Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc cũng là bắt đầu

Phiên bản Dịch · 1793 chữ

Tầm nhìn mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng hơn, hắn thấy một tia nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng bệnh.

Muốn gỡ mặt nạ dưỡng khí trên mặt và các loại đường ống khiến người ta khó chịu, thế nhưng cả người vô lực không nhấc nổi cánh tay, tầm mắt hắn chậm rãi tập trung, thấy trong phòng bệnh đứng đầy người thân, cha mẹ thân hình còng xuống đầu đầy tóc bạc nước mắt chảy dài, môi run rẩy nhìn qua, em gái ngồi xổm trước giường cố gắng lau khô nước mắt, nhưng làm thế nào cũng lau không hết, tựa như khi còn bé té ngã đau khóc dỗ thế nào cũng dỗ không được.

Đồ thị nhịp tim trên màn hình đo ngày càng yếu ớt, những khoảnh khắc tuổi thơ vui vẻ trong trí nhớ lướt qua nhanh như một đoạn phim, mình đây là ... sắp phải đi sao?

Trong lúc hoảng hốt hắn muốn về nhà, trở về ngôi nhà nghèo khó cũ nát tràn ngập hồi ức ấm áp kia, nhưng cổ họng không nói ra lời.

Hô hấp càng ngày càng kịch liệt, phổi giống như cái ống gió rách, không biết khí lực từ đâu tới, hắn run rẩy giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ xinh kia, cố nở nụ cười.

"Không... hu hu..."

Lòng bàn tay đầy nước mắt nóng hổi, nha đầu này vẫn thích khóc như vậy.

Bác sĩ quay đầu thì thầm bốn chữ với hai cụ già, cả hai rốt cuộc không khống chế được nước mắt.

Tóc mai như sương, đầy sự thê lương, thân là con cái lại không thể tận hiếu, ơn dưỡng dục khó có thể báo đáp, từng màn ký ức tuổi thơ hiện lên, hắn càng cảm thấy thẹn với cha mẹ.

Cơ thể bị bệnh nan y tra tấn bao lâu, đột nhiên lại có sức lực, trên mặt nóng lên.

Người thân trong phòng bệnh đều đang khóc, bản thân cũng nghe được bác sĩ nói là cái gì mà hồi quang phản chiếu.

Con người có vui buồn tan hợp, nhưng vẫn không thể tin là chính mình sắp rời cõi đời này. Sợ hãi, không cam lòng, khó muốn rời xa, lưu luyến, tiếc nuối, tình yêu đau thấu tâm can không thể dứt, đủ loại cảm thụ xẹt qua nội tâm hắn. Quên đi, buông xuống đi, buông xuống tất cả, những mệt mỏi khiến cả người mỏi mệt, những ngày đêm bận rộn kiệt sức, bị áp lực cuộc sống đè nặng tới không thở nổi. Nếu có kiếp sau nguyện không làm người nữa.

"Con của ta... đừng lo lắng cho chúng ta... cứ yên tâm đi thôi..."

Người cha run run khóc, một câu nói mà như vét sạch sức lực, càng khiến hắn thấy đau lòng.

Một giọt nước mắt từ khoé mắt chảy xuống, khí lực cả người bắt đầu trôi đi, miệng còn muốn nói gì đó mà vì cổ họng khô khốc, làm sao cũng không nói nên lời, nhưng nếu không nói thì sẽ không còn cơ hội nữa.

"Xin... lỗi..."

Hắn trút hơi thở cuối cùng, bàn tay vô lực trượt khỏi khuân mặt của em gái.

Cuối cùng cũng được giải thoát...

Trời trong gió nhẹ, cây hoa xanh tươi, chim chóc líu lo vui hát.

Màn hình theo dõi biến thành một đường thẳng, phát ra âm thanh cảnh báo. Em gái từng nổi loạn nhào lên giường bệnh, không ai tách ra được. Họ hàng nâng cha mẹ đang xụi lơ không đứng vững. Khi bác sĩ y tá tiến lên, em gái liều mạng kêu khóc ngăn cản họ rút ống thở ra và các máy móc ra, y tá thở dài, đưa tay tháo mặt nạ oxy, kéo ga giường màu trắng lên...

Lá thu bay bay, rồi về yên lặng, chớp mắt quay đầu, phù vân trôi qua.

Tử vong là kết thúc cũng là khởi đầu mới, hoa nở hoa tàn cứ thế lặp lại không ngừng, thứ chúng sinh có thể làm chỉ là buông xuống chấp niệm, thuận theo tự nhiên.

Thời gian thấm thoát qua nhanh 20 năm.

Thập Vạn Đại Sơn.

Sương mù lẩn khe núi, vẩy mực giữa sơn thanh.

Mây thanh như mưa, nước như là khói.

Núi non trùng trùng điệp điệp che khuất bầu trời, xanh ngắt cao chót vót, mây che sương nhiễu, dòng suối uốn lượn, thác nước bắn bọt trắng xoá, vượn hú, cá nhảy, cò trắng bay trên trời, đẹp như tranh như tiên cảnh.

Bên dòng suối, một con rắn trắng dài bốn mét trườn trong bụi cỏ, trắng như ngọc, vảy rắn trơn nhẵn tỉ mỉ, thân rắn mềm mại như không xương uyển chuyển linh động.

Lưỡi rắn khẽ thò ra thụt vào, đầu lưỡi phân hai nhánh bắt được mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí, nó vòng qua tảng đá lớn rồi nâng đầu lên tìm kiếm bằng cảm ứng nhiệt, rồi đột nhiên tăng tốc trườn vào bụi cỏ khiến đám chim sợ hãi bay mất, hàm trên hàm dưới mở ra nuốt năm quả trứng ngỗng, sau đó cũng không quay đầu lại rời khỏi tổ chim tiếp tục tìm kiếm thức ăn no bụng.

Ở trong rừng núi sinh tồn là quan trọng nhất, săn bắn, ăn uống, duy trì chức năng cơ thể.

Qua hồi lâu, sau khi lấp đầy bụng bạch xà lắc lư thân thể tiến vào đống đá lớn để tiêu hóa thức ăn, đồng tử rắn nhìn bầu trời ngoài động ngẩn người, kỳ thật mắt rắn nhìn không được bao xa, gần như là cận thị nặng, cũng không có tai ngoài, thông qua lưỡi rắn bắt được mùi và cảm ứng nhiệt độ để tìm kiếm mục tiêu, còn thính giác thì dựa vào cảm giác chấn động dưới bụng.

Thực ra nó ngẩn người nhìn trời chỉ là do thói quen kiếp trước, có lẽ là di nguyện trước khi chết là không phải làm người nữa, nên mới đầu thai thành rắn.

Nỗi khó chịu khi sinh ra dần dần phai nhạt theo thời gian. Hai mươi năm xuân thu đã xóa nhòa nhân tính của nó, ký ức kiếp trước bị bản tính thú vật dần dần áp chế. Chỉ khi thi thoảng ngẩn người mới nhớ tới nét mặt bi thương của người nhà trước giường bệnh. Mỗi ngày khi không có việc gì, nó cố gắng nhớ lại kiếp trước, sợ rằng một ngày quên đi tất cả nhân tính, không còn cảm xúc, hoàn toàn biến thành động vật máu lạnh.

Cái cố ý bị quên trước nhất chính là tên ở kiếp trước, kiếp này làm rắn thì không cần thân phận cũ nữa.

Cũng không phải là muốn quên nhân tính kiếp trước, nhưng hai mươi năm ăn tươi nuốt sống, không ngừng cùng thiên địch đánh giết cầu sinh, nào còn tính đa sầu đa cảm nữa. Bồng lai tiên cảnh chỉ là bề ngoài, rừng rậm thực sự rất tàn khốc.

Bạch xà tổng kết lại bốn quy luật sinh tồn như sau.

Thứ nhất, hãy kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.

Thứ hai, tấn công kẻ yếu và tránh kẻ mạnh.

Thứ ba, vô luận địch nhân mạnh yếu, khi tiến công phải dùng hết toàn lực tấn công một cách tàn nhẫn máu lạnh.

Thứ tư, gặp nguy hiểm, toàn lực chạy trối chết.

Dựa vào quy luật sinh tồn này mà nó đã giãy dụa sinh tồn từ khi phá xác sinh ra cho đến bây giờ dài bốn mét, đủ loại thiên địch luôn như hình với bóng với, bao gồm cả diều hâu sải cánh hai mét xoay quanh đỉnh đầu, nó vẫn nhớ rõ lần nào đó vì sơ suất mà suýt nữa bị vuốt ưng xé nát, còn có mèo rừng lang thang ở phụ cận, cùng với động vật không biết sợ là gì nhất, lửng mật.

Vô số lần tranh đấu chém giết với thiên địch khiến bạch xà càng thêm máu lạnh hung tàn, cho dù vết thương chồng chất, máu tươi đầm đìa vẫn điên cuồng liều mạng, nắm lấy tất cả cơ hội dùng hai cái răng nanh nhọn đâm thủng da đối phương mà tiêm nọc độc.

Thân thể nó cân xứng, độc tính không mạnh lắm, nó không phải loại rắn độc đầu tam giác cổ nhỏ, nên phần lớn thời gian dựa vào việc quấn quanh con mồi để siết chết, nọc độc chỉ là phụ trợ.

Thời tiết trên núi tựa như khuôn mặt trẻ con, nói thay đổi là thay đổi, trong nháy mắt mây đen dày đặc, sấm sét vang dội.

Sấm sét nổi lên, trăm loài sợ hãi. Sau khi hết chớp, mưa to như hạt đậu lộp bộp rơi xuống đất, trong nháy mắt mưa to tầm tã, bạch xà bị nước mưa xối ướt, nước mưa sẽ hạ thấp nhiệt độ cơ thể, động vật máu lạnh loại rắn không giống động vật có vú có thể bảo trì nhiệt độ ổn định, chờ mưa tạnh mặt trời mọc còn phải ra bên ngoài phơi nắng, làm tăng thân nhiệt cơ thể để luôn giữ tỉnh táo.

Nhìn màn mưa bên ngoài động, bạch xà cuộn tròn bất động.

Chỉ có bạch xà cận thị nặng với không có tai mà bỏ lỡ một màn không thể tưởng tượng được, những động vật khác đều nhìn thấy rõ, mây đen như mực mãi không tiêu tan, lôi điện như liều mạng hết sức bổ xuống một đỉnh núi. Một con hổ trán trắng, lông đen vàng xem lẫn hoa văn đang đứng ở trên đỉnh núi giữa lôi điện mà gào thét, tiếng hổ gầm đầy phẫn nộ và không cam tâm, dù bị thương nặng nhưng vẫn kiêu ngạo không chịu cúi đầu, tia sét dày đặc bổ xuống, tạo nên những vết thương cháy đen đầy máu. Nó rốt cuộc nằm xuống không đứng lên được, cho tới khi không còn động tĩnh gì.

Cái hình ảnh bất khuất quật cường đó khắc thật sâu trong mắt các động vật khác, những chim chóc ngây thơ không hiểu tại sao con hổ lại bị sét đánh, chúng chỉ càng thêm sợ hãi bầu trời phía trên. Cái này cũng là điều bình thường, bản năng của động vật hoang dã là để giúp chúng tránh xa nguy hiểm.

Chỉ có một số ít động vật nhìn chăm chú vào đỉnh núi nguy nga trong màn mưa trắng xóa, lần lượt tru lên...

Bạn đang đọc (Dịch) Tân Bạch Xà Vấn Tiên của Thư Nam Trạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi namlun.kaka
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.