Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lúc Nào Cũng Không Có Chỗ Dung Thân

Phiên bản Dịch · 1519 chữ

Trans : xSnowballx

London được xem như là một khu vực ít chịu ảnh hưởng nhất khi mực nước biển dâng lên, khí hậu quá lạnh, làm cho hải yêu hoạt động tại hải vực của bọn họ không nhiều như các quốc gia khác gần đường xích đạo.

Những cánh hoa nở đầy như sao tách ra hẻm nhỏ đầu đường , những vườn nhỏ chằng chịt nhìn qua đặc biệt nhã trí , thơm ngát tràn ngập, đi lên những thềm đá cổ lão kia, tinh thần sảng khoái, phức tạp trong lòng cũng tiêu tan theo .

" Đi ra ngoài một chút,hít thở không khí trong lành mới mẻ ,sẽ có lợi cho thương thế của cô " Mạc Gia Hưng nói .

Hiếm thấy mặt trời, từng bông hồng dưới ánh mặt trời đều đẹp, Mạc Gia Hưng theo bản năng lấy điện thoại ra , muốn chụp ảnh Diệp Thường ,nhưng không biết tại sao cảm thấy Diệp Thường không giống mang huyết thống phương Đông ,đặc biệt là mang mũ dê phục cổ, khuôn mặt càng là mang theo tinh tế sắc xảo của phụ nữ Anh quốc.

" Đừng " Diệp Thường vội lấy mũ che mặt.

" Ồ , xin lỗi , tôi lại quên mất là cô không thịc chụp ảnh " Mạc Gia Hưng vội cất điện thoại.

Tiếp tục đi lên cầu thang , đến nơi cao nhất là một đài ngắm cảnh có ghế ngồi trang nhã , hoàn toàn được làm từ thủy tinh công nghiệp , đi qua hàng rào trong suốt vẫn thấy được thành thị phồn hoa.

" Tôi thấy hơi mệt , ngồi ở đây nghỉ một chút " Diệp Thường nói.

" Được , vậy cô có muốn uống gì không ? ".

" Trà ".

....

Gọi món xong , Mạc Gia Hưng ngồi đối diện với Diệp Thường , bỗng điện thoại vang lên.

Mạc Gia Hưng thấy Mạc Phàm gọi, vì vậy lúc này cao hứng định đi đón .

Nhưng lúc này ánh mắt Diệp Thường biến hoá rõ ràng , mang theo lạnh lùng quái lạ , chăm chú nhìn Mạc Gia Hưng.

Mạc Gia Hưng cười nói :" Tôi biết , nhưng đây là con trai của tôi gọi, phải nghe ".

" Cha đang ở đâu tiêu sái thế ? " Mạc Phàm hỏi .

" Đang uống trà chiều, bên con không có nguy hiểm gì chứ , cha đã nghe tin ở trong nước " Mạc Gia Hưng nói.

" Con thì có chuyện gì cơ chứ ,trái lạ là cha ấy , cứ ở lại Anh quốc nghỉ ngơi mấy ngày, bên đó không bị hải yêu tập kích quy mô lớn....Đúng rồi, con nghe nói bên Anh quốc có nhiều mỹ nữ lớn tuổi, lúc nào đi tìm thêm bạn đi, con không ngại có mẹ kế đâu " Mạc Phàm cười nói .

" Nói linh tinh cái gì đấy, lúc này con không cần lo lắng cho cha đâu , cúp máy đây " Mạc Gia Hưng ấn kết thúc cuộc gọi.

" Con nghe được tiếng cười của phụ nữ, cha à , cha đừng có giả vờ nữa ".

" Bàn bên cạnh đấy, cúp máy đây ".

Mạc Gia Hưng cúp máy, nhìn Diệp Thường.

Diệp Thường khôi phục dáng vẻ ban đầu , ôn nhu yếu đuối, vẻ mặt u buồn.

Mạc Gia Hưng biết Diệp Thường có rất nhiều quy định kỳ quái, cũng hiểu được Diệp Thường không hy vọng xuất hiện trong tầm mắt cùng lời ra tiếng vào của những người khác .

Dương như là một người thu mình trong bộ quần áo lớn, đồng thời chỉ cần mình hơi làm trái ý thì Diệp Thường bỗng nhiên sẽ biến mất khỏi thế gian , không bao giờ tìm được nữa.

Vì thế mà Mạc Phàm gọi tới thì Mạc Gia Hưng cũng sẽ không nhắc tới Diệp Thường, sợ lại không nhìn thấy cô ấy .

" Trà này thật khó uống " Diệp Thường thưởng thức một ngụm, nhưng nuốt xuống với vẻ mặt thống khổ :" Tôi nghĩ anh pha trà hoa nhài rất ngon".

" A? Cô nhớ lại rồi, được , được , cô chờ một chút , tôi sẽ quay lại liền " Mạc Gia Hưng nở nụ cười, không nghĩ tới Diệp Thường lại nhớ tới chi tiết nhỏ như thế .

Kỳ thực trà hoa nhài này là mẹ Mạc Phàm thích nhất , nhưng thể chất yếu cho nên mất sớm , Mạc Gia Hưng thường xuyên pha trà uống , ai biết Diệp Thường tới sau cũng thích mùi vị này.

Nhiều năm trôi qua như vậy, có một số thứ mà Mạc Gia Hưng cũng sắp quên .

Ánh nắng tươi sáng , dưới bụi cây hoa hồng lớn có một mảnh bóng tôi nho nhỏ.

Trong bóng tối có một người như hoà vào với cảnh vật xung quanhi, những người đang thưởng thức trà chiều không nhận ra được sự tồn tại của người này.

" Ngài hô hoán tôi " đường viền bóng tôi phát ra âm thanh rất nhẹ.

" Đem tin tức giáo hoàng đã chết lan rộng ra ngoài " Diệp Thường thấp giọng nói.

" Được ".

Đường viền bóng tôi rất nhanh biến mất , vào lúc này có một chén trà màu vàng nóng đặt trước mặt Diệp Thường .

" Cô đang nói chuyện với ai vậy ? " Mạc Gia Hưng hỏi.

" Một con mèo nhỏ, chui vào " Diệp Thường chỉ vào vườn hoa.

" Cô giống như là nhớ lại được rất nhiều chuyện, không giống như ngày đầu tiên, cảm giác ngay cả bản thân là ai cũng không nhớ rõ " Mạc Gia Hưng cười , cũng không để ý.

" Trên thế giới này có rất nhiều người dùng trăm phương nghìn kế để tìm tới tôi, nhưng có lúc ngay cả tôi cũng không biết mình là ai " Diệp Thường nói.

" Đều nói những thứ kỳ lạ , tuy rằng tôi không biết quá khứ của cô như nào , xưa nay cũng không thấy cô đề cập đến, nhưng cô cũng không thể cứ mãi ôm lấy chuyện quá khứ. Ngắm hoa nhiều một chút , uống nhiều trà một chút , suy nghĩ về những thứ làm bản thân hài lòng , từng ngày cứ như thế trôi qua, thật tốt " Mạc Gia Hưng nói ra cách sống lạc quan của mình.

" Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng có một số chuyện nếu như không hoàn thành, mà mỗi khi thử nghĩ kiểu sinh hoạt này của anh, chúng như ma quỷ quấn lấy trái tim tôi, chặn cổ họng tôi, để tôi đau đến mức không muốn sống " Diệp Thường uống một ngụm trà , trong đôi mắt vô thần ban đầu lại nhiều hơn mấy phần sắc bén.

" Vậy thì khi nào cô mới hoàn thành vậy, có cần tôi giúp không ? " Mạc Gia Hưng hỏi.

Diệp Thường lắc đầu.

Thực tế Mạc Gia Hưng có giúp cũng chỉ thêm phiền .

" Tôi phải đi rồi, cảm tạ vì chén trà hoa nhài này " Diệp Thường đứng dậy.

" Đúng rồi , tới giờ chúng ta quay về rồi, quả thật bên ngoài gió có chút lớn, dễ bị cảm lạnh " Mạc Gia Hưng gật đầu.

" Ý của tôi là , tôi muốn rời khỏi đây " Diệp Thường giải thích.

" A?".

" Tôi đã làm xong những chuyện kia " Diệp Thường nói.

" Nhưng ....chúng ta vất vả mới gặp lại được nhau, Tâm Hạ đã trưởng thành, tôi còn muốn dẫn cô đi gặp con bé , giờ Tâm Hạ đang ở Hy Lạp " Mạc Gia Hưng hơi kinh ngạc .

" Tôi đã nhìn qua rồi " Diệp Thường nói.

Mạc Gia Hưng cuống lên , tìm trong đầu tất cả những gì nghĩ được, nhưng không biết nên lấy cái cớ gì để giữ chân lại.

Mạc Gia Hưng cho rằng cả đời này sẽ không còn gặp lại người phụ nữ này nữa , nhưng không ngờ lại gặp nhau ở nước ngoài, càng cho rằng đoạn duyên mười mấy năm trước có thể tiếp tục, nhưng không tới nửa tháng Diệp Thường lại muốn rời đi.

Mạc Gia Hưng lại không có mười mấy năm thứ hai .

" Tôi biết tôi chỉ là một người bình thường , thế giới của mấy người tôi không với tới được, cũng không hiểu được. Nhưng mà ...nhưng mà tôi muốn nói, tôi sẽ không quấy rối cô, cũng sẽ không xuất hiện ở nơi tôi không nên xuất hiện . Nếu có một ngày , cô không biết phải đi đâu, hoặc là quên đi nhiều chuyện, có thể tới tìm tôi , tôi vẫn sẽ chờ cô " Mạc Gia Hưng nhìn bóng lưng Diệp Thường .

" Được , lúc nào tôi cũng không có chỗ dung thân ".

Bạn đang đọc [Dịch] Toàn Chức Pháp Sư của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xSnowball
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.