Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô gái bí ẩn

Phiên bản Dịch · 3250 chữ

Ngày hôm sau Nhuận Lệ đi đến đồn cảnh sát, mặc dù cô và cảnh sát trưởng đã trao đổi với nhau nhưng những tin tức mà cảnh sát trưởng cung cấp về cái chết của Tạ Tiểu Hào vẫn không khác gì bài báo trước.

“Xin lỗi cô, hiện giờ cảnh sát chỉ có thể trả lời với báo chí rằng người chết là do bị sát hại. À, chúng tôi không công bố nguyên nhân cái chết vì cách thức giết người của hung thủ quá tàn nhẫn. Tôi có thể cam kết sở cảnh sát thành phố đang dồn toàn lực để điều tra vụ án, ngay khi có thông tin chắc chắn chúng tôi sẽ mở họp báo để nói rõ vụ việc. Cô Y à, tôi làm như vậy là đã cố gắng lắm rồi, cô cứ về trước đi.”

“Nhưng mà theo như phóng viên chúng tôi được biết, cha mẹ của Tạ Tiểu Hào đã phát điên sau khi nhìn thấy xác của con trai mình, họ bây giờ vẫn đang được điều trị tâm lý ở bệnh viện tâm thần. Đây là điều thứ nhất cảnh sát các anh luôn cố tình giấu chúng tôi. Thứ hai, theo như hàng xóm của nhà nạn nhân kể lại, cái ngày cảnh sát các anh đến hiện trường đã phải điều động rất nhiều nhân viên pháp y, lại còn chở xác về phòng khám nghiệm tử thi bằng xe bus….”

Cơn giận dữ tăm tối thoa đầy gương mặt đầy nếp nhăn của vị cảnh sát trưởng :

“Cô Y, cô can thiệp hơi sâu rồi đấy. Bọn tôi là cảnh sát của nhân dân, nên bọn tôi tự mình có lập trường và hướng giải quyết riêng, bên chính phủ cũng đã ra chỉ thị phải xử lý vụ án trọng điểm này. Khi bọn tôi có kết quả đều tra sẽ công bố sau, giờ thì mời cô!”

Nhuận Lệ tặc lưỡi, cô biết mình có ráng hỏi thêm cũng bằng thừa, cảnh sát trưởng sẽ không trả lời thêm câu nào nữa. Bằng vào kinh nghiệm ba năm lăn lộn trong nghề nhà báo, cô đoán được chuyện này chắc chắn có một bí mật rất đáng sợ. Vụ án này giống hệt như khi cha mẹ cô qua đời bảy năm trước. Anh cô có nói gì cô cũng kệ, Nhuận Lệ đã quyết tâm phải tra đến cùng. Bước ra khỏi đồn cảnh sát, cô xoay cây bút trong tay, phân vân không biết mình nên làm gì tiếp theo. Phải hỏi thăm ai bây giờ nhỉ? Chắc chắn chính quyền đã ra lệnh tất cả cảnh sát và giới truyền thông phải giữ im lặng, còn mỗi cha mẹ của Tạ Tiểu Hào thì họ lại sang chấn tâm lý mất rồi.

Thôi kệ, người điên nói lời điên cũng được, có còn hơn không. Biết đâu họ vô tình tiết lộ ra chút manh mối nào thì sao.

Quyết định xong, cô bỏ cây bút đã theo mình chinh chiến lâu năm vào túi và chạy nhanh ra bãi đỗ xe. Trong khoảnh khắc khi cô xoay người lại, một cô gái áo đen đầy u ám với mái tóc xõa dài phủ mặt đang dùng ánh mặt lạnh băng nhìn vào bóng lưng của cô, điều này Nhuận Lệ hoàn toàn không hay biết.

Bằng mọi giá tối hôm nay Nhuận Lệ phải tìm được manh mối vụ án. Cô không muốn mai thức dậy lại nghe tin có người chết nữa. Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, cô thả hồn mình theo quãng đường dài hướng đến viện tâm thần, lắng nghe những dòng thứ khán giả gửi về kênh radio. Ông anh cô có nói trưa này sẽ lên radio để đọc một trích đoạn trong tác phẩm mới của mình. Cô vừa xoay nút chỉnh âm lượng vừa nghe MC nói liên tục:

“Đài tiếng nói nhân dân Trung Hoa kính chào tất cả khán thính giả, hôm nay chúng tôi hân hạnh được giới thiệu khách mời Y Nhuận Ám – nhà văn kinh dị và đồng thời cũng là tác giả của những tiểu thuyết trong top best seller book đến tham dự. Bây giờ chuyên mục ‘tiếng nói từ cõi âm’ xin được phép bắt đầu. Xin chào Anh Y Nhuận Ám, lời đầu tiên cho phép chúng tôi chúc mừng tác phẩm mới của anh vừa xuất bản, tiểu thuyết này hiện đang được rất nhiều độc giả trong và ngoài nước quan tâm đến, chương trình sẽ kết nối trực tiếp với các khán giả nghe đài để anh có thể lắng nghe những câu hỏi và giải đáp thắc mắc được không?”

“Vâng, thực ra cá nhân tôi cũng rất lấy làm hạnh phúc khi được trò chuyện cùng khán thính giả của ‘tiếng nói từ cõi âm’. Trên vai trò khách mời lần hai khi tập thứ tư được phát sóng, tôi cảm thấy rất vui.”

“Vậy thì tôi xin mạn phép được bắt đầu chủ đề ngày hôm nay. Xin hỏi tác phẩm này được anh sáng tác theo thể loại truyền thống giống những tiểu thuyết trước, hay nó thuộc về thể loại kinh dị không thể giải vậy ạ?”

“Đúng là như vậy, trước đó khi trả lời phỏng vấn tôi cũng đã khẳng định kết cuộc trong tiểu thuyết tôi viết đều là thể loại kinh dị không thể giải, ở đây tôi không nói trước mà sẽ để độc giả tự cảm thụ. Thật ra cái gọi là kinh dị đều tồn tại trong mỗi người chúng ta.”

Nhuận Lệ đang nghĩ rằng cô có nên gọi điện lên radio để giả làm khán giả hay không thì đột nhiên nghe anh mình nói những câu này.

Thì ra trong lòng anh luôn nghĩ thế…..

Bảy năm trước khi cha mẹ mất, họ đã bỏ lại căn nhà chứa đầy thơ ấu sau lưng, rời khỏi quê hương và sống nương tựa lẫn nhau đến nay. Người ta hay nói nỗi đau sẽ không bao giờ mất đi, nó vẫn nằm lại bên trong tâm hồn bạn, chẳng qua là bạn đã quen với nó rồi. Họ không có can đảm để căm hận quá khứ của mình, mặc dụ cô rất ghét cuộc sống chui rúc mà mình đang trải qua. Tuy nhiên Nhuận Lệ hiểu rất rõ, cô có trốn đến đâu cũng vô dụng. Những vụ án khủng khiếp, những con quỷ và những lời nguyền độc ác vẫn luôn tồn tại bên cạnh họ.

Đường dây hỗ trợ khách mới giao lưu với khán giả vừa mở, cô đã nghe rất nhiều câu hỏi bắn tới tấp như súng liên thanh:

“Nhuận Ám idol, có phải tác phẩm được viết dựa trên những câu chuyện ngày xưa của anh không?

“ Tác giả ơi, sách của anh tôi vừa mua hôm qua, đọc xuyên màn đêm luôn. Thật sự mẹ nó đáng sợ quá! Cuộc sống của anh ổn không, có gặp chuyện tiêu cực đau lòng gì không vậy?”

Nhuận Lệ lơ đễnh nghe ông anh thân yêu của mình trả lời những câu hỏi như đại bác bắn tới, vừa nhìn sang phía con đường, bệnh viện tâm thần đang ở trước mặt cô.

“Anh Nhuận Ám, em đã xem qua tất cả những tác phẩm của anh. Không khí kinh dị, giọng văn, cách miêu tả người và quỷ rất xuất sắc. Chà, cứ như anh tự mình trải qua vậy nhỉ.”

Đột nhiên đường dây kết nối vang lên một giọng rất nữ tính, nhưng lại đem cho người khác cảm giác rất độc ác, lạnh lùng, khán giả này có vẻ đang chất vấn anh ta hơn là giao lưu. Anh trả lời một cách nhẹ nhàng:

“Haha xin chào cô, câu hỏi của cô thú vị đây. Nếu như tôi là người trải qua tất cả chuyện đó, làm sao tôi có thể sống đến bây giờ được?”

“Ồ, theo anh trên thế giới này có tồn tại những gì giống như anh miêu tả trong sách không?”

Nhuận Lệ siết chặt tay lái.

“À cái này thì tôi cũng chịu, tôi chỉ sáng tác văn học chứ không đem nó vào thực tiễn để nghiên cứu.”

Xe của cô đậu trước bệnh viện tâm thần, Nhuận Lệ cố tình dừng lại để nghe cuộc trao đổi này. Nhưng cô gái kia chỉ nói một câu rồi gác máy.

“ Vậy sao, tôi hiểu rồi, hẹn gặp lại anh nhé.”

Con gái gì mà kì, cô thầm nghĩ. Nhuận Lệ lúc này đã đậu xe vào bãi và đứng trước cửa thang máy. Khi gặp y tá đang trực ở quầy lễ tân bệnh viện cô lập tức trình bày mục đích của mình, vốn dĩ cô ta không cho cô gặp bệnh nhận, nhưng vì cô nói chuyện này liên quan đến mạng người, y tá không chịu được khi thấy vẻ mặt cầu cạnh đáng thương nên mới cho cô lên thăm họ trong mười phút. Thang máy vừa mới mở cửa cô chợt nghe giọng gào thét của cha mẹ nạn nhân từ xa:

“Tiểu Hào! Tiểu Hào con tôi! Tại sao con tôi lại biến thành dạng như vậy… A a aaa a a”

Cô sợ hãi nhìn vào phòng bệnh, có khoảng ba bốn bác sĩ và y tá đang đè một người phụ nữ trung niên xuống giường, một người trong đó đang tính cho bà ấy dùng thuốc an thần, nhưng không ngờ nhiều bác sĩ và y tá như vậy lại không giữ nổi một người lớn tuổi.

“Bà ấy chính là bệnh nhân mà cô muốn tìm. Từ khi nhập viện đến giờ bà ta vẫn sống dở chết dở như thế này. Tôi nghĩ chắc có khi cậu cũng không hỏi được gì đâu. À, có một chú cũng gặp tình trạng nghiêm trọng như vậy.”

“Tiểu Hào con ơi, sao con lại thê thảm như vậy, ai đã làm cho con tôi trở thành đáng sợ như vậy!”

Nhuận Lệ vẫn cất bước đi vào phòng bệnh, y tá vẫn kéo áo cô:

“ Cậu thật là…. Hay là thôi đi, đừng vào kích thích người ta nữa.”

Chuyện này quá tàn nhẫn, con trai bị giết chết, cha mẹ cậu ta đều bị điên, chắc chắn đây không phải là án mạng bình thường. Cho dù ở hiện trường đầy mùi tanh tưởi của máu tươi, hoặc Tạ Tiểu Hào bị hung thủ chặt xác thì cũng không đến mức điên khùng như họ. Rốt cuộc bọn họ đã nhìn thấy cái gì mà không thể chịu đựng nỗi dẫn đến bị điên thế này?

Mất cả buổi trời mà chẳng thu hoạch được gì, cô quay trở lại bãi xe với cõi lòng nặng trĩu, thở dài nhìn đồng hồ trên tay. Giờ thì hay rồi, chả có một manh mối nào cả, linh cảm của cô thì trỗi dậy ngày càng mạnh mẽ, chẳng lẽ cô đành bó tay sao?

“Cô muốn biết đáp án đúng không?”

Một giọng nói đầy xa lạ vang lên sau lưng cô. Khi vừa quay đầu lại, Nhuận Lệ nhìn thấy một cô gái với chiếc áo choàng bí ẩn. Cô cố gắng lục lọi tất cả ký ức trong đầu nhưng vẫn không nhớ ra cô ta là ai.

“Cho hỏi cô là ai?”

Lúc này cô gái nói tiếp:

“Y Nhuận Lệ, cô dắt tôi đi gặp anh cô được không?”

Mười phút sau, hai người ngồi cùng nhau ở một nhà hàng đối diện viện tâm thần.

“Cô là ai? Sao cô quen anh tôi?”

“Thật ra thì tôi không biết anh cô, nhưng tôi hiểu rất rõ về anh ta và cả quá khứ của cô nữa.”

Khác với giọng nói của mình, cô ta tỏ thái độ thân thiện với mục đích xua tan đi ác ý của Nhuận Lệ.

“Tôi tên khiếu Nhâm Tĩnh, cũng xin nói luôn tôi đã tìm hai anh em cô rất lâu rồi.”

“Cái gì cơ? Vậy ra cô là cảnh sát chìm? Cô muốn điều tra vụ án chết người bảy năm trước phải không?”

“Không, tôi không liên quan gì đến cảnh sát hết. Một năm trước khi cha tôi mất tích, ông ấy để lại quyển nhật ký cho tôi và dặn tôi phải tìm cho được anh em cô. Nhất là anh cô, trong quyển nhật ký của cha ta nhắc rất nhiều đến anh cô và những sự kiện xảy ra bảy năm trước.”

“Hả, rồi cha cô là ai?”

“ Ông ấy tên là Nhâm Sâm Bác, một bác sĩ tâm lý và nhà nghiên cứu về hiện tượng kinh dị. Nửa năm trước ông ấy mất tích, mẹ tôi thì bị một tại nạn giao thông rất ma quái mà qua đời.”

“ Ây chà, hình như bọn tôi không quen cha cô, cha mẹ tôi lúc còn sống cũng không nhắc gì đến ông ta hết.”

“Tóm lại thế này, khi gặp anh cô tôi sẽ kể chi tiết hơn. Nói về cô đi, cô ở đây để điều tra vụ án học sinh cấp hai bị giết chết phải không? Nếu cô cần thông tin thì tôi có. Hôm qua tôi đã hack hệ thống máy tính của đồn cảnh sát, tất nhiên không có bữa ăn nào miễn phí cả cô gái à. Nếu muốn có thông tin, điều kiện là cô phải dẫn tôi đi gặp anh cô.”

Nhuận Lệ sửng sốt, cô chồm người tới và nhìn thẳng vào Nhâm Tĩnh:

“Giờ thì cô là hacker sao? Nói thật đi cô là ai, tại sao cứ đòi gặp anh tôi?”

“Vẫn câu nói cũ, tôi không thể nói cho cô biết….”

Nhuận Lệ lo lắng nhìn đồng hồ, cô không thể ngồi đây chơi trò đố em biết tôi là ai với cô gái này được, dù sao mạng người là trên hết. Thôi cứ đồng ý với cô ta trước, còn sau đó thì để tối về rồi tính.

“Ok tôi đồng ý với cô. Nhưng cô phải cho tôi xem thông tin của cảnh sát trước. Tôi hứa với cô, sau này nếu tôi có đăng thông tin lên báo tôi sẽ ghi là do người dân giấu tên gửi đến tòa soạn nên chúng tôi không rõ danh tính.”

“Tất nhiên rồi.”

Sau đó cô ta lấy trong túi ra một phong thư và đưa cho Nhuận Lệ:

“Trong thư tổng cộng có mười bốn tấm ảnh chụp cái xác ở hiện trường, tôi nói trước, ảnh này là khi tôi vừa download về máy thì lập tức in ra, chưa hề xử lý bằng phần mềm ảnh. Ngoài ra còn kèm theo báo cáo của pháp y và quá trình giám định tử vong của cái xác.”

Nhuận Lệ nửa tin nửa ngờ mở bao thư ra. Chỉ vừa thoáng nhìn qua tấm ảnh đầu tiên, tim của cô đã suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, cô trợn to mắt, tay trở nên run rẩy đến hãi hùng.

“Khốn nạn!....”

Cô lắp bắp trong sự sợ hãi tột độ. Cái chết của thằng nhóc này giống hết như cha mẹ cô bảy năm về trước, đều không thể giải thích bằng khoa học được. Cô hốt hoảng lật từng tấm ảnh trên tay mình, càng xem càng thấy khủng khiếp, cho đến khi cô nhìn thấy tấm ảnh thứ năm thì xém chút ngất xỉu. Cô buông bao thư xuống, não của cô không thể nào tiếp nhận được nữa. Tay cô vuốt ve bản báo cáo của pháp ý, từng giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên cái trán xinh đẹp.

“Sao, cô tin không?”

Nhâm Tĩnh nhẹ nhàng hỏi. Người con gái ngồi đối diện cô ta ngẩng đầu lên, mắt đã có chút ươn ướt:

“Tin, tôi tin! Chính vì như thế này, vì những thứ không thể giải thích được này mà tôi và anh trai phải bỏ trốn khỏi căn nhà của mình. Trời ơi, chúng tôi đã đi xa như vậy nhưng vẫn không thoát khỏi nó.”

Nhâm Tĩnh chăm chú nhìn Nhuận Lệ, cô ta chắc chắn hai anh em này chính là người mà mình muốn tìm bấy lâu nay.

“Cô có khả năng linh cảm đúng không?”

Nhuận Lệ gật đầu, lén lút liếc nhìn gương mặt âm u của cô gái bí ẩn này, đôi mắt của cô ta lạnh lẽo không một chút tình cảm cộng thêm vẻ bề ngoài không quan tâm đến khói lửa nhân gian này, mang lại cho cô cảm giác người ngồi trước mặt mình không phải con người.

“Tôi hỏi chút nhé, thường thì sau mỗi lần cô có linh cảm xấu, những vụ án kinh hoàng kia sẽ mất bao lâu để xảy ra? Tôi cũng có năng lực giống hệt như cô, tôi nhận được nó sau khi mẹ tôi mất. Mẹ tôi cũng bị quỷ giết chết…..”

Ánh mắt của Nhâm Tĩnh toát lên vẻ đau đớn, nhưng trong nháy mắt lại biến mất như những cơn gió lay rung động mặt hồ. Nói gì thì chuyện cũng đã xảy ra khá lâu nên cô ta cũng chẳng còn nhiều cảm xúc nữa. Phía bên này Nhuận Lệ lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, khung cảnh quá khứ đầy u ám năm xưa lại hiện về.

“Vậy tại sao cô phải tìm anh trai tôi?”

“Nếu tôi nói một ngày nào đó tôi cũng sẽ bị những vong hồn giết chết, hoặc những thứ còn tà ác hơn cả vong hồn ác quỷ nữa, cô tin không? Chưa kể tôi cũng có trốn được đâu, cái này do chính cha tôi nói nhé, ông ấy có khả năng tiên tri.”

Một Nhuận Lệ sống ở bảy năm trước chắc chắn sẽ không tin mấy cái này, nhưng bây giờ thì cô tin sái cổ. Cô biết thế nào nguyền rủa và ác quỷ cũng có tồn tại mà. Lúc Nhâm Tĩnh này nói về việc mình sẽ bị giết, cô ta rất dửng dưng, tuy nhiên cô thấy tay của cô ta hơi run rẩy, khóe mắt cũng lấp ló ánh nhìn sợ hãi.

“Tôi tin cô. Nhưng sao cô biết năng lực của tôi? À mà sao cô lại một hai đòi gặp anh tôi thế?”

“Không riêng gì anh của cô mà cả cô cũng vậy. Tôi nói rồi khi gặp anh của cô tôi sẽ kể hết mọi thứ. Giờ thì chưa đâu, tôi phải nói chuyện này với cả hai người cơ.”

Lúc này Nhuận Lệ đột nhiên nhớ lại linh cảm của cô báo cho cô biết tối nay sẽ có chuyện, cô vội vàng hỏi:

“Cô có biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì không? Cụ thể hơn là ở chỗ nào, xảy ra với ai?”

Nhâm Tĩnh uống một chút trà, thong thả trả lời cô:

“ Tôi biết cũng không nhiều, có lẽ anh của cô sẽ biết nhiều hơn tôi. Không loại trừ khả năng anh ta cũng có năng lực tiên tri. Nếu tối hôm nay có chuyện kinh dị xảy ra thì cô phải mau chóng dẫn tôi đi gặp anh cô để còn cứu người kia nữa!”

Bạn đang đọc Dị Tủng (Bản Dịch) của Hắc sắc hỏa chủng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.