Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mì cá chuối kho

Phiên bản Dịch · 1903 chữ

Sắc trời dần tối.

Người mang số giáp trong Nhiệt Thái cục Nội Thiện phòng đều ở lại trông coi cả trong lẫn ngoài, giữa lúc ấy Thôi Đại Hải ở cung Trường lạc có tới một chuyến, dáng vẻ vội vàng, “Thánh nhân đến đây! Có chuẩn bị thức ăn không?” Bạch gia gia đưa thực đơn qua, Thôi Đại Hải nhìn thử, đổi mật hoa quế thành dưa chuột ướp lạnh, rồi đút thực đơn vào túi trong ngực, vội vội vàng vàng chạy về phía nội cung.

Lúc sau lại có một tiểu giám đến, chạy đến mức mồ hôi đầy đầu, cúi đầu khom lưng với Bạch gia gia, “Bạch gia, Tố Cẩm cô cô nhìn thực đơn rồi, ước chừng giờ hợi sẽ gọi thiện. Tố Cẩm cô cô nhờ tiểu nhân truyền lời, ngài kinh nghiệm phong phú, lần này trông cậy vào trù nghệ của ngài!”

Bạch gia gia trầm ổn gật đầu, thưởng cho tiểu thái giám kia một cái bánh rán.

Hàm Xuyến liếc nhìn tiểu thái giám kia thêm một cái, trắng trắng trẻo trẻo, tầm mươi lăm mười sáu tuổi, dáng dấp cũng coi như đoan chính, chỉ có một đôi mắt tam giác ngược nhìn qua tuyệt không giống người thật thà, Hàm Xuyết nâng gót đưa hắn ra Nội Thiện phòng, cười nói, “Công công vất vả. Lúc trước là Thôi công công đến lấy thực đơn, bây giờ Thôi công công đang hầu hạ trước mặt thánh nhân và Thục phi nương nương sao ạ?”

Tiểu thái giám kia lau mồ hôi trên thái dương, đưa mắt nhìn kỹ Hàm Xuyến, tức thì không giấu được sự kinh diễm, “Chào tỷ tỷ, cứ gọi ta là Tiểu Trác Tử là được.”

Nghe Hàm Xuyến nhắc đến Thôi Đại Hải, lưng Tiểu Trác Tử khẽ thẳng lên, ánh mắt nhìn Hàm Xuyến nhiều thêm mấy phần nghiền ngẫm và khoe khoang, “Thôi công công trong miệng tỷ tỷ chính là sư phụ của ta, rất được Thục phi nương nương coi trọng, bây giờ chính là người hầu thân cận đấy!”

Vừa đi ra ngài, vừa ghé sát vào người Hàm Xuyến.

“Nếu sau này tỷ tỷ có chuyện gì, cứ nhờ người mang tin đến cung Trường Lạc tìm Tiểu Trác Tử ta là được.” Cùi chỏ của Tiểu Trác Tử sắp áp vào trước ngực Hàm Xuyến, “Cái khác không nói, son phấn, hoa lụa túi thơm trong nội cung, chỉ cần một câu của tỷ tỷ ngài.”

Tỷ mẹ nhà ngươi!

Hàm Xuyến hé miệng cười, lại thản nhiên không biến sắc kéo dài khoảng cách, đưa Tiểu Trác Tử ra ngoài Nội Thiện phòng.

Trở lại thiện phòng, Bạch gia gia đang một tay ghì cá chuối, một tay cầm đũa cạo vảy cá, sau khi mổ ngực phá bụng sạch sẽ xong, tay trái nắm phần to nhất trên thân cá, tay phải dùng đũa kẹp lấy thân cá, động tác trên tay cực nhanh, sau hai cái chớp mắt đã trút hai mặt cá vào trong mâm.

Ngón tay cái của Bạch gia gia nhanh chóng xoay tròn một cái, cái đĩa liền chuyển tới trước mặt Hàm Xuyến.

Hàm Xuyến buộc tóc rửa tay, dùng tay dính nước gỡ xương cá, phòng xương dính vào trên thịt cá.

Đây là một việc đòi hỏi sự tinh vi.

Đầu bếp trong cung không thích làm thủy sản cho chủ tử bên trên ăn, một là ăn cá thì cần phải tươi mới, từ Nội Thiện phòng đến nội cung phải chạy đường nhỏ, lâu đến nửa canh giờ, đồ ăn đưa đến, thì thịt cá đã sớm bị ươn; hai là sợ gỡ xương cá không sạch, nếu quý nhân bị hóc, đó chính là tội lớn tru di cửu tộc.

Hàm Xuyến không muốn vào nội cung gặp Từ Khái, càng không muốn thấy Diêm Vương sớm hơn mấy chục năm, nghiêm túc kiểm tra lại ba lần mới bắt đầu để lên thớt.

Trời dần sẩm tối, Nội Thiện phòng thắp đèn, ngoại trừ tiếng thái thịt theo quy luật, thì chỉ còn âm thanh lách tách của củi lửa.

Bạch gia gia là tay cầm muôi giỏi, lột măng thái nấm, từng dao từng dao, măng thái mỏng như tờ giấy, dao phay khẽ nghiêng, một dải măng mỏng được chiên giòn trong mỡ lợn, phi thơm hành và gừng, sau đó dùng muôi vớt hành, bỏ đầu cá, đuôi và bụng chiên vàng cả hai mặt, đổ nước dùng vào, dùng lửa to đun.

Chỉ chốc lát sau, bên trong Thiện phòng toát ra vị tươi, mùi thơm, là hương vị của măng và cá chuối hòa quyện.

Hàm Xuyến băm thịt cá, cho vào nồi khác nấu canh, cho thịt cá cùng xì dầu, muối tinh, gà chay vào trong nước đun lửa to, sau đó chuyển sang lửa vừa nấu chín. Trong thời gian hầm canh cá, Hàm Xuyến xoay người chuẩn bị rau trộn măng xanh và viên trà nhỏ.

Đây là lần đầu tiên sau khi tiến cung Bạch Tứ Hỉ nhìn thấy Hàm Xuyến làm món chính, nhìn ánh mắt lấp lánh của nàng mà trợn mắt há mồm.

Ừm… Nói sao đây nhỉ?

Ngày xưa Hàm Xuyến đẹp thì đẹp, nhưng đẹp ở túi da, đẹp ở dáng hình, đẹp ở ngũ quan mỹ lệ.

Nhưng Hàm Xuyến sau lò bếp, lại toát ra một cỗ khí thế, nước chảy mây trôi bưng nồi lên lò, thu phóng trơn tru quả quyết, một thìa đi xuống tuyệt không có nửa phần do dự, có một loại thoải mái đến chết không hối, đến chết mới thôi.

Đời đời Bạch gia làm ngự trù, đầu bếp giỏi hắn chưa từng làm, chả lẽ còn chưa được gặp qua sao?

Nhìn động tác và phong phạm của Hàm Xuyến, hắn có cảm giác nó không khác lắm với cỗ khí chất trên người đầu bếp đứng đầu – tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi coi như là phụ bếp của gia gia, cái tay trù nghệ này trong Nội Thiện phòng không có người không phục, cái này… Chính xác là con đường trưởng thành của đầu bếp đứng đầu!

Bạch Tứ Hỉ nhìn dưa chuột trên tay mình một chút.

Hắn vẫn nên đàng hoàng gọt dưa thôi…

Bạch gia gia làm nước dùng, Hàm Xuyến làm món kho, Bạch Án nhào bột, ba người xấp xỉ thời gian đồng thời đưa nồi xuống lò. Bạch gia gia trấn giữ cửa ải cuối cùng, rắc bột mì ướt trộn đều bên trong thịt cá kho, lại lấy mì sợi đã đun sôi trong nước nóng bỏ vào chậu nước lạnh để loại bỏ chất nhờn trên mì, sau đó dùng tay vuốt nước cho sạch sẽ.

Người tới lấy món ăn vẫn là Tiểu Trác Tử.

Bạch gia gia trầm giọng giao phó, “Lúc sau cùng phòng bếp nhỏ trộn món kho và nước mì vào nhau, thì xin hãy thêm muối vào canh, nếu không món kho sẽ bị nát.”

Tiểu Trác Tử liên tục gật đầu ghi lại, lại khẽ ngẩng mặt cười khổ, “Kính xin mấy vị sư phụ ở lại được không? Chẳng may trong đêm nay thánh nhân lại muốn thêm bữa, tuy nói theo quy củ thì phòng bếp nhỏ phải đảm đương trước, nhưng ngài cũng biết…”

Bạch gia gia cười nhạt, gật đầu vung tay, tỏ vẻ hiểu rõ.

Phòng bếp nhỏ trong nội cung là cái dạng gì, ông rất hiểu!

Đồ ăn của đám đàn bà nấu trong phòng bếp ở nội cung kia có thể ăn ngon được sao? Không làm người ta đói chết, đã là giỏi rồi!

Đợi nửa canh giờ, người nội cung tới, Bạch gia gia xách hộp cơm mở ra, mì kho cá chuối đã ăn gần hết rồi, chỉ còn lại ít mì sợi, mấy món đồ nhắm cũng vơi đi không ít, dưa chuột ướp lạnh lại còn thừa rất nhiều. Bạch gia gia hài lòng gật đầu để đám người đi nghỉ, chỉ để lại Hàm Xuyến và Tứ Hỉ trực Thiện phòng.

Trực Thiện phòng, là sợ lúc thánh nhân truyền lệnh tiếp mà nhà bếp lại tắt, phải để lại hai người ở lại trông bếp.

Hàm Xuyến bưng cái ghế con ngồi bên cạnh lò bếp, thỉnh thoảng run lẩy bẩy cầm thanh sắt rụt củi.

Ánh lửa chiếu vào bên mặt Hàm Xuyến, vừa yên lặng lại vừa an bình, mái tóc chó gặm cắt ngang trán trông rất bình thường cũng hiện ra mấy phần đáng yêu.

Tứ Hỉ ngồi ở bên cạnh Hàm Xuyến, hai con người trong lòng giao chiến trong chốc lát, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi, “Xuyến nhi, vì sao lúc đó ngươi lại muốn làm mì kho cá chuối?”

Vì không muốn để mình có vẻ không phục, Tứ Hỉ lại vội vàng nói: “Nghe giải thích của ngươi, ta đã biết làm chân giò hầm vây cá là không được. Chỉ là ta vẫn chưa hiểu lắm, sao lại làm mì kho cá chuối chứ? Mì cá chuối là đồ ăn Giang Nam, nguyên liệu hay cách làm đều không quý giá. Dù ta vào cung chưa lâu, thế nhưng đã nghe nói mấy năm nay thánh nhân thiên vị mấy vị phi tần trẻ tuổi hoạt bát hơn, Dương Thục phi đã…”

Tứ Hỉ không nói tiếp.

Hàm Xuyến bình tĩnh nói tiếp, “Đã thất sủng được một thời gian.”

Tứ Hỉ nhìn quanh bốn phía một chút, thấy thật sự không có ai mới gật đầu.

Hàm Xuyến nở nụ cười, “Dương Thục phi đã bên cạnh thánh nhân từ lúc còn tiềm long*, vì thánh nhân sinh con dưỡng cái, bầu bạn bên cạnh, chính là bởi vì phần nhân tình này, thánh nhân mới có thể vì một đóa hoa hải đường mà đến thăm Thục phi.”

(Tiềm long: nói lúc thiên tử chưa lên ngôi)

Chẳng biết tại sao.

Mà khi Hàm Xuyến nói lên những lời này, trong lòng lại có chút đau nhức.

Hàm Xuyến cụp mắt xuống, cầm thanh sắt cời lửa, “Nguyên liệu nấu ăn có quý báu, tài liệu dùng có phong phú hay không, đều là thứ yếu. Đối với thánh nhân mà nói, Thục phi mang hương vị của nhà. Hải sâm vây cá dễ có, hương vị của nhà khó cầu, mà mì kho cá chuối chính là một món ăn khuya thánh nhân thích ăn hồi còn tiềm long.”

Tứ Hỉ như có điều suy nghĩ gật đầu.

Hàm Xuyến hé miệng cười, cố gắng nâng hơi thở trong giọng của mình lên, nghĩ ngợi một chút liền lấy một quyển sách nhỏ từ trong ngực ném cho Tứ Hỉ, bĩu môi, “Lật đến trang thứ hai mươi, nguyên nhân quan trọng hơn cả là cái này.”

Tứ Hỉ nghe lời lật ra, nghiêm túc đọc.

“Cá chuối, đầu cá có thất tinh, tính bình, có tác dụng cường thận.”

Có tác dụng cường thận…

Thánh nhân gọi bữa, thì thường chung phòng rồi gọi nước.

Lúc này bên trên mì cá chuối kho bay qua một quả thận mạnh mẽ…

Ánh mắt Tứ Hỉ nhìn về phía Hàm Xuyến, lộ ra sự kính nể từ đáy lòng.

Bạn đang đọc Diệu Thủ Sinh Hương (Bản dịch) của Đổng Vô Uyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HiHi2129
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.