Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hội nghị trước cuộc chiến (1)

2636 chữ

Biên

Trời mùa đông, nhưng sau giờ ngọ đã sáng hẳn, ánh nắng ấm áp rực rỡ.

Lưu Vân ngẩng đầu, hai mắt khép hờ, hít vào một hơi thật sâu, dáng vẻ hưởng thụ, thỏa mãn.

- Ngươi đang làm cái gì?

Nhìn dáng vẻ hưởng thụ của Lưu Vân, Hải Luân đi ở bên cạnh hắn không khỏi tò mò hỏi.

- Ta đang tận hưởng mùi vị của ánh mặt trời?

Lưu Vân mỉm cười nói.

- Tận hưởng mùi vị của ánh mặt trời?

Hải Luân có chút không tin.

Lưu Vân khẳng định gật đầu.

- Đúng vậy. Học theo cách của ta thì sẽ biết!

Hải Luân nhắm hai mắt lại.

- Bỏ cái khăn che mặt của ngươi ra đi. Đã ra khỏi thành rồi còn sợ tạo thành hỗn loạn sao?

- Ngươi nghĩ rằng ta muốn mang thứ này sao?

Hải Luân khẽ thở dài, tháo khăn che mặt xuống.

Mặc dù nhắm mắt lại nhưng vừa ngẩng đầu lên, Hải Luân vẫn cảm nhận được một luồng ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào mặt mình, trước mắt nhất thời biến thành một màng màu hồng.

- Hiện tại dùng tâm cảm thụ đi!

Dưới ánh mặt trời, thanh âm Lưu Vân đột nhiên đánh sâu vào trong lòng Hải Luân.

Nàng cảm giác lúc này giống như đột nhiên bị một người ôm chặt lấy, trên người tràn đầy sự ấm áp,cả người giống như muốn hòa tan ra.

Trong trái tim nàng vốn luôn đau khổ, dằn vặt vì những chuyện trước đây, nó luôn ẩn ở nới tối tăm nhất trong tâm linh nàng, lúc này đã không thể dấu diếm dưới ánh mặt trời, càng thể hiện ra một cách rõ ràng, sâu sắc.

Sự thống khổ làm cho khuôn mặt xinh đẹp của Hải Luân trở nên tái nhợt. Nhưng nàng nhanh chóng cảm nhận được một thứ rất lạ. Khi hắc ám hoàn toàn bị ánh sáng thay thế, tâm tình của nàng không hề còn áp lực nữa.

- Hiện tại dùng sức hít một hơi thật sâu để cảm nhận xem ánh mặt trời có mùi vị gì?

Hải Luân nghe lời, dùng sức hít một hơi thật sâu trong không khí.

Một mùi thơm nồng đậm xông vào mũi nàng.

- Thật sự thơm quá!

Hải Luân kinh ngạc nói.

- Đúng vậy. Đó là mùi vị của ánh mặt trời.

Lưu Vân nói.

- Hiện tại mở mắt ra nhìn cảnh sắc trên bầu trời một chút đi.

Mở mắt ra là một bầu trời trong xanh, có vài đám mây trắng đang trôi lững lờ. Vài đám mây xanh đang nhẹ nhàng phiêu đãng trên bầu trời. Tất cả mọi thứ thật hài hòa, cấu tạo thành một bức tranh động lòng người.

- Cho tới bây giờ ta chưa bao giờ phát hiện ra bầu trời lại đẹp như vậy!

Hải Luân ngây ngốc nhìn bầu trời, khẽ thở dài nói.

- Khi chúng ta đắm chìm trong chuyện trước kia, khi chúng ta không cách nào tự kiềm chế được sự thống khổ trong lòng mình thì thế giới quanh ta sẽ chỉ là một màu đen tối.

Lưu Vân cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời.

- Nhưng mà khi ngẩng đầu sẽ phát hiện bầu trời vẫn tươi đẹp như cũ, ánh mặt trời vẫn rực rỡ như trước.

Hải Luân có chút thất thần.

- Nhưng mà mặt trời rồi sẽ phải khuất sau rặng núi.

Lưu Vân lắc đầu.

- Nhưng rồi mặt trời còn có thể mọc lên.

- Cám ơn ngươi!

Hải Luân cười khổ nói.

- Núi cao còn có núi cao hơn.

Lưu Vân nhìn về ngọn núi lớn ở phía xa, tự nhủ.

- Chỉ cần chúng ta không trói chặt hai chân mình lại, trên thế giới này không có gì ngăn cản được bước chân của chúng ta. Sự đau khổ có lúc giống như cái kén, nó có thể làm cho chúng ta không thể hít thở. Nhưng nếu có thể phá kén mà ra, chúng ta có thể hóa thân thành những con bướm bay lượn tự do trong không trung.

- Ta có lẽ sẽ biến thành bướm, còn ngươi khẳng định sẽ biến thành một con hùng Ưng.

Hải Luân mỉm cười nói. Ánh mắt nàng nhìn Lưu Vân tràn đầy sự thích thú, hân thưởng.

Ở phía xa xa trên mặt đất, một đám bụi bốc lên mù mịt, tiếng động cơ truyền đến ầm ĩ.

Mặt đất cũng run rẩy.

Nanh Sói đang di chuyển, dưới ánh mắt trời chiếu xuống, trên thân lóe lên quang mang lộng lẫy của kim loại.

Trong bụi mù, Nanh Sói đang xuất ra lưỡi dao sắc bén, thỉnh thoảng phản chiếu ánh mắt trời tạo nên quang mang chói mắt.

Lúc này Nanh Sói đang sử dụng trận trùy hình tiến hành công kích một bãi đất nhỏ.

Nhìn tràng cảnh trước mắt, Lưu Vân không khỏi cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Cảm giác quen thuộc của chiến trường trong giây lát tràn về trong tim hắn.

- Ánh mắt của ngươi làm cho ta cảm thấy rất vui mừng.

Hải Luân khẽ cười.

- Cố gắng của ta cuối cùng cũng không uống phí!

- Rất giỏi sắp xếp!

Lưu Vân khen.

- Linh cảm về Nanh Sói ngươi có từ đâu?

- Ngươi còn nhớ lúc ở trong Tử Vong cốc ngươi đã cho ta một quyển sách không?

- Sách sao? Có nhiều sách lắm, ta không nhớ là quyển nào.

- Địa tinh cơi giới thuật.

Hải Luân đáp.

- Ta từng nói với ngươi ta có lẽ sẽ đem lại cho ngươi một sự vui mừng lẫn sợ hãi. Hiện tại ta đã thực hiện được lời hứa với ngươi.

- Địa tinh cơ giới thuật? trước đây loài người còn có thể thế tạo ra loại vũ khí như vậy sao?

Lưu Vân hoang mang hỏi.

Hải Luân lắc đầu.

- Trong sách ghi lại chỉ là một cái hình vẽ, không biết là tác phẩm của vị địa tinh thiên tài nào. Nhưng lúc đó khoa học kỹ thuật hạn chế cho nên các địa tinh không cách nào giải quyết được vấn đề động lực. Còn ta lợi dụng thành quả nghiên cứu ma pháp của Tư Thản Tinh đại lục để cho ma pháp sư sử dụng ma tinh thạch, thỏa mãn nhu cầu động lực của Nanh Sói.

- Hải Luân à. Ngươi biết không? Nanh Sói trong tương lai sẽ trở thành Chiến tranh chi vương.

Lưu Vân thở dài nói.

- Nanh Sói? Chiến tranh chi vương?

Hải Luân hoang mang nhìn hắn.

- Dưới Uy Ni thành, nó thậm chí ngay cả quân đội của Huyết thần giáo cũng không thể chống cự lại.

Lưu Vân nói.

- Tất cả vừa mới bắt đầu, không nên gấp gáp!

Trong lòng Hải Luân mặc dù tràn đầy nghi hoặc nhưng cũng không có hỏi nữa.

Nàng biết tới lúc thì Lưu Vân sẽ nói những suy nghĩ ở trong lòng hắn cho nàng biết.

- Trong sách còn có vũ khí khác không?

Lưu Vân hưng phấn hỏi.

Mặc dù vũ khí không phải là nhân tố quyết định chiến tranh nhưng mỗi một kiện vũ khí mới xuất hiện sẽ tạo thành ảnh hưởng thật lớn đối với chiến tranh.

- Đa số là dùng cho dân cơ giới. Có vài món khác, với khoa học kỹ thuật hiện tại của Lam Nguyệt đại lục không thể nào chế tạo. Có lẽ ở Tư Thản Tinh đại lục thì có thể làm được.

Hải Luân nhìn Lưu Vân, cười khổ nói.

- Đừng nhìn ta như vậy. Ta không phải là tên cuồng chiến tranh, cũng không phải là thương nhân buôn bán quân hỏa. Ta chỉ hy vọng có đủ lực lượng đánh bại tên Minh Lạc kia.

Lưu Vân hiểu được ánh mắt của Hải Luân, giả vẻ vô tội.

- Hãy tha thứ cho ta. Ta thật sự chán ghét mùi vị máu tanh của chiến tranh.

Hải Luân buồn bã nói.

Lưu Vân nghiêm mặt nói.

- Hải Luân. Chiến tranh là máu tanh, chấm dứt chiến tranh sẽ khiến cho rất nhiều người phải đổ máu. Từ khi ta trở thành quân nhân, ta hy vọng mình có thể chấm dứt chiến tranh, trở thành người bảo vệ hòa bình. Nhưng trên con đường này sẽ vẫn có nhiều người phải đổ máu hy sinh ở trên chiến trường. Đây là một quá trình lấy bạo chế bạo. Cho nên mùi máu tươi là không thể thiếu được.

- Ta chỉ lo lắng ngươi sẽ đam mê nó.

Hải Luân thở dài nói.

- Thật ra ta muốn có cuộc sống yên bình hơn tất cả mọi người. Ta chỉ muốn xây một căn phòng thật lớn ở bờ biển, mang theo Phi Lệ cùng Linh nhi chậm rãi bước trên bờ cát, ngồi ngắm mặt trời lặn xuống, cảm nhận sự ấm áp của gia đình. Mặc dù vẫn chưa có cơ hội thực hiện nhưng ta vẫn đang cố gắng phấn đấu.

- Được rồi. Ngươi có nắm chắc trong trận chiến 3 ngày sau?

- Có. Ta sẽ làm cho những ác ma này vĩnh viễn biến khỏi A Tư Mạn.

Lưu Vân tự tin nói.

- Ngươi chuẩn bị an bài Lang quân như thế nào?

- Ngươi dẫn Lang quân đảm nhiệm đội dự bị đi. Đến lúc thích hợp ta sẽ cho Nanh Sói gia nhập chiến đấu.

- Nghe nói Thủ thành tướng quân của Uy Ni thành dẫn binh lính của hắn hướng ngươi xin tham chiến. Ngươi đã đồng ý?

- Đúng vậy.

Không đợi Hải Luân hỏi tiếp, Lưu Vân đã nói ra quyết định của mình.

Sau khi Hải Luân nghe xong, khuôn mặt biến sắc.

- Đây chính là những người sống sờ sờ!

Lưu Vân nhún vai, tự giễu.

- Có lẽ trời sinh ta là một phần tử khủng bố!

Hải Luân cau mày nói.

- Cái gì mà phần tử khủng bố?

- Không đề cập tới vấn đề này nữa. Ta biết một khi đã quyết định làm ra điều này, có lẽ trên vai ta sẽ chịu sự chửi mắng, tương lai trong sử sách cũng sẽ miêu tả ta là một kẻ lãnh huyết, máu lạnh. Nhưng ta chỉ có làm như vậy mới có thể giúp được bọn họ!

Lưu Vân đột nhiên cảm giác được có lối suy nghĩ siêu cấp vượt thời đại đôi khí cũng là nguyên nhân của sự cô đơn, trống trải.

- Bọn họ một lòng muốn chết?

Hải Luân đột nhiên hỏi.

Lưu Vân gật đầu.

- Chờ khi ngươi nhìn thấy bọn họ, ngươi sẽ biết tại sao ta lại quyết định làm như vậy. Đây là những nam nhân đã mất đi dũng khí để sống, oanh oanh liệt liệt chết trận đối với bọn hắn mà nói có lẽ là chuyện tốt nhất. Ít nhất bọn họ còn có thể bảo vệ sự tôn nghiêm cùng vinh dự của một quân nhân!

- Cho nên ngươi tình nguyện mang tiếng xấu để tạo thành một đám anh hùng A Tư Mạn?

Hải Luân phát hiện nam nhân này đôi lúc thật sự vô cùng ngu ngốc.

- Không còn biện pháp nào. Chỉ có ta có thể hiểu được bọn họ.

Lưu Vân thở dài nói. Quân nhân hiểu rõ về quân nhân.

- Ta cũng có thể hiểu ngươi.

Hải Luân nói.

- Bởi vì ta biết chiến tranh không chỉ có hủy diệt thân thể mà còn hủy diệt tâm linh con người.

- Đúng vậy. Lý Tra Đức tướng quân cùng binh lính của hắn muốn bảo vệ Uy Ni thành cùng dân chúng trong thành. Cuối cùng lại phải vứt bỏ tòa thành, dưới sự bảo vệ của dân chúng rời đi. Sau khi giấc mộng trong lòng một người mất đi, tim của hắn cũng đã chết. Quân nhân Tự Do Thành mạnh mẽ ép ngươi rời đi, mặc kệ để 10 vạn dân chúng chết thảm, mặc kệ để tòa thành bị chiếm đóng, không phải là vì bảo vệ tinh thần tự do sao? Cho nên ta cảm giác được quốc gia của ngươi còn hy vọng. Bởi vì tự do chi hỏa (ngọn lửa tự do) vẫn đang cháy rừng rực.

- Gót sát của Khoa Tư Lâm đế quốc đã làm tan biến bao nhiêu hy vọng. Ta thật sự hy vọng ác ma kia có thể giống như ta, vĩnh viễn biến mất khỏi Tư Thản Tinh đại lục, như vậy cuộc sống của mọi người ở đại lục mới có thể sống tốt hơn một chút. Đáng tiếc cuối cùng hắn vẫn bắt được liên lạc với Khoa Tư Lâm đế quốc.

- Hải Luân tiểu thư, ngươi cứ đau khổ như vậy thì tốt sao? Chẳng lẽ ngươi không biết đạo lý một mỹ nhân u buồn càng làm cho người ta động tâm hơn sao?

Lưu Vân cười khổ nói.

- Ngươi chỉ thích ăn nói lung tung, không chịu nghiêm chỉnh chút nào.

Hải Luân gắt giọng. Trước mặt nam nhân này, khi nàng đau buồn cùng phiền não thì hắn lại đem nàng chọc cười. Loại cảm giác này làm cho nàng rất say mê.

- Ta nói thật đấy. Nếu để cho thủ hạ của ngươi nhìn thấy ta chảy nước miếng, bọn họ nhất định sẽ lấy thân phận sắc lang yêu cầu ta gia nhập Lang quân!

- Ta mặc kệ ngươi!

Hải Luân đi tới sân huấn luyện.

- Không có ý kiến gì về Nanh Sói chứ?

Lưu Vân nói.

- Ý kiến? Ừm, có một chút. Hãy cho phép ta giữ lại, sau khi đánh xong trận này chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu!

Hải Luân đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn Lưu Vân.

- Đánh xong ngươi hẳn là phải lập tức quay về Phổ Lí Tắc Lợi thành chứ. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hành động của Huyết thần giáo gần đây có chút khác thường sao?

- Xem ra ở một vài vấn đề chúng ta có cách nhìn rất giống nhau.

Lưu Vân gật đầu.

- Kì thật từ lúc ta bắt đầu rời khỏi Phổ Lí Tắc Lợi thành, trái tim của ta vẫn không yên tâm. Huyết Khô Lâu xuất hiện đã nhắc nhở chúng ta lực lượng Huyết thần giáo không chỉ như những gì chúng ta đã thấy!

- Sau khi mấy chủng tộc một lần nữa tập hợp lại bên cạnh ngươi, Huyết thần giáo đương nhiên sẽ coi ngươi là cái họa lớn của bọn họ, sớm muộn gì cũng động thủ với ngươi. Trên chiến trường A Tư Mạn, bọn họ đã đem tới bộ đội cường đại như thế. Một khi bọn họ động thủ với ngươi, lực lượng này còn mạnh hơn. Cho nên ngươi cần phải sớm đề phòng.

Hải Luân lo lắng nói.

- Ta hiểu rõ điều này. Hiện tại Phổ Lí Tắc Lợi thành không chỉ có pháo đài Tây Đặc bảo vệ mà còn có trụ sở ở Đại Hành Sơn làm hậu thuẫn, tạm thời hẳn là không có vấn đề gì.

Lưu Vân đột nhiên nhớ tới Na Á suất lĩnh Hỏa Phượng quân đoàn đóng ở pháo đài Tây Đặc.

- Na Á. Có ngươi ở đó, ta hẳn yên tâm hơn.

Đổng Lam Phương

10-08-2011, 04:51 AM

Dị Giới Quân Đội

-- o --

Quyển thứ Năm

Bạn đang đọc Dị Giới Quân Đội của Lý Bố Y
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.