũng không thể để Phương Nghi Tống liều mạng mang thai một lần nữa, vì vậy ông bắt đầu giấu Phương Nghi Tống tìm kiếm khắp nơi người phù hợp để mang thai hộ.

Lâm Vĩnh Thành vốn định đợi mọi chuyện ổn thỏa rồi tìm cách nói chuyện với Phương Nghi Tống, nhưng vợ chồng ngầm hiểu nhau nhiều năm, Phương Nghi Tống không biết từ đâu biết được tin tức, liền tìm người chuyên nghiệp điều tra, sự việc liền bị phơi bày.

Phương Nghi Tống đã tranh luận và cãi vã nhiều lần, cuối cùng mỗi người đều lùi một bước, họ nỗ lực làm thụ tinh trong ống nghiệm, sau khi thành công sẽ tìm người mang thai hộ.

Để bù đắp, Lâm Vĩnh Thành chia 5% vốn sở hữu của mình cho Lâm Tiêu, ngoài ra, Phương Nghi Tống còn yêu cầu Lâm Vĩnh Thành ký một thỏa thuận có công chứng, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, công ty Lâm gia sẽ không bao giờ thuộc sở hữu của một mình đứa trẻ đó.

Sự thật của sự việc nghe có chút khó tin, nó hoàn toàn khác với những gì Lâm Tiêu đoán, cô vốn nghĩ bố Lâm ở bên ngoài lăng nhăng, làm những việc có lỗi với mẹ Lâm.

Nhưng bây giờ nghe có vẻ không phải như vậy, nhưng không thể phủ nhận nếu Phương Nghi Tống không phát hiện ra việc tìm người đẻ thuê, thì Lâm Vĩnh Thành đã có con với người phụ nữ khác.

Mặc dù đó không phải ngoại tình theo nghĩa truyền thống, nhưng việc Lâm Vĩnh Thành làm như vậy vẫn là sai.

Nhưng bây giờ bất kể thế nào, Phương Nghi Tống đã chấp nhận ý tưởng của Lâm Vĩnh Thành, nhưng bà chỉ nhận Lâm Tiêu là con gái.

Lâm Tiêu thật khó để tưởng tượng một người kiêu hãnh như mẹ Lâm sẽ phải trải qua bao nhiêu khó khăn để chấp nhận một quyết định như vậy, để chấp nhận một đứa trẻ lẽ ra phải đến thế giới này với biết bao kỳ vọng, nhưng vì nhiều lý do khác nhau, lại đến không thể nói nên lời. .

Cũng chính lúc này, Lâm Tiêu cuối cùng cũng nhận ra rằng mẹ cô yêu cô nhiều hơn những gì cô tưởng tượng.

Sự thật của sự việc được đưa ra ánh sáng, mặc dù Lâm Tiêu khó có thể tin được, nhưng may mắn là kết quả nằm trong phạm vi cô có thể chấp nhận được.

Cô suy nghĩ một lúc lâu, hỏi bố Lâm một câu: "Bố, bố có thể hứa mãi mãi yêu mẹ không?"

“Đương nhiên, bố sẽ mãi mãi yêu mẹ con.” Lâm Vĩnh Thành khóe mắt có nếp nhăn nhìn cô, “Bố cũng sẽ mãi mãi yêu con.”

Bố Lâm có yêu cô hay không, Lâm Tiêu không nghĩ điều đó còn quan trọng nữa, nói một cách cay nghiệt hơn, nếu bố Lâm thực sự yêu đứa con gái này, ông có thể không cảm thấy bất kỳ sự khác biệt nào giữa con gái và con trai .

Lâm Tiêu không muốn nghĩ về vấn đề này, điều đó không quan trọng, miễn là ông có thể yêu mẹ Lâm mãi mãi và đối xử tốt với cô, đó mới là điều quan trọng nhất.

Sau bữa tối giao thừa, cuộc nói chuyện trong nhà cũng kết thúc, những điều nên biết và những điều không nên biết cũng được thảo luận, trái tim Lâm Tiêu đã bình tĩnh hơn bao giờ hết sau khi chịu đựng hơn một tháng.

Có lẽ, đó là kết quả tốt nhất rồi.

Lâm Vĩnh Thành và Phương Nghi Tống đang dọn dẹp nhà bếp, Lâm Tiêu đang ngồi trong phòng khách chờ đợi buổi biểu diễn đã được chờ đợi từ lâu, sau khi họ dọn dẹp xong, cả nhà ngồi cùng nhau xem Gala Lễ hội mùa xuân, khung cảnh gia đình khá ấm áp.

Gần mười một giờ rưỡi, điện thoại bàn nhà Lâm Tiêu đổ chuông.

Phương Nghi Tống đứng dậy nghe máy, chưa đến nửa phút, bà quay đầu nói, "Tiêu Tiêu, Mạnh Hân tìm con."

Lâm Tiêu “a” một tiếng, cúi đầu đi dép lê đi tới, trước lúc nghe máy cô còn cảm thấy rất kì quái, “Hân Hân? Tìm tớ có việc gì vậy? "

Mạnh Hân đầu bên kia điện thoại tràn đầy ý cười, "Ai nói là tớ tìm cậu, là Giang lão đại tìm không thấy người, gọi điện thoại đến chỗ tớ luôn rồi."

"" Lâm Tiêu hừ một tiếng, sau đó mới nhớ tới mình từ bữa tối đã để điện thoại di động trong phòng, vội vàng cúp điện thoại, "Vậy tớ không nói chuyện với cậu nữa, có gì nói trên Wechat nhé."

Trước khi cô cúp máy, Mạnh Hân nói: "Cậu là đồ vô ơn!"

Lâm Tiêu cười cười, mặc kệ cô, cúp điện thoại, vội vàng trở về phòng.

Chỉ hai ba tiếng không để ý điện thoại, đã có một đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.

Lâm Tiêu không trả lời bất kì tin nhắn nào, trực tiếp gọi lại cho Giang Yến, lập tức có người nhận: "Vừa rồi em đang làm gì?"

"Em vừa ăn vừa trò chuyện với bố mẹ, không cầm điện thoại."

Trong điện thoại trầm mặc một lát, Lâm Tiêu nghe thấy anh thở dài, trong lòng tràn đầy áy náy: "Xin lỗi mà, anh tìm em là có chuyện gì gấp sao?"

"Không có gì."

Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm.

“Chỉ là mang cho em một ít sủi cảo.” Anh chậm rãi nói.

Lâm Tiêu hoàn toàn sửng sốt, thật lâu không nghĩ mở miệng nói chuyện.

"Anh đang ở dưới lầu nhà em, bao giờ em xuống" Hắn giậm chân, mơ hồ nói: "Chết tiệt, anh sắp chết cóng rồi."

Bạn đang đọc Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi của Tuế Kiến
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minminmo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.