Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người chết thứ hai

Phiên bản Dịch · 3042 chữ

Lúc này chỉ có Nhuận Ám ở trong nhà, anh ta đang ngắm bầu trời. Mây đen kéo đến giăng kín cả không gian, những ngọn gió lạnh buốt giá mang theo chút hơi ẩm của những cơn mưa đầu mùa ríu rít lướt qua, đôi khi bám lên má anh, đôi khi đậu lại trên khung cửa rồi trượt dài như những hạt pha lê nhỏ.

Vậy là tối nay, người mà họ linh cảm được sẽ chết.

Nhuận Ám biết như vậy, nhưng mắc gì anh phải chạy đôn chạy đáo nghĩ cách cản mấy con quỷ giống như Nhuận Lệ nhỉ? Làm vậy thì được gì? Điều anh ta muốn này chính là cả hai anh em đều sống yên bình. Anh ta đã cắt đứt liên lạc với toàn bộ bạn bè và người thân vì không muốn liên quan đến cuộc sống của nhau nhằm tránh ảnh hưởng đến người khác. Ba năm lăn lộn trong thành phố cũng chẳng mang lại cho anh một người bạn nào, vì anh biết sẽ có ngày anh và cô em gái của mình lại phải khăn gói lên đường tìm chỗ trốn. Có lẽ thứ duy nhất còn giữ lại cho riêng mình, chỉ có cái tên và những ký ức về ngày xưa đen tối.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, khi quay đầu lại anh đã thấy Nhuận Lệ và một cô gái xa lạ đi vào nhà. Cô bé trông có vẻ khá tức giận, cũng chẳng thèm cởi giày mà chạy thẳng một mạch đến trước mặt anh:

“ Anh hai! Anh cũng có khả năng linh cảm đúng không? Anh phải nói thật với em nhé!”

Chậc, đau đầu thật. Nhuận Ám cảm thấy chuyện này quá bất ngờ, cho nên quay sang nhìn cô gái xa lạ đang lạnh lùng đứng bên góc nhà.

“E hèm, chào anh, tôi tên Nhâm Tĩnh. Nói chung tôi biết anh sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng mà cha tôi đã dặn tôi phải tới tìm anh.”

Cô ta nói đúng, cứ nhìn Nhuận Ám đang há hốc mồm là biết. Anh gõ nhẹ vào đầu của mình để sắp xếp lại từ ngữ rồi hỏi:

“Rốt cuộc chuyện này là sao? Hai người có thể nói rõ cho tôi được không, tôi chẳng hiểu gì cả.”

Nhuận Lệ liếc nhìn nơi cửa sổ, mặt trời vẫn chưa lặn, cho nên cô tóm tắt những gì xảy ra hôm nay và kể lại cho Nhuận Ám. Sau khi nghe xong câu chuyện, Nhuận Ám đi thẳng đến phía Nhâm Tĩnh, lạnh nhạt nhìn cô và chỉ tay thẳng ra cửa:

“Cô Nhâm Tĩnh, tôi và em gái tôi đang sống rất tốt nên không muốn bị làm phiền. Tôi không cần biết cô có vấn đề gì nhưng việc đó không liên quan đến bọn tôi, và tôi cũng không có nghĩa vụ phải gặp cô. Mời cô đi cho, sau này cũng đừng tới tìm chúng tôi nữa!”

Lúc nãy Nhuận Lệ còn đang nổi nóng vì anh cô lại nói xạo với cô về năng lực của mình, bây giờ thấy anh ta muốn đuổi kho cung cấp tin tức bí mật của cô đi thì vội vã ngăn lại:

“Sao anh lại như vậy! Hãy bình tĩnh nghe em nói, bảy năm qua chúng mình trốn chui trốn nhũi, đám tang của cha mẹ cũng không đến dự. Sống kiểu này em mệt lắm anh à, anh cứ thử nói chuyện với cô ấy đi, ít nhất cô ấy biết tại sao cha mẹ chúng ta lại bị giết.”

Phía bên này Nhâm Tĩnh cũng góp lời vào:

“Cha tôi biết rất nhiều chuyện, ông ấy cũng từng kể cho tôi một việc. Tôi thề rằng việc này có thể giúp anh thực hiện nguyện vọng lớn nhất trong đời mình. Y Nhuận Ám, kể cả như vậy anh vẫn muốn đuổi tôi đi sao?”

Bàn tay đang chỉ ra phía cửa của Nhuận Ám khựng lại. Anh ta căng thẳng nhìn Nhâm Tĩnh:

“Cô biết nguyện vọng của tôi?”

“Tất nhiên, cha tôi có năng lực tiên tri mà anh quên rồi sao? Anh nghi ngờ cũng tốt thôi, để tối nay tôi chứng minh cho anh thấy.”

Nhuận Ám không ngừng suy nghĩ, những ám ảnh trong quá khứ đang liên tục cào xé cõi lòng của anh, khi anh ta đang do dự thì một giọng nói đầy ma mị nhẹ nhàng truyền vào tai:

“Nói cho tôi biết đi, người thứ hai phải chết tên là gì?”

Không biết vì sao Nhuận Ám không thể từ chối yêu cầu đến từ giọng nói này, một cái tên trôi theo đầu lưỡi anh rồi vang vọng khắp căn phòng.

“Cậu ta tên là Trương Quân…….”

Chàng sinh viên Trương Quân là một thanh niên rất thích đến trường, nhưng tiếc thay nhà cậu ta lại cách trường học quá xa, gia đình lại bắt phải đăng ký ngoại trú. Tối hôm nay là một buổi tối đặc biệt, bạn gái cậu ta tổ chức tiệc sinh nhật, tất nhiên với tư cách người yêu cậu ta cũng chen một chân vào danh sách khách mời. Cả đám bạn học đang quẩy rất nhiệt tình, vừa chơi poker vừa hát karaoke đến gần mười giờ tối mới chuẩn bị giải tán. Lúc ba người bạn thân khác cũng chuẩn bị đi về, cậu ta cười vỗ vai:

“Này các anh em, tớ có nhà để về rồi, còn các cậu sao? Giờ mới về liệu ký túc xá có đóng cửa không vậy?”

“ Lo lắng làm quái gì? Cùng lắm bọn tớ trèo cửa sổ vào thôi, cậu nghĩ giám thị chỗ bọn tớ nghiêm lắm hả? Không phải lo, cậu cứ tranh thủ trải nghiệm với ‘em gái’ siêu dễ thương này đi. Ha ha!”

Trương Quân cũng cười to:

“Tất nhiên, hôm nay tình yêu của tớ thắt bím nhìn cũng được đấy nhỉ. Dù gì tớ cũng bỏ công sắp xếp mấy cái màu mè linh tinh này, có khi cô ấy sẽ cho tớ một bất ngờ đấy. Sao, muốn cá một bữa cơm không các đồng chí?”

“Cá thì cá, ngại gì….”

Ngồi nói nhăng cuội với mấy thằng bạn thân thêm vài phút, cuối cùng tiệc cũng tàn. Vẫy tay tạm biệt bọn nó xong, Trương Quân ngồi xe bus để quay về nhà, mắt lờ đờ nhìn con đường nhỏ đang lướt qua mắt mình, thỉnh thoảng còn ợ một tiếng. Đúng lúc này cậu ta lại cảm thấy buồn tiểu, có vẻ như trong buổi tiệc Trương Quân đã uống không ít bia. Dù sao đằng trước hẻm nhà mình cũng có một WC công cộng nên cậu ta cứ đủng đỉnh đi vào. Ai ngờ vừa tiểu xong, Trương Quân lại phát hiện một chuyện kì quái, cửa WC không mở được.

“Mẹ kiếp cái gì thế này?”

Trương Quân chửi ầm lên, cậu dùng hết sức đẩy cũng không có tác dụng. Cậu thầm nghĩ chẳng lẽ mình phải phá cửa để ra ngoài sao? Đúng lúc này toàn bộ đèn trong WC đột nhiên phụt tắt, xung quanh cậu trở nên tối om. Bình thường cậu hay cùng đám bạn hù dọa nhau bằng những chuyện quỷ ám, bây giờ lại gặp phải cảnh này nên bắt đầu có chút sợ hãi. Trương Quân không có cách nào khác, đành phải gào thật to:

“Có ai không? Giúp tôi với, tôi bị kẹt trong này!”

Chẳng có một cánh tay nào đưa ra giúp đỡ cậu cả. Con hẻm này quá vắng vẻ nên chẳng có ai rảnh mà lảng vảng quanh đây vào giờ này. Chậc, biết thế cậu đã cố nhịn đến khi về nhà rồi. Trương Quân nổi giận, xoay người đá một cước thật mạnh vào cửa rồi hì hục gào thét xô đẩy, nhưng cánh cửa vẫn cứ trơ lì ra đó. Cậu ta đành quay sang tìm kiếm xem có vật nào trong WC có thể phá cửa, chứ Trương Quân không hề muốn ngủ đến sáng mai trong đây tí nào cả. Không gian xung quang tối tăm đến cùng cực, kể cả có người đứng trước mặt thì cậu ta cũng chẳng hay biết gì. Thế là cậu giơ tay ra phía trước, lưng tựa sát vào tường và chậm rãi mò mẫm…..

“Tìm được rồi, sinh viên năm nhất khoa hóa chất của đại học Chiến Quang.”

Nguồn tin tức của một nhà báo như Nhuận Lệ rất rộng, ngoài ra trường đại học này cũng rất nổi tiếng trong thành phố, rất nhiều sinh viên của trường đã từng tham dự giải thi đua toàn quốc, bản thân Trương Quân cũng đã thi chuyên hóa. Qua chuyện này cô cũng đã nhận ra ông anh Nhuận Ám của mình có năng lực linh cảm sau khi cha mẹ mất. Khác với cô, năng lực của anh ta sẽ giúp anh thấy được gương mặt và tên của người sắp chết. Trước đó anh ta đã thấy Trương Quân và bức tượng trang trí trước cổng trường đại học Chiến Quang, nên nhóm bọn họ mới tìm thấy thông tin nhanh như vậy. Nhuận Lệ lấy thẻ phóng viên ra,nói với giáo viên rằng họ được đến phỏng vấn sinh viên tham gia cuộc thi nên giáo viên của trường cũng cung cấp cho họ số điện thoại của Trương Quân và bạn cậu ta. Theo như thông tin nhận được từ phòng giáo vụ của trường, Trương Quân và nhóm bạn đã đi ra ngoài dự tiệc sinh nhật đến hơn mười giờ. Đám bạn của cậu ta thì nhắn tin bảo cậu ta đã đi xe bus về nhà.

“Chúng ta phải mau chóng tìm cậu ta mới được.”

Bọn họ vội vàng chạy đến nhà cậu ấy, Nhuận Ám lái xe còn Nhuận Lệ lấy di động ra gọi cho Trương Quân. Đang bị nhốt trong WC không biết phải làm sao, đột nhiên Trương Quân nhận được điện thoại. Cậu ta buộc miệng chửi thề, mới uống có tí bia mà đầu minh lại ngu đi nhiều thế, có điện thoại lại không lấy ra gọi cho người thân bạn bè. Vì thế cậu bật vội màn hình lên, thầm nhủ:

“Tức quá, giờ mới nghĩ ra…. Ồ, là số lạ. Ai đây?”

“Có phải Trương Quân không? Xin lỗi chuyện này hơi khó giải thích, tóm lại tôi là Y Nhuận Lệ, phóng viên của tòa soạn, chúng tôi muốn phỏng vấn cậu về cuộc thi sắp tới, em có ở nhà không?”

“À không, em đang…..”

Nhâm Tĩnh chồm từ ghế sau lên giật lấy điện thoại:

“Nghe tôi hỏi bây giờ em đang ở đâu? Em có gặp nguy hiểm không?”

“ Hả? Nguy hiểm? Đâu có, em ….”

Vừa nói đến đây cậu ta chợt dừng lại. Trong bóng tối thăm thẳm bỗng nhiên có một tiếng thở dài, nghe như có ai đó đang thì thầm. Phía bên kia đầu đây Nhâm Tĩnh cũng nghe thấy. Cậu ta giật mình hét lớn:

“Ai Đó!”

Bóng tối vẫn im lặng một cách bí hiểm. Cái quái gì vậy? Lúc nãy cậu ta vào WC có một mình, nhà vệ sinh công cộng này cũng chẳng có ai ngoài cậu ta cả. Cơn sợ hãi lên đến đỉnh điểm, cậu ta bất chấp tất cả thét lên với người nghe điện thoại bên kia:

“Trời ơi cứu em với! Làm ơn cứu em! Em đang ở trong nhà vệ sinh công cộng, nó nằm ở hẻm nhỏ đường Cung Phong thuộc phường Bắc Điền. Mau đến cứu em với, em không mở được cửa nhà vệ sinh!”

Tiếng thở dốc giữa không gian tăm tối lại vang lên, có thứ gì đó càng lúc càng đến gần cậu ta…..

Đúng lúc này di động của cậu ta vang lên tín hiệu báo điện thoại đã hết pin. Ôi thần linh ơi, tại sao lúc này lại hết pin? Trước khi đi dự tiệc cậu ta đã sạc đầy pin mà? Trương Quân ngồi co ro trong góc tường không dám động đậy, trong nhà vệ sinh không có cửa sổ, xung quanh tối đen như mực, cậu ta vô thức bám víu lấy vách tường.

“Ai vậy, Ai! Làm ơn đừng hù tôi mà, tha cho tôi đi!”

Trương Quân cảm thấy mình sắp phát điên, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Chẳng lẽ thế giới này thật sự có quỷ sao? Tiếng thở dốc vang lên lần thứ ba, âm thanh nghe rất rõ ràng có ai đó đang thở vào lỗ tai cậu ta. Trong tích tắc Trương Quân gào lên lên rồi bỏ chạy, cậu ta chỉ muốn tìm cửa WC rồi đập tan nó sau đó biến khỏi đây. Tuy nhiên chuyện kinh hoàng vẫn chưa dừng lại ở đó, WC này chỉ rộng tầm mười mét vuông nhưng cậu ta đã chạy hơn năm phút vẫn không đến được vị trí của cánh cửa.

Cha mẹ ơi! Tôi đang ở đâu đây?

Bóng tối gần như nuốt chửng lấy Trương Quân. Một học sinh gương mẫu như cậu ta chưa bao giờ động đến thuốc lá, do đó trong túi chẳng hề có bật lửa hay diêm, nên không cách nào tạo ra ánh sáng. Thôi kệ, cậu thầm nghĩ, không thấy gì cũng là một chuyện tốt.

Sau khi Trương Quân cúp máy, bên này Nhuận Ám cũng đã nghe được địa điểm cậu ta đang đứng, anh đạp mạnh chân ga quay xe lại và đi về hướng Bắc Điền, mồ hôi từ lòng bàn tay rịn ra làm vô – lăng trở nên ẩm ướt. Anh không rõ cô gái toát lên vẻ đẹp ma mị này là ai, nhưng cô ta nắm rõ thứ năng lực mà anh vẫn chôn dấu trong lòng – điều mà cả em gái ruột Nhuận Lệ cũng không hay biết, chắc chắn cô ta không phải người bình thường. Chẳng biết cô ta có đủ khả năng thực hiện nguyện vọng của mình không hay lại lừa phỉnh một nhà văn kinh dị nghèo như anh. Bỏ đi, cứ đi cứu cái thằng nhóc tên Trương Quân trước đã, sau đó bắt cô ta kể ra cũng không muộn. Nhâm Tĩnh thì liên tục nhìn đồng hồ trên tay, linh cảm của cô không nói cho cô biết khi nào Trương Quân sẽ bị giết, nhưng có lẽ thời gian của bọn họ không còn nhiều….

Áo của Trương Quân đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cậu ta đã chạy được mười phút, chẳng có một vách tường, một cánh cửa hay bất cứ cái gì để cậu ta có thể bấu víu vào cả. Cậu cảm thấy hối hận mình quá nhát gan khi không lại bỏ chạy, sau đó cũng cảm thấy rất quái dị. Khu vực này bị mất điện trong thời gian dài như vậy, nhưng bây giờ mắt của cậu ta vẫn chưa quen với bóng tối, thậm chí nếu có ai đứng trước mặt mình cậu ta cũng không biết, cảm giác như cậu ta bị mù vậy.

“Cứu tôi, ai đó làm ơn cứu tôi với! Dừng lại đi, tôi không biết anh là ai, làm ơn đừng giết tôi….”

Trương Quân đã không còn sức để chạy tiếp nữa, cậu ta gục xuống rồi trườn bò dưới đất, xung quanh vẫn im lặng không một tiếng động, không gian trống như vậy mà cậu ta không thể nghe thấy giọng nói của chính mình. Đột nhiên cậu ta nín thở, nằm sát xuống đất không động đậy, hình như sau lưng cậu ta có cái gì đó cũng đang bò tới! Cả người Trương Quân run lẩy bẩy, cậu ta sợ thứ đó sẽ đột ngột nhào lên người mình….

Nhuận Ám đã đến đường Cung Phong, thế nhưng đường vào hẻm quá nhỏ nên xe không chạy vào được. Vậy là anh tay xoay người lại nói với hai cô gái:

“hai em ở đây đi, anh sẽ vào xem tình hình như thế nào.”

Tay chân của Trương Quân bắt đầu tê dại, còn thứ kia càng lúc càng bò đến gần, đầu óc cậu ta gần như ngưng hoạt động. Không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo vô cùng làm cậu ta chẳng phân biệt được đây là thật hay ảo giác. Ngay khi cậu vươn tay về phía trước để chống lên sàn nhà và đứng dậy thì phát hiện mình đang nắm một cánh tay lạnh ngắt như xác chết!

“A aa a a a a a!”

Tại sao thứ đó lại ở đây! Trương Quân hoảng sợ bật về phía sau, điện thoại trong túi cậu ta vô tình rơi ra, ánh sáng cuối cùng đã quay về, giúp cậu ta thấy rõ thứ đang bò ở trước mặt mình……

Rốt cuộc cũng tìm được nhà vệ sinh công cộng mà thằng nhóc chỉ, Nhuận Ám định phá cửa xông vào nhưng ai dè chỉ vặn tay nắm một chút thì cánh cửa đã mở ra. Đây là một nhà vệ sinh hết sức bình thường, có ba phòng WC và một bồn lavabo. Nhuận Ám đột nhiên đá mạnh vào cửa phòng WC đầu tiên, chẳng có ai trong đây cả.

“Anh, chờ em với!”

Anh nhăn mặt nhìn Nhuận Lệ và Nhâm Tĩnh:

“Nãy anh vừa mới kêu hai đứa ở yên trong xe mà?”

“Hì, em xin lỗi mà…”

Nhâm Tĩnh nghiêng đầu ngó tới ngó lui cái nhà vệ sinh công cộng cũ nát, sau đó lắc đầu nói với Nhuận Ám:

“Em rất tiếc, bọn mình tới muộn rồi.”

“Em là ai? Thật ra em đã biết được những gì rồi?”

Ánh mắt sắc như dao của Nhuận Ám vẫn dừng lại trên gương mặt cô, Nhâm Tĩnh vẫn bình thản trả lời:

“OK thôi, khi quay về em sẽ kể hết cho anh. Bây giờ quay lại xe đi.”

Bạn đang đọc Dị Tủng (Bản Dịch) của Hắc sắc hỏa chủng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.