Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vẫn còn cơ hội

Tiểu thuyết gốc · 2290 chữ

- Đại ca! Đại ca! Em có tin tốt muốn báo cho đại ca đây

Vừa mới sáng Kích Tây đã hớt hãi kêu cửa phòng Dương. Bước ra mở cửa trong bộ mặt vẫn còn ngáy ngủ Dương hỏi

- Chuyện gì?

- Dạ là về cuộc thi. Em nghe được 1 tin tốt là ngoài tuyển chọn người hầu, còn tuyển chọn thêm 1 bảo hộ cho 2 vị tiểu thư Lâm gia kia.

- Bảo hộ thì cũng không đến lượt ta, còn đầy rẫy cao thủ ngoài kia sẵn sàng vì tiền mà đi làm bảo hộ cho 2 tiểu nha đầu đó.

Dương nói bằng giọng điệu chẳng mấy quan tâm

- không phải đâu đại ca. Ngủ Tinh học viện có quy định là bảo hộ và người hầu của học sinh cũng phải nằm trong độ tủi 10 đến 15

- Thật à?

Dương nghi hoặc hỏi lại Kích Tây

- Tất nhiên là thật, sao em dám gạt đại ca!

Kích Tây nói với ánh mắt mà hắn cho là chân thật nhất của mình. Nhưng trong thâm tâm hắn đang mong sao cho Dương mau mau đi khỏi đây để không còn hành hạ bọn hắn.

- Vậy được, các ngươi cứ tiếp tục giúp ta nghe ngóng thêm thông tin, lần này ta sẽ đăng kí làm bảo hộ.

- Dạ vậy em xin phép đi nghe ngóng ạ.

Vừa định quay đầu chạy xuống cầu thang Kích Tây liền bị Dương gọi lại

- Khoan đã, ta đói rồi, chuẩn bị cho ta 1 phần ăn sáng rồi hẳn đi.

- Dạ đại ca cứ vào phòng chờ em sẽ bảo nhà bếp mang lên ạ.

Kích Tây vừa mỉm cười nói với Dương vừa âm thầm nguyền rủa Dương vì đã ăn chùa còn phải phục vụ tận tình.

Sau khi đã ăn uốn, Dương trở lại giường khoanh chân bắt đầu minh tưởng tu luyện. Vận chuyển linh lực khắp cơ thể 2 tiểu chu thiên Dương dần dần chìm sâu vào trong 1 không gian kì bí. Trong không gian đó hắn thấy xung quanh là bao la rộng lớn vũ trụ, các vì sao liên tục lóe sáng tạo nên 1 khung cảnh có phần kì hoặc nhưng rất hùng vĩ.

- Đạo của ngươi là gì?

Bỗng 1 âm thanh uy nghiêm từ bao la vũ trụ vang lên, Dương nhìn khắp xung quanh để tìm nơi phát ra âm thanh nhưng hắn vẫn không thể biết được nguồn gốc của âm thanh vừa rồi, thấy khá thắc mắc nên định hỏi lại âm thanh kia xem "ngươi là đâu, đây là ai? " thì bỗng có 1 bóng người nam tử khoác trên mình chiếc áo choàng màu bạc, mái tốc cũng bạc trắng nhưng vẫn có thể nhìn ra được người này còn rất trẻ, mờ ảo xuất hiện cách đó 1 khoản không xa cất tiếng

- Ta không có đạo!

- Vậy ngươi tu luyện vì mục đích gì?

Âm thanh uy nghiêm lại 1 lần nữa phát ra. Dương định đi lại gần để xem người nam tử kia là ai, nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra thân thể của mình đã không thể cử động được, chỉ có thể bị động đứng ở đó nhìn cuộc trò chuyện của nam tử đầu bạc kia.

- Ta tu luyện vì muốn đủ sức bảo vệ tất cả những người ta yêu quý.

- Vì để bảo vệ người thân, mà ngươi tàn sát người khác, ngươi cho rằng như vậy là đúng?

Lúc này từ giữa vũ trụ bao la 1 con mắt khổng lồ màu xanh lam xuất hiện, Dương nhận ra âm thanh vừa rồi là từ hướng con mắt phát ra.

- Vì để vĩnh viễn bảo vệ bọn họ ta buộc lòng phải giết những kẻ muốn ngăn cản ta.

Nam tử thản nhiên đáp. Lam Nhãn khổng lồ mở to, nhìn chăm chú vào nam tử rồi lại phát ra âm thanh

- Nhưng vì mục đích của bản thân mà ngươi lạm sát nhiều người như vậy, đó là trái với Thiên Đạo.

- Trái với Thiên Đạo thì đã sao, ta chỉ muốn yên bình ở bên những người ta yêu quý, nhưng chính những kẻ tự cho là làm theo Thiên Đạo lại cố tình muốn làm hại nhữg người ta yêu quý, vậy thì ta sẽ chống lại Thiên Đạo, tự tạo ra 1 thế giới của riêng mình!

Nam tử đầu bạc vẫn thản nhiên đáp. Lúc này Lam Nhãn liếc nhìn về phía Dương rồi lại quay sang nhìn nam tử đầu bạc. Tuy chỉ là cái liếc nhìn nhưng Dương cảm nhận được 1 uy áp cường đại như có thể phá hủy mọi thứ mà nó nhìn trúng.

- Nếu chống lại Thiên Đạo, có thể ngươi sẽ phải chết, tất cả những người ngươi yêu quý và những người vô tội cũng có thể sẽ phải chết.

Nam tử đầu bạc hừ 1 tiếng rồi nói

- Nếu không chống lại họ vẫn phải chết, 1 mình ta cô độc trên thế gian này cũng chẳng ý nghĩa gì, vậy sao không thử 1 lần.

Đây cũng là câu nói cuối cùng Dương nghe được trước khi bừng tỉnh, cả cơ thể hắn đổ đầy mồ hôi, tay chân không thể kiểm soát mà run lên. Hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác như đã chết đến ngàn vạn lần khi ánh mắt kia nhìn lướt qua, hắn cũng nhớ rõ phong thái hiên ngang, bình thản của nam tử kia.

- đại ca, người sao vậy?

Âm thanh của Văn Tu vang lên kéo Dương ra khỏi nỗi sợ của cơn ác mọng kia. Dương quay sang thì thấy Văn Tu, Văn Luyện và Dương Đông đang nhìn mình chầm chầm.

- Ta không sao, chỉ là vừa rồi tu luyện gặp phải chút trở ngại. À mà sao các ngươi ở đây.

Thấy Dương hỏi cả 3 người bất giác ngập ngừng, Dương Đông nhanh trí đáp

- Chuyện là lúc nãi Văn Luyện lên định gọi đại ca xuốn ăn cơm, nhưng gọi mãi không thấy đáp nên lén vào xem, vừa vào thì hắn đã thấy đại ca đang khoanh chân tu luyện nhưng cơ thể thì cứ liên tục run lên, nét mặt có vẽ bất thường nên xuốn gọi bọn ta lên đây xem sao

Dương gật đầu cho qua nhưng hắn biết rõ nếu vừa rồi mình không kịp tỉnh lại có khi đã bị 3 tên trước mắt cho đi gặp tổ tiên lúc nào không hay.

- Thôi được rồi, chuyện ta bảo các ngươi làm tới đâu rồi.

Văn Tu nhanh miệng đáp

- Bọn em điều tra kỷ rồi, 2 tiểu nha đầu nhà họ Lâm kia rất đanh đá, xem thường người khác, nhưng lại có thiên phú tu luyện rất cao. Ngoài ra còn biết lần này trở về còn có sư phụ của 2 nàng tên là Trần Hồng Diễm.

- Người này có lai lịch như thế nào?

- nghe nhiều người bảo Hồng Diễm này là 1 tuyệt sắc giai nhân, lai là đệ tử chân truyền của tộc trưởng tinh linh tộc, nàng mới 21tuổi đã đạt đến linh đế cấp 1, phải nói là tài sắc vẹn toàn.

- còn 2 tiểu nha đầu kia các ngươi có nắm được thông tin gì quan trọng không?

Lần này đến lược Văn Luyện trả lời

- Theo như em điều tra được thì 2 chị em nhà này cũng có thiên phú rất cao, được xếp vào 10 thứ hạn đầu của tân sinh năm nay, người chị tên là Tú Thi 13 tuổi, linh sĩ cấp 6, linh băng hệ, người em tên Tú Thảo 11 tuổi, linh sĩ cấp 5 đỉnh phong, linh thủy hệ.

- vậy còn về cuộc thi thì sao?

Dương hỏi tiếp. Dương Đông đẩy 2 anh em nhà kia ra, chạy lại gần bắt đầu dở giọng nịn bợ trả lời

- Đại ca yên tâm, em đã tìm hiểu rất rõ, 2 ngày sau sẽ tổ chức cuộc thi, ở trong hoa viên của Lâm gia thì những ứng cử viên người hầu sẽ vào để tiến hành tranh đấu, còn ở đại sảnh phía trước sẽ tổ chức cuộc thi chọn ra 2 người để đi theo làm bảo hộ cho 2 vị tiểu thư. Em đã thay đại ca đăng kí phần thi làm bảo hộ rồi.

- hả, ngươi thay ta đăng kí? Vậy ngươi lấy tên gì đăng kí cho ta?

Dương hốt hoảng hỏi khi chợt nhớ ra chưa hề cho bọn chúng biết tên họ của mình tại sao bọn chúng có thể giúp mình đăng kí

- Hề hề, chuyện này đại ca càng yên tâm hơn, em sợ sẽ lộ danh tính thật của đại ca nên em đã tạo ra 1 thân phận giả cho đại ca để đăng kí. Tên giả của đại ca là Vương Lương Diệt

- ặc !

Dương như muốn hóa đá với cái tên mà Dương Đông đặt cho mình. Vương Lương Diệt không phải "vua liệt dương" sao. (Mấy tên khốn này dám chơi ta, đợi ta trả đủa các ngươi thế nào) Dương thầm nghĩ trong đầu.

- À thôi, mời đại ca xuốn ăn bữa cơm gia đình cùng bọn em.

Dương Đông sau khi thấy biểu hiện của Dương thì mỉm cười đắc thắng và nói.

Sau bữa cơm Dương trở về phòng, vốn định tiếp tục minh tưởng tu luyện thì lại sực nhớ chuyện giấc mơ ban sáng, vẫn chưa quên đi cảm giác đó nên hắn quyết định chỉ vận linh lực đi 1 vòng cơ thể rồi lai tiếp tục ngủ.

Tối đến Dương xuốn quầy để nhờ Văn Tu dẫn mình đi xung quanh trấn tham quan sẵn tiện đi đến Lâm gia xem xét.

- Kia là cái gì vậy?

Dương chỉ tay về 1 giang hàng bên lề đường đang bày bán những con hạt giấy đủ loại màu sắc.

- Đây là 1 loại bùa cầu may được gắp theo hình dạng của thiên hạt trong rừng Tinh Linh. Nghe nói loại thiên hạt ở đấy được nuôi và huấn luyện đặt biệt theo phương pháp bí mật của Tinh Linh tộc. Chúng có thể chất rất tốt và tốc độ cực kì nhanh nên thường được dùng làm tọa kị cho các nhân vật chức vị cao của Rừng Tinh Linh.

- còn cái kia?

Dương chỉ tay vào đám tượng sứ hình sư tử, đại thụ, rùa, gấu....

- Đây là những tượng sứ được nặng lên từ đất trong rừng Tinh Linh, mỗi 1 con vật ra đều được thêm vào 1 trận pháp nhỏ giúp tăng tốc độ hấp thu của 1 loại thuộc tính linh hệ.

Văn Tu giải thích rồi chỉ tay vào tượng sư tử, toan nghê, đại thụ.. Rồi tiếp tục nói

- Ví dụ như tượng sư tử này, trên nó được khắc họa 1 trận pháp có thể tăng tốc hấp thu hỏa linh lực, toan nghê thì là lôi, đại thụ là mộc, gấu là thổ......

- thần kì như vậy sao, ta cũng phải mua 1 cái, ngươi có tiền không cho ta mượn 1 ít. Sau này ta sẽ trả?

Dương nghe xong thì vô cùng phấn khích, liền hỏi mượn tiền Văn Tu. Sắc mặt Văn Tu lặp tức đại biến, liên tục lắc đầu xua tay

- Không có, không có, giá của những tượng đất này rất đắt mà tác dụng thật sự vô cùng nhỏ, không nên mua đâu huhu

thấy Văn Tu vừa lắc đầu vừa khóc ngăn cản, Dương cũng đành bỏ qua và tiếp tục đi. Vừa thoát khỏi cảnh mất tiền Văn Tu thở phào nhẹ nhõm lẩm bẩm

- Cho ngươi mượn, hứ! Ta khinh, ngươi rõ ràng là 1 tên cướp, có điên ta mới cho ngươi mượn.

- Hả, ngươi nói gì?

- Dạ không gì, không gì.

Văn Tu liên tục lắc tay khi Dương hỏi.

Đi đến trước của 1 căn biệt phủ lớn, Văn Tu liền giới thiệu

- Đây là biệt phủ của Lâm gia, 1 trong 3 gia tộc giàu có và quyền lực nhất ở cả huyện Thiên Trạch này.

Dương đưa tay vuốt vuốt cầm âm thầm đánh giá

- Đúng là người có tiền có khác, cái chổ ở còn to hơn cả diện tích của trường Văn Vân.

- Đây chỉ là phía ngoài, bên trong còn rộng lớn và sa hoa hơn nhiều

Văn Tu chống 2 tay vào eo tỏ ra đầy hiểu biết, ngạo nghễ nói

- Sao ngươi nói như thể đây là nhà ngươi vậy?

- Ặc!

Như bị Dương tác thẳng vào mặt, Văn Tu đứng rưng rưng nước mắt.

- Thôi được rồi, chúng ta trở về.

Dương nói rồi quay người rời đi mặc kệ Văn Tu vẫn đang đứng thẫn thờ.

Trước đây Văn Tu và Văn Luyện từng là 2 gia đinh của Lâm gia, trong 1 lần Lâm đại lão gia đi vắng, vợ của lão mò đến định tìm cảm giác hồi xuân nhưng Văn Tu nhất quyết không chiệu, khi Lâm lão gia trở về vì muốn trả thù việc Văn Tu dám từ chối mình, bà ta đã gán cho hắn cái tội danh vãi lúa là nhìn trộm mình tắm. Lâm lão gia sau khi nghe tin vô cùng tức giận mún bắt Văn Tu ra đánh 1 trận rồi móc mắt đuổi khỏi Lâm gia. Có oan nhưng không thể giải, Văn Tu quyết định bỏ trốn khỏi Lâm gia, ngay trong đêm đó Văn Luyện cũng bỏ trốn cùng anh mình vì sợ Lâm gia sẽ giận chó đánh mèo.

Hết chương 35

Bạn đang đọc Diệt Thần Ký sáng tác bởi Black_Emperor
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Black_Emperor
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.