Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Mất Trí Nhớ

Phiên bản Dịch · 1638 chữ

Trams : xSnowballx

Nhà thờ lớn London St.Paul.

Tiếng chuông không ngừng vang lên , âm thanh cũng không phải là thần thánh cổ vận, mà mang theo vài phần sắc bén chói tai.

Trong giáo đường , có vô số pháp sư mặc áo bào trắng đang mang sắc mặt nặng nề, thậm chí là mang theo vài phần sát khí , không ngừng tìm kiếm cái gì đó trong giáo đường.

" Ở bên ngoài, nhất định ả ta đã hoà vào trong đám người ".

Đuổi tới đường phố , có thể thấy cách đó không xa là phố xá tấp nập người đi, du khách cũng tới vài ngàn , làm sao mà bọn họ tìm được kẻ lẻn vào ?.

Tìm kiếm một phen , các pháp sư áo trắng cũng bỏ .

Trong đoàn du khách có một người đàn ông trung niên mặc áo jacket cũ , có chút mù mịt đi tới nhà thờ St.Paul.

" Tới đây làm gì " một pháp sư mặc áo bào trắng nói.

" Tham quan , tôi tới đây thăm quan " người đàn ông trung niên lộ ra nụ cười ôn hoà .

" Không nhìn thấy nơi này phong toả rồi sao, bước thêm bước nữa có tin tôi bắt ông lại không " pháp sư áo bào trắng tức giận nói.

Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ chỉ có thể lùi về sau.

Lắc đầu, cứ tưởng người Anh quốc rất lịch sự lễ phép, vậy mà lại không phải như thế.

Mạc Gia Hưng cầm điện thoại, đi tới một con hẻm khá ít người, dự định tìm điểm du lịch tiếp theo.

Mạc Gia Hưng nghe theo lời Mục Trác Vân nói, ra nước ngoài đi dạo một vòng.

Ai biết vừa đi ra nước ngoài chưa được mấy ngày thì trong nước lập tức xảy ra chuyện lớn, rất nhiều chuyến bay đều bị hủy , Mạc Gia Hưng chỉ có thể ở lại Anh quốc, chờ bên hàng không mở cửa trở lại thì mới trở về được.

Cũng may bên Anh quốc Mục Trác Vân có một hội sở nhỏ, dùng để xuất khẩu kim tiều, cũng là một bảo khoáng trọng yếu của Phàm Tuyết Sơn.

Mạc Gia Hưng không buôn bán gì nên không giúp được, không gì tốt hơn là đi dạo xung quanh.

" Cộp cộp cộp ".

Âm thanh giày cao gót từ phía sau truyền tới, Mạc Gia Hưng vốn không để ý lắm , ai biết người phụ nữ đi giày cao gót lại đi tới chỗ mình.

Trên người phụ nữ này toả ra không phải là mùi nước hoa , mà là mùi máu tanh nồng đậm, lúc này Mạc Gia Hưng mới chú ý tới trong áo gió thời thượng của người này toàn là máu.

" Cô bị làm sao ?" Mạc Gia Hưng vội dìu người phụ nữ này.

" Có người ....có người muốn hại tôi, tôi vất vả cầu xin hắn , nhưng bị đâm " ngữ khí của người phụ nữ trầm xuống, có vẻ rất yếu .

" Vậy tôi giúp cô báo cảnh sát " Mạc Gia Hưng nói.

" Không được , không được , người kia nằm trong đội cảnh sát , làm phiền.....làm phiền đưa tôi ra khỏi nơi này " người phụ nữ nói.

Mạc Gia Hưng thấy người phụ nữ này nói tiếng Trung , đương nhiên là sẽ không mặc kệ.

Đỡ người phụ nữ ra ngoài, vừa đi trên đường người phụ nữ lập tức đứng dậy, để trông giống như một người phụ nữ bình thường đang đi dạo, đồng thời còn ôm cánh tay Mạc Gia Hưng .

Mạc Gia Hưng có chút không dễ chịu , đang định nói gì đó .

Người phụ nữ kéo cao vành nón một chút , nói :" Cứ để vậy đi, giúp tôi thoát khỏi những nhân viên canh gác kia ".

Đi trên đường phố , lúc này Mạc Gia Hưng mới để ý dòng người ngược xuôi , nhưng xen lẫn trong đó cũng có không ít pháp sư áo bào màu trắng , bọn họ phảng phất mở ra đường cảnh giới đặc thù .

Nhưng bọn họ chỉ để ý tới những người phụ nữ đi một mình , hoàn toàn không để ý tới hai người bọn họ.

Đi được rất xa , Mạc Gia Hưng còn đang muốn hỏi.

Ai biết hai mắt nguời phụ nữ này nhắm lại, hoàn toàn thiếp đi, kinh người chính là thiếp đi rồi mà vẫn đi như bình thường .

Cũng không biết là đang dựa vào cái gì để chống đỡ .

Mạc Gia Hưng trong lúc nhất thời khó khăn, chỉ có thể tạm thời đưa người phụ nữ này về trụ sở thương hội.

Tìm một cô gái ở thương hội, Mạc Gia Hưng để người này xử lý vết thương cho người phụ nữ thần bí này, nhưng qua rất lâu mà người phụ nữ thần bí còn chưa tỉnh .

Sáng ngày hôm sau, Mạc Gia Hưng nghe cô gái thương hội kia nói người phụ nữ bí ẩn đã tỉnh lại , cho nên lập tức tới gian phòng.

Người phụ nữ bỏ mũ xuống , một ít trang điểm kỳ quái bị tẩy đi, khi Mạc Gia Hưng nhìn thấy dung nhan trắng xám này, nhất thời cả kinh nói không nên lời .

" Diệp Thường ? ".

Mạc Gia Hưng nhìn người phụ nữ, nội tâm sóng lớn cuồn cuộn.

Trước đó trên đường thì người phụ nữ lấy vành nón che lại, hơn nữa lại trang điểm quái lạ, vì thế mà Mạc Gia Hưng không nhìn thấy rõ dung mạo, nhưng lúc này nhìn người phụ nữ tẩy trang , làm sao người mình cứu lại là người nhiều năm không muốn nhắc tới .

Khoé mắt người phụ nữ tên Diệp Thường kia có chút nếp nhăn, hiển nhiên là không phải trẻ tuổi như lúc mới gặp.

Người phụ nữ có chút mơ hồ nhìn Mạc Gia Hưng .

" Anh biết tôi ? " Diệp Thường chỉ vào bản thân , hỏi.

" Đương nhiên , cô là ....ồ ồ , đã qua rồi , đã qua rồi, kỳ thực tôi cũng không trách cô, dù sao vào lúc đó tôi cũng không có bản lĩnh gì , cũng không cho cô được thứ gì . Đúng rồi , Tâm Hạ đã lớn , con bé có nhiều nét giống cô , sau khi cô đi thì Bác thành xảy ra nhiều chuyện, tôi cũng không biết nói với cô từ đoạn nào .....Cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi , ài , nói chung là không nghĩ sẽ gặp cô ở nước ngoài, những năm qua cô sống thế nào ? " Mạc Gia Hưng nói có chút lộn xộn, thậm chí có vài phần nói lắp.

Xác thực cũng không biết đối mặt như nào với một người đặc thù như vậy.

" Tôi không nhớ được " hai mắt Diệp Thường có chút vô thần , khuôn mặt mờ mịt , phảng phất ngay cả bản thân mình cũng không nhớ được :" Tôi chỉ nhớ là đi trên đường thì thấy anh , sau đó đi theo anh, anh cho tôi một cảm giác quen thuộc, nhưng lại không nhớ rõ anh là ai ".

Mạc Gia Hưng kinh ngạc nhìn người phụ nữ.

Lẽ nào là kiểu mất trí nhớ thường xuất hiện trong ti vi ?.

Diệp Thường không muốn đối mặt với mình , hay thật sự là không nhớ được tất cả mọi chuyện?.

" Khả năng... khả năng là cô còn chưa khỏi hẳn , trước tiên cô cứ nằm nghỉ ngơi đi " Mạc Gia Hưng cẩn thận quan sát , cũng không cảm thấy đối phương đang ngụy trang .

" Có lẽ vậy" Diệp Thường gật đầu.

" Tôi đi tìm người chữa trị cho cô, để cô khôi phục nhanh hơn một chút " Mạc Gia Hưng nói .

" Đừng " Diệp Thường lập tức ngăn lại.

" Bây giờ cô còn rất yếu ".

" Tôi ....tôi không muốn tiếp xúc với bất luận người nào ngoại trừ anh, cũng xin đừng nói cho bất kỳ ai là tôi ở đây " Diệp Thường nói.

Mạc Gia Hưng đứng tại chỗ , nhìn Diệp Thường.

Mà Diệp Thường lại có chút hoang mang .

Thật sự là Diệp Thường không nhớ được bất kỳ chuyện gì , có thể trong tiềm thức nói với mình , tình trạng này của Diệp Thường thì chỉ có thể tin tưởng được một người.

Diệp Thường thậm chí còn sợ Mạc Gia Hưng sẽ không nghe theo lời mình nói.

" Đã qua nhiều năm mà cô vẫn như vậy " Mạc Gia Hưng thở dài một hơi.

" Có đúng không , tôi cũng không nhớ rõ nữa " Diệp Thường nói.

" Được rồi , cứ nghỉ ngơi cho tốt đi , cần cái gì thì cứ gọi tôi " Mạc Gia Hưng nói.

" Cảm tạ " .

Mạc Gia Hưng nhìn Diệp Thường , tâm tình vẫn gợn sóng kịch liệt .

" Cô thật sự không nhớ tôi ư ? " Mạc Gia Hưng nói.

" Có cảm giác quen thuộc nhưng không nhớ ra được ".

" Cô có một đứa con gái, tên là Diệp Tâm Hạ " Mạc Gia Hưng nói rất chân thành.

" Ừm " Diệp Thường phản ứng rất hờ hững, cũng không biết là không nhớ thật , hay là có cái gì khác.

" Giống như năm đó, cô cũng không nhớ cái gì cả " Mạc Gia Hưng cảm thấy cay đắng.

Bạn đang đọc [Dịch] Toàn Chức Pháp Sư của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xSnowball
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.