Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

da thỏ nóng

Phiên bản Dịch · 2162 chữ

Chương 15

Edit và beta: Siêu Lười (FB: Chăm chỉ Team)

Cùng lúc đó diễn đàn ——

—— Bàn luận về tên sói đã gặm Boss dã ngoại kia.

—— Móa nó! Boss dã ngoại còn mẹ nó có thể ăn hở?

—— Tôi đây con mẹ nó lần đầu tiên biết được quái dã ngoại có thể bị nhét vào nấu trong nồi nấu lên đấy!

—— Tôi bây giờ thật sự muốn làm bạn với cái người tên Hoài Sóc kia đấy.

—— Vị lão đại treo thưởng Hoài Sóc kia còn nói lời giữ lời

—— Câu hỏi đến từ linh hồn : Boss dã ngoại ăn có ngon không?

Lục tục có người chơi tới vây quanh Tô Thư một vòng.

Tô Thư dùng đũa vớt một cái chân thỏ từ trong nồi lên,

ngẩng đầu quét mắt nhìn gã thích khách đứng cách cô gần nhất, bình tĩnh nói: "Anh có muốn ăn không?"

Thích khách : ". . ."

Gã nhìn thịt thỏ vừa trắng trẻo lại non nớt trong nồi của Tô Thư, nuốt một ngụm nước miếng, chần chờ lắc đầu một cái.

Tô Thư cũng không khuyên giải gã, tay vòng một cái, kẹp cái chân thỏ kia tới bát nước chấm của mình, chấm một cái rồi nói: “Đây là món da thỏ nóng nổi tiếng tại tỉnh Tứ Xuyên của thành phố C thời Trung Quốc cổ đại.”

Cô cắn một miếng, nhíu mày: “Quả nhiên là không đủ gia vị mêm vẫn còn chút mùi tanh.”

Đám người vây xem : ". . ."

Ôi cmn, cái này còn thật sự ăn được? !

Cô nghĩ là bọn tui tới đây để xem cô ăn thịt thỏ đó hở?!

Tô Thư cũng chẳng làm gì cả, chỉ yên phận ở yên một chỗ ăn đồ của mình. Nhưng loại bình tĩnh thái độ đến gần như lặng lẽ này của cô lại đâm thẳng vào trái tim của quần chúng vây xem.

Một cô gái nhỏ yểu điệu cầm vũ khí đứng ở bên cạnh thích khách: “Cô chính là người tên Hoài Sóc kia?"

Tô Thư gật đầu.

Cô gái nhỏ che miệng lại cười lên: “Cô cũng thật là lợi hại."

“Bản lãnh ngày đó của cô đã khiến cô nổi tiếng khắp diễn đàn luôn.”

"Thế nhưng mà. . . Cô có biết loại hành vi gian thương này của cô rất khiến người hay không chán ghét?"

Thịt thỏ trong miệng càng nhai càng không còn mùi vị gì, Tô Thư cảm thấy thịt thỏ vẫn nên nướng lên ăn mới ngon.

Cô nuốt một ngụm thịt cuối cùng vào trong miệng, đặt đôi đũa xuống, quét nhìn cô nàng đứng bên cạnh gã thích khách một cái, giọng điệu bình thường như không có chuyện gì đáng kể : "Không biết."

Cô nàng nói chuyện với Tô Thư không chỉ có giọng nói mềm mại yểu điệu mà còn có khuôn mặt xinh đẹp vô cùng.

Người lớn lên đẹp mắt ở đâu cũng đều sẽ được hoan nghênh, không cần biết là trong game hay ngoài đời.

Mặc dù trong game Giấc mơ giang hồ lúc mới vào mọi người đều có thể tự chỉnh sửa lại vẻ ngoài của mình, nhưng đều là sự chỉnh sửa dựa trên cơ sở khuôn mặt thật của người chơi.

Lại như Tô Thư, mặc dù khuôn mặt của cô đã bị chính cô xoa nắn =-=-=-= sửa cửa vô cùng kịch liệt, nhưng ngũ quan của cô thật ra vẫn khá tinh xảo.

Cô nàng kia từ lúc mới vào trò chơi tới nay, cô ả vẫn luôn được người chung quanh chiều chuộng sủng ái, lại thêm vào bản thân thao tác của cô ả cũng không tệ, đến tận hôm nay vẫn luôn được được mọi người truy phủng, là cái rốn của vũ trụ.

Nhưng bây giờ cô ả lại bị thái độ ccc Tô Thư làm cho nghẹn họng.

Cô ả cảm thấy mình đã bị cái kẻ xấu xí này không coi ra gì, sắc mặt lúc này đen đi mấy phần.

Cô ả —— Y sư Như Mộng Chi Mộng mặt lạnh lại, đánh giá Tô Thư từ trên xuống dưới.

mặc dù khuôn mặt của Tô Thư nhìn rất bình thường không có gfi đáng chú ý, nhưng đôi mắt giống như hai viên ngọc bích đen láy kia, mặc dù trên mặt của cô không có bất kì biểu tình gì, nhưng cô ả lại không thể tin cảm thấy, thật ra Tô Thư hẳn là rất ưa nhìn.

—— Loại ý nghĩ này khiến cho Như Mộng Chi Mộng khiếp sợ.

Cô ả theo bản năng nhìn về phía thích khách bên cạnh, thích khách kia lại không nhìn cô ả mà tràn đầy hứng thú nhìn chằm chằm Tô Thư.

Như Mộng Chi Mộng chỉ cảm thấy trong lòng có một cỗ lửa nóng: “

Chỉ bởi vì tư dục của một mình cô mà đã khiến cho nhiệm vụ của toàn bộ tân thủ thôn bị thay đổi! Cô có biết chuyện này đối với người chơi mới có bao nhiêu ảnh hưởng không? !"

Tô Thư dĩ nhiên cảm nhận được địch ý đột nhiên xuất hiện của Như Mộng Chi Mộng đối với mình, cô chớp chớp mắt, nở nụ cười : "Tôi cũng chỉ vừa mới vào vào gảm, cũng chỉ trùng hợp gặp được chút may mắn trong trò chơi mà thôi. Phóng hỏa đốt rừng không phải là tôi làm, người phải ngồi tù mục xương cũng không phải là tôi, vậy thì đương nhiên người khiến cho quy tắc của trò chơi thay đổi cũng không phải là tôi. . . "

Tô Thư hơi nhếch khóe môi lên: "Tôi đây chỉ là một nhân vật nhỏ không ai biết mới vào vừa mới vào trò chơi này chưa đến 20 giờ, thật sự không đảm đương nổi cái nồi mà vị cô nương đây úp lên.”

Như Mộng Chi Mộng cả giận nói: “Hành vi của cô đây là ngang ngược cưỡng từ đoạt lí!"

Khuôn mặt trắng nõn của Như Mộng Chi Mộng vì tức giận mà hiện lên một dải phấn hồng ——

Mỹ nhân giận dữ, mấy tên đàn ông đang bao vây xung quanh tất nhiên đều sẽ chiều theo ý tứ của cô nàng.

Tô Thư hơi hơi ngửa đầu,

lộ ra một cái nhếch mép chế giễu mỉa mai hoàn mỹ: "Cho nên, vị chị gái nhỉ chính nghĩa này là muốn nói vì nhiệm vụ của người chơi mới vất vả nên bọn họ có thể dứt khoát không cần làm nữa có phải không?”

Như Mộng Chi Mộng kích động: “Có cái rắm!”

Tô Thư vẫn rất bình tĩnh: “Tôi cũng muốn coi cô là rắm thả đi luôn.”

Như vậy cô liền có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Như Mộng Chi Mộng : ". . ."

Cô ả hít sâu hai cái : "Chúng ta pk đi, ai thua người nấy phải lên diễn đàn xin lỗi."

Tô Thư nhìn cô ả như nhìn đứa ngốc: “Cô chắc chắn chứ?"

Như Mộng Chi Mộng ưỡn ngực: “Tôi chắc chắn."

Tô Thư khẽ nhếch môi, cười khẽ một tiếng. Kéo tin tức cá nhân ẩn giấu của mình ra ngoài ——

Bên cạnh id "Hoài Sóc” màu xanh lam sáng loáng đại diện cho người chơi mới hiện lên một con số 7.

Tô Thư bày tỏ, nhân vật Hoài này của cô mới chỉ là một người chơi mới level 7 mà thôi.

Trên người cô còn đang mặc một thân quần áo rách nát của Tân Thủ thôn, đến cả một bộ quần áo ra dáng ra hình cũng không có.

Tô Thư cười như không cười nói: “Vị tiểu thư này, cô có còn cần mặt mũi không?”

Mọi người : ". . ."

Hình như thật sự có chút không biết xấu hổ.

Thích khách tiến lên một bước, che ở trước mặt Như Mộng Chi Mộng: "

Cô ấy đã đạt tới mãn cấp cấp sáu mươi, nếu như đấu với cô thì quả thật là có thắng cũng không vẻ vang gì."

Thích khách bày ra id và cấp bậc của bản thân, rất lịch sự văn nhã

cười với Tô Thư: “Tên tôi là Vô Ký, kém cô ấy ba cấp. Để tôi lên đánh với cô đi.”

Xung quanh càng thêm trầm mặc ——

Đám người bọn họ thật ra biết rõ cái gã khách này luôn có tiếng là mặt trắng tim đen, nhưng bọn họ cũng trăm triệu lần không nghĩ tới, kẻ này lại có thể không biết xấu hổ như vậy.

Cho dù gã không phải là lão đại mãn- cấp nhưng thân là một người chơi cấp 57 còn có tên trên bảng xếp hạng, gã lại có thể khiêu chiến với một người chơi mới cấp bậc chỉ bằng số lẻ của gã. . .

Quả nhiên làm lão đại mà muốn tán gái thì da mặt nhất định phải dày!

Thế nhưng lúc quần chúng vây xem đưa ánh mắt chuyển dời lại lên khuôn mặt không có biểu tình gì của Tô Thư thì lại cảm thấy. . .

Người chơi mới tên Hoài Sóc này, quả thật thiếu hụt bị xã hội cho ăn đập mà.

Bị người vây xung quanh nhìn ngó như vậy,

Tô Thư cũng chẳng rảnh để xem có phải là mình lại được lên diễn đàn nữa rồi hay không, nhưng thấy quần chúng quần chúng ăn dưa chung quanh càng ngày càng nhiều, cô cảm thấy hơn phân nửa mình lại lên nữa rồi.

Nhưng mà cô vào trò chơi này là để làm ăn, có nổi tiếng thì cũng không có gì không tốt.

Mặt cô không đổi sắc nhìn xung quanh một vòng, những kẻ tới xem trò vui không biết là vô tình hay cố ý mà đã chặn lại hết tất cả đường lui của cô.

Tô Thư ấn chụp màn hình.

Vô Ký vuốt cây dao găm nhỏ của mình, cười đến vô cùng lương thiện: “

Đương nhiên tôi sẽ không ỷ vào cấp bậc mà ức hiếp cô, tôi không sử dụng kỹ năng, chúng ta cứ tùy tiện đánh một chút đi. . . Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không ỷ vào cấp bậc mà. . ."

Tô Thư cắt ngang lời dụ dỗ của gã: “Được, tôi nhận.”

Vô Ký ngây ra như phỗng.

Tô Thư nhíu mày : "Sao vậy?"

Vô Ký chỉ vào cô, có chút không thể tưởng tượng nổi: “Cô cứ như thế đồng ý?”

Tô Thư nhún nhún vai, hỏi ngược lại : "Tôi không đồng ý thì anh sẽ thả tôi đi sao?"

Vô Ký : ". . . Đương nhiên sẽ không."

Tô Thư mỉm cười : "Vậy tại sao tôi còn phải nghe anh lắm lời nữa làm gi?”

Quần chúng ăn dưa : ". . ."

Hình như cô nói rất có lý nha.

Quần chúng ăn dưa theo bản năng lùi về phía sau vài bước, chừa lại cho Tô Thư và Vô Ký một khoảng không ——

Mạng của Hoài Sóc không biết trời cao đất rộng kia cũng chẳng quan trọng gì, nhưng lỡ như bọn họ chẳng may lại bị cái tên điên Vô Ký kia ngộ thương thì đúng là mất nhiều hơn được!

Lúc này Vô Ký cũng không khách khí nữa, đột nhiên nắm dao găm tấn công về phía Tô Thư!

Tô Thư không tránh mà ngược lại còn đi lên phía trước, ngay lúc con dao găm kia sắp chạm vào gáy của cô, một chiếc ô dài đột nhiên xòe ra trước người Tô Thư!

Tầm mắt đột nhiên bị tán dù giá rẻ ngăn cản, động tác của Vô Ký chỉ hơi ngừng lại một chút đã tiếp tục đi về phía trước ——

Xoẹt!

Mặt vải bị cắt ra một cái lỗ lớn!

Tất cả mọi người đều cho rằng Tô Thư đã không thể tránh khỏi cảnh tượng máu tươi tại chỗ!

Chỉ thấy Tô Thư nhắm đúng thời cơ, cái eo nhỏ vặn một cái, chiếc ô dài trg tay đồng thời lệch sang một phía khác, nan dù bằng sắt nhanh chóng chuyển động, dao găm của Vô Ký ở giữa không trung ngừng một lát!

Chỉ trong chút thời gian này, Vô Ký lại nghe thấy có một tiếng xé vải từ chỗ chiếc ô phía dưới!

Một đạo hàn quang từ phía dưới lao lên cần cổ của gã!

________________ Tác giả có lời muốn nói:

Như Mộng Chi Mộng : Mặt mũi là cái gì? Mị không cần!

Đã qua bao nhiêu năm rồi, tui vẫn như xưa giữ mãi một giấc mơ võ hiệp

Khóc hu hu.

Tui cảm thấy mọi người có hứng thú rất cao với nhóc thỏ đáng yêu nha -.-

Bạn đang đọc [ Dịch ] Live Stream Ăn Boss [ Thực Tế Ảo ] của Man Đầu Trám Tương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi linh11029x
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.