Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người hái thuốc nơi thâm sơn

Phiên bản Dịch · 1924 chữ

Thập Vạn Đại Sơn trải dài vô biên, độc trùng mãnh thú chướng khí ác thủy, hoàn cảnh ác liệt ngày thường ít ai lui tới, hoàn cảnh đặc biệt này đã nuôi dưỡng lên vô số sinh vật cùng với linh dược hiếm thấy.

Nơi linh khí tụ tập sẽ sản sinh ra một ít dược liệu đặc thù, ẩn chứa nhật nguyệt tinh hoa, thiên địa linh khí, bởi vậy mà hấp dẫn dã thú tới cắn nuốt.

Một ngày nọ, một con bạch xà đang trườn khắp núi rừng để săn bắn, không biết rằng cuộc đời của mình sắp thay đổi...

Thú rừng và chim chóc có một loại năng lực đặc biệt, đó chính là không cần học tập hay kinh nghiệm, mà chỉ cần dựa vào trực giác để phân biệt sự vật tốt xấu, dường như sâu bên trong có cái gì đó chỉ dẫn thúc đẩy, gọi là bản năng.

Con rắn trắng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng phun lưỡi tìm kiếm mùi con mồi.

Bỗng nhiên, có một mùi hương vô cùng khứu giác của rắn, đó là một loại hương vị chưa ngửi qua bao giờ, thoang thoảng mùi thơm ngát làm nó cảm thấy thoải mái, trong đầu dường như có thanh âm bảo cho bạch xà mau đi ăn vật kia, dựa vào linh hồn sâu trong ký ức di truyền, bạch xà xác nhận đó không phải bẫy rập, nó thoáng do dự rồi vặn vẹo thân thể truy tìm mùi hương đó.

Bơi qua một dòng suối nhỏ, lưỡi rắn không ngừng bắt lấy vị trí mùi mà nhanh chóng trườn tới, có vẻ cũng không xa. Sau khi leo lên sườn núi, nó tìm được một hố lõm trong khe núi giữa sườn núi, bên trong có một vũng nước nhỏ bán kính một mét, và thấy một gốc cỏ non xanh biếc bên cạnh hố nước. Cỏ non toàn thân xanh biếc giống như ngọc lưu ly, khiến dịch tiêu hóa của bạch xà không tự chủ mà chảy xuống khóe miệng, gần như không chút do dự mà mở miệng nuốt cả gốc lẫn bùn cỏ xanh kia nuốt vào. Sau đó, bạch xà cảm giác trong bụng nóng như lửa, trước mắt tối sầm hôn mê đi......

Kỳ thật gốc cỏ xanh kia không phải cỏ dại, cũng không phải thiên địa dị chủng hiếm thấy trên thế gian, mà chỉ là một gốc cây thuốc bổ vô cùng, vừa vặn sinh trưởng tại nơi linh khí dồi dào. Bạch xà nào hiểu được những điều kia, chỉ biết là ăn vào có chỗ tốt, huống chi nếu là không ăn chỉ sợ sẽ có mãnh thú tìm tới tranh đoạt.

Hôn mê trong rừng là vô cùng nguy hiểm, cũng may vũng nước nhỏ nằm ẩn ở khe núi giữa sườn núi.

Mặt trời lặn rồi trăng lên, bạch xà đã hôn mê cả một ngày, đuôi bỗng động đậy từ từ tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh lại thầm mắng bản thân bất cẩn, may mà không trúng độc. Nó cũng cảm giác cả người như bị trói buộc khó chịu, bạch xà từng có kinh nghiệm mấy lần lột da, biết mình lại chuẩn bị biến dài hơn, liền vặn vẹo thân thể trườn xuống núi.

Trở lại hang đá, nó chui vào trong loạn thạch dùng sức cọ xát góc đá.

Vảy rắn là lớp biểu bì ngoài cùng của da, chúng vô cùng cứng và có thể ngăn ngừa sự mất nước trong cơ thể, chúng sẽ không lớn lên theo thân thể, mà phải lột bỏ da rắn cũ mới có thể trở nên lớn hơn. Bạch xà có chút nghi hoặc, lần trước lột da mới chưa tới một tháng đã lại lột tiếp rồi sao?

Đầu tiên là da rắn trên đầu tróc ra, mượn góc cạnh thô ráp của tảng đá, tiếp tục cọ xát từng chút một từ đầu tới thân thể, cởi da cũ ra, cuối cùng, đuôi rắn lột da, toàn bộ quá trình kết thúc.

Con bạch xà này có trí thông minh của con người, nên đã biết dùng đuôi rắn cuộn lớp da cũ lên và giấu nó vào một khe đá, làm như vậy để ngăn chặn sự chú ý của chim ưng.

Lột da là rất nguy hiểm, không nói thiên địch theo dõi như hổ rình mồi, mặt khác nếu là không thể lột da cũ xuống, rất có thể sẽ dẫn đến tử vong, còn bị tiêu hao đại lượng dinh dưỡng, rất nhiều người bắt rắn chính là thừa dịp rắn lột da, thân thể cứng ngắc tính tình dịu ngoan mà đem bắt lấy, nếu không thì bạch xà cũng sẽ không tiến vào đống loạn thạch.

Cả người rắn mệt mỏi rơi vào trạng thái ngủ lần nữa...

Ngày hôm sau.

Bạch xà phát hiện vảy rắn trên người càng trắng đẹp hơn, hơn nữa còn dài hơn, từ đầu tới đuôi là năm mét, ở trong mảnh rừng rậm này cũng coi như là quái vật khổng lồ. Thân thể càng lớn, có nghĩa là sức chiến đấu càng lớn, Bạch xà không biết cực hạn của mình là bao nhiêu, nhưng dù sao càng lớn thì càng tốt.

Lúc này thời tiết đẹp, nên nó trườn ra khỏi hang để tiếp tục săn bắt.

Thập Vạn Đại Sơn là nơi khó trồng trọt, không phải là nơi thích hợp cho nhân loại sinh sống, hoàn cảnh ác liệt nên người ít lui tới. Nhưng cũng vì nguyên nhân đó mà khiến những người hái thuốc nghèo khổ muốn tới, mang theo các loại công cụ và khu trùng dược, những người hái thuốc người trước ngã xuống, người sau tiến lên xâm nhập đại sơn, vì người nhà kiếm lấy ít tiền bạc sống qua ngày, rất nhiều người rốt cuộc không thể đi ra ngoài.

Trong sơn cốc có đầm nước phương viên trăm mét, đầm nước nhỏ sâu, bên cạnh nước có một đoạn vách núi mọc đầy rêu xanh, một nam tử đeo giỏ thuốc thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi đang leo lên hái thuốc.

Tay trái nắm chặt dây leo, tay phải móc ra toàn bộ thảo dược từ khe đá cẩn thận bỏ vào sọt.

Bắt lấy dây leo chậm rãi di chuyển ngang qua một chỗ khác, nhìn thấy thực vật trong ổ đá, người hái thuốc mừng rỡ, Huỳnh thảo! Chuyến mạo hiểm này kiếm lớn rồi! Bán được tiền còn có thể cho nương tử trong nhà mua một con vải làm xiêm y. Người hái thuốc cao hứng bắt đầu hái Huỳnh thảo, cũng không chú ý tới cây dây leo trong tay bị nham thạch mài mòn nghiêm trọng...

Người hái thuốc chỉ cảm thấy tay trái trống rỗng rồi ngã về phía sau! Thầm nghĩ mạng ta xong rồi.

Phù phù~! Bọt nước văng khắp nơi.

Những người nghèo khổ quanh năm sinh hoạt trong núi phần lớn đều biết bơi, nam tử vốn định bơi tới bờ, nhưng vừa mới lăn xuống vách núi thì cánh tay bị thương không thể dùng sức, miễn cưỡng nổi trên mặt nước không thể bơi, điều này làm nam tử lo lắng.  

"Cứu... cứu..."

Tiếng kêu cứu vang vọng khắp thung lũng, cho dù biết phụ cận không có khả năng có người cũng theo bản năng dùng sức kêu cứu cầu sinh.

Xa xa, bạch xà ngẩng đầu lên.

Vừa rồi giống như có âm thanh kỳ quái gì đó, không phát hiện dị thường, nó bèn cúi đầu trườn đi tiếp tục tìm kiếm con mồi.

Thật ra tiếng kêu cứu rất lớn, nhưng sinh vật loài rắn sử dụng bụng nhiều hơn để cảm nhận chấn động, nên vẫn chưa nghe rõ có người kêu cứu, mãi đến khi rắn trắng đến bên đầm, mới thông qua cảm ứng nhiệt nhìn thấy bóng người từ trên xuống dưới nước kia.

Hình ảnh qua cảm ứng cho thấy đó là một con người.

Người?

Bạch xà hai mươi năm chưa từng gặp qua dù là một nhân loại, từng cho rằng thế giới này không có người, người rơi xuống nước xuất hiện khiến những ký ức xưa kia nằm sâu trong linh hồn sâu tràn về.

Trong chốc lát người hái thuốc kia đạp nước càng ngày càng vô lực, chậm rãi chìm xuống dưới.

Lúc người hái thuốc hoảng hốt cho rằng mình hẳn phải chết, liền nhìn thấy một con bạch xà thật lớn đang bơi tới. Vào thâm sơn bị rơi xuống nước, họa vô đơn chí còn gặp đại xà.

Tội nghiệp già trẻ ở nhà...

Dưới nước, bạch xà uốn éo thân thể nhanh chóng bơi tới trước mặt người hái thuốc, đuôi rắn quấn lấy bả vai người nọ dùng sức bơi về phía bờ.

Một lát sau.

Khụ khụ......

Người đàn ông rơi xuống nước nằm úp sấp trên bờ không ngừng ho nước ra ngoài, cuối cùng mạnh mẽ ngồi dậy hít thở, trước khi hôn mê nhớ có một con rắn lớn kéo mình đi, tỉnh lại thì đang ở trên bờ, con rắn lớn kia đâu?

Ngẩng đầu lên, liền thấy một con rắn với cái miệng to như cái bát ở trước mặt.

A......

Một tiếng thét chói tai, hái thuốc người luống cuống tay chân kinh hoảng lui về phía sau, thế nhưng phía sau chính là vách đá, lui không thể lui, con rắn trắng kia không nhúc nhích, hơn nữa còn dùng một loại ánh mắt có chứa khinh bỉ nhìn mình, không sai, khinh bỉ, người hái thuốc dám khẳng định con rắn kia chính là đang khinh bỉ chính mình la hét.

Thông qua cách ăn mặc và kiểu tóc của người đàn ông, Bạch Xà nhận ra anh ta là một cổ nhân, da vàng tóc đen mặt người phương Đông, công nghệ dệt vải rất lạc hậu, phục sức và tóc có chút giống với phong cách đời Tần Hán, nói cách khác đây là một thế giới cổ đại.

Nhìn hồi lâu, Bạch Xà xoay người rời đi.

Chẳng biết vì sao người hái thuốc giống như cảm giác con rắn kia đang thở dài, phi thường quỷ dị.

Bạch xà chỉ là cảm khái, rắn chính là rắn, vô luận kiếp trước như thế nào đều là quá khứ, sau khi nhìn thấy người, trong lòng cũng không có sinh ra bao nhiêu dao động, có lẽ là hai mươi năm trôi qua khiến nó cáo biệt quá khứ, sở dĩ cứu người là do vẫn còn nhân tính, dù sao cũng là người đầu tiên nhìn thấy, có một chút ý nghĩa kỷ niệm.

Nam tử hái thuốc thở phào nhẹ nhõm, kiểm tra thương thế cánh tay, cũng tìm thảo dược trị liệu, đợi băng bó tốt miệng vết thương mới phát hiện mặt trời càng nghiêng về phía tây, xem ra hôm nay là đi không ra ngoài.

Cái gùi bị mất không có lương khô, ngay lúc đói khát khó nhịn, con rắn trắng kia đã trở lại.

Nó buông con gà rừng bị bóp chết rồi quay người rời đi.

Người hái thuốc trợn mắt há hốc mồm nhìn thức ăn trên mặt đất, lại nhìn con rắn trắng đã đi xa, vội vàng quỳ xuống dập đầu lầm bầm không biết nói cái gì...

Bạn đang đọc (Dịch) Tân Bạch Xà Vấn Tiên của Thư Nam Trạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi namlun.kaka
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.