Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bánh bao to nhân thịt

Phiên bản Dịch · 1752 chữ

Thánh nhân cũng không phải heo.

Cho nên lúc sau cũng không gọi bữa nữa, Hàm Xuyến và Bạch Tứ Hỉ gắng gượng được đến giờ Sửu (1h sáng) liền bị Bạch gia gia đuổi đi ngủ.

Ngày hôm sau, Bạch gia gia cho Hàm Xuyến nghỉ ngủ bù nửa ngày, Hàm Xuyến ngủ một giấc đến tận trưa.

Nàng bị đánh thức bởi mùi thơm của bánh bao nhân thịt A Thiền mang về.

Đúng lúc hai tiểu nha đầu gian ngoài cũng trở về, Hàm Xuyến liền cười chia cho họ hai cái, hai tiểu nha đầu này năm ngoái mới vào cung, Hàm Xuyến nhớ một người tên là Hương Tuệ, một người tên là Cốc Tử, đều mới bảy tám tuổi, bây giờ đang làm việc ở châm tuyến phòng, bình thường phải ăn cơm tập thể, ngày nào cũng đưa ánh mắt trông mong nhìn Hàm Xuyến và A Thiền.

Thật ra, họ cũng không mang được cái gì tốt về.

Bánh bao thịt đủ no – không đói, chính là thứ tốt nhất của người làm đầu bếp.

Bây giờ mỗi người được chia một cái bánh bao to, cắn một miếng xuống, thịt băm và tương đậu nành tràn ra khoang miệng, mùi thơm của hành, mùi dầu vừng, mùi thịt, hòa quyện với mùi vỏ bánh bao, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Hai mắt của Hương Tuệ mở to, vừa ăn đến say sưa ngon lành, vừa lẩm bẩm phàn nàn với Hàm Xuyến, “…Nghĩa ra đã được nghỉ từ sớm rồi, chỉ tại cái quy củ mới của Hoán Y cục, làm trễ cả giờ.”

A Thiền cười hỏi cô gái nhỏ, “Hoán Y cục ra quy củ mới, thì liên quan gì đến gì đến châm tuyến phòng của các ngươi? Rõ ràng là do mình chưa làm xong việc, bị cô cô giữ lại phạt.”

“Không phải thế!” Hương Tuệ tức giận, lại nhớ đến mấy cái bánh bao thịt ngon lành này là do A Thiền mang về, trong miệng nàng vẫn còn nguyên vị thịt đấy! Thế là thanh âm liền dịu hẳn xuống, “… Bây giờ ra vào Hoán Y cục đều phải hai người đi cùng nhau, chúng ta đã sửa xong quần áo trong cung Thừa Càn, mỗi tội trong Hoán Y cục trong khoảng thời gian ngắn không rút ra được hai người đi cùng, nên chúng ta đành phải chờ…”

Hai người đi ra ngoài, ít nhiều gì cũng có thêm một tầng bảo hộ, cũng có thể giảm bớt mấy phần ngấp nghé của người bên ngoài…

Hàm Xuyến miệng nhai bánh bao, tai nghe mọi người nói, trong lòng khẽ động, có chút… Không biết nên có cảm tưởng gì.

Chung ma ma, đến cùng vẫn đồng ý trông nom đám cô nương số khổ này.

Có một số người nhìn hung dữ, nhưng lòng không xấu…

Hàm Xuyến lại nhớ tới khuôn mặt của tên Tiểu Trác Tử đêm hôm kia, nhìn điệu bộ bên ngoài của gã ---- Có một số người trông biết điều an phận, lại giấu đầy tâm địa gian xảo trong đầu trong lòng!

Đã đề phòng được lũ sói con, nhưng chuyện làm nhăn áo lót lụa phải làm sao đây?

Nếu thật đến lúc đó, nàng sẽ bồi thường tiền cho Tiểu Thu Nhi, cũng không biết Chung ma ma có bằng lòng thả cho Tiểu Thu Nhi một con đường?

Chung ma ma không phải người xấu, đời trước vì sao có thể vì một chiếc áo lót lụa mà phạt Tiểu Thu Nhi hai mươi trượng đây?

Hàm Xuyến suy nghĩ miên man, A Thiền còn đang đùa mấy cô nhóc, “Vậy phải giải quyết thế nào đây! Châm tuyến phòng của các ngươi và Hoán Y cục đều trên cùng một sợi dây nối, một cái sửa một cái may, về sau nếu càng nàng lỡ thì giờ, các ngươi sẽ không còn cơm ăn. Đến lúc các ngươi đến gọi đồ ăn, thì thiện phòng cũng chỉ còn cơm thừa canh cặn…” A Thiền dựa vào người Hàm Xuyến, ra vẻ “Chậc chậc chậc” mấy cái, “Cuộc sống của các ngươi sau này đúng là thảm mà!”

Hương Tuệ sắp khóc.

Hàm Xuyến cười phì một tiếng, vỗ mu bàn tay của A Thiền.

Ngày tháng chọc trẻ con đúng là vui sướng, ừm… Mặc dù mấy đứa nhóc nghĩ đến sau này chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn, nằm nấp dưới chăn khóc cả một buổi trưa, hai con mắt sưng sưng đỏ đỏ, nhìn thảm thương vô cùng…

Liên tiếp mười ngày sau, thánh nhân đều ở cung Trường Nhạc.

Số Giáp bận đến nỗi chân không chạm đất, Bạch gia gia ngồi cả ngày nghĩ thực đơn, Hàm Xuyến liền cầm thực đơn đến phủ Nội Vụ lấy nguyên liệu nấu ăn, thử trải nghiệm cảm giác được làm người bên cạnh sủng phi một lần… A không đúng, đầu bếp bên cạnh sủng phi đều mang cảm giác được diễu võ dương oai…

Hàm Xuyến cố gắng nghĩ lại, trong giấc mơ kia còn một lần này không? Đã quá lâu rồi, Hàm Xuyến cố gắng nhớ nửa ngày mới trả lời được ---- có, đúng là có một lần như thế, thánh nhân đột nhiên sủng lại Dương Thục phi, sau khi sủng chừng một tháng, Thục phi khám ra có thai, bên cung hoàng hậu đưa đến hai ma ma dược thiện chuyên hầu hạ Thục phi ở phòng bếp nhỏ, hoàng hậu ban người, số lần Thục phi gọi món ăn ở Nội Thiện phòng liền dần dần giảm xuống, Bạch gia gia liền cáo lão rời cung ngay sau đó, ra khỏi cung dưỡng lão.

Về sau Thục phi sinh hạ một tiểu công chúa, dù thánh nhân thương đi thăm bé, nhưng thời gian ở cung Trường Lạc lại càng ngày càng ít đi.

Người trong cung đều cười Dương Thục phi, nói nàng dùng sủng ái nửa đời sau để đổi lấy một công chúa không đáng tiền.

Về sau nữa, Hàm Xuyến làm thiếp thất của Từ Khái, lúc mang thai An ca nhi, Thuận tần nương nương đã triệu nàng vào cung, nhỏ giọng nói cho nàng, lúc mang thai thì ngàn lần vạn lần không thể bồi bổ quá nhiều, nếu thai nhi bị tẩm bổ quá mức, bụng sẽ bị rạn trông rất xấu, xanh tím cả một mảng, giống như Dương Thục phi trước kia vậy…

Lúc đó Hàm Xuyến mới hiểu ra, thánh nhân không ở chỗ Thục phi nữa, chỉ vẻn vẹn bởi vì dấu vết mang thai trên bụng Thục phi, không mờ đi được…

Chờ chút.

Hàm Xuyến nắm cánh bồ câu, đột nhiên nhớ ra điều gì…

Hai ma ma dược thiện kia, thế nhưng là do hoàng hậu phái qua…

Nếu để cho Bạch gia gia tiếp tục lên thực đơn cho Thục phi, cái khác không dám nói, ít nhất có thể làm được món ăn thích hợp, chay mặn hợp lý! Ít nhất sẽ không có chuyện bởi vì thai nhi quá lớn, mà trên bụng lưu lại dấu vết không thể mờ được!

Hàm Xuyến thấy hơi hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn Nội Thiện phòng đang loạn xị ngậu, Bạch gia gia đang điều chế tương thịt, mấy vị đầu bếp khác cũng đang chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối. Hàm Xuyến như thể đang cất giữ một bí mật lớn lại không có chỗ mở miệng, có nên nói với Bạch gia gia hay không đây? Nhưng phải nói kiểu gì? Nói mình nằm mơ thấy? Hay là nói mình đã một kiếp, đi một lượt rồi, thật ra cái gì nàng cũng biết?

Nàng nghe nói trong nhà Bạch gia gia có người làm cho Vũ Đàn tự, chuyên cung phụng khói lửa, đến lúc đó mong đừng có đem nàng trói trước tượng Quan Âm nương nương, để nàng hiện chân thân!

Hàm Xuyến do do dự dự, vừa do dự liền do dự tận đến đầu tháng chính, cây phong trước dịch đình đã đỏ cả mảnh.

Thục phi khám ra có thai.

Như tiếng sét nổ trên đất bằng, nổ đến nỗi Nội Thiện phòng vui vẻ ra mặt.

Khuôn mặt Bạch gia gia vô cùng hồng hào, đi tới đi lui trong Nội Thiện phòng, lúc thì hét to phải chuẩn bị thay đổi thực đơn, lúc lại gào mắng Bạch Tứ Hỉ đến khắc củ cà rốt cũng không xong.

A Thiền nháy mắt ra hiệu, kề tai thì thầm bên tai Hàm Xuyến, “Ngươi nhìn sư phụ của ngươi xem, ưỡn cao cái bụng, vui vẻ như thế! Ai không biết còn tưởng ông ấy mang long thai đấy!”

Mặc dù không nên cười nhạo sư phụ, nhưng Hàm Xuyến vẫn lập tức cười ra tiếng.

Nối gót theo đó là nỗi buồn lo.

Khám ra có thai, thì chuyện mấy ma ma chuyên môn thúc thai kia sẽ còn xa sao…

Vừa qua buổi trưa, ban thưởng của Thục phi đã truyền xuống dưới.

Để trên ba khay, một khay đựng một củ nhân sâm dài như cánh tay đứa bé, chỉ đích danh cho Bạch gia gia, một khay đựng hai mươi thỏi bạc ròng, một khay đứng mấy cái trâm bạc nho nhỏ. Bạch gia gia mang theo đám người đi đến hướng đông nam dập đầu tạ ơn, làm chủ chia mấy thỏi bạc xuống, còn mấy cái trâm bạc thì chia cho cung nữ trong Nội Thiện phòng.

Quá giờ nghỉ trưa, Bạch gia gia ngồi ngay bên cạnh bếp lò, đối diện với Hàm Xuyến, nhìn trái một chút nhìn phải một chút, nhìn đến chỗ nào ghét bỏ chỗ ấy.

Hàm Xuyến hơi bất an vuốt mái tóc ngang trán của mình.

“Đợi lát nữa, ông đây hầm một ít huyết yến, ngươi, đi cùng A Thiền mang đến cung Trường Lạc đi.” Bạch gia gia híp mắt dò xét, “Đi đổi cái váy sạch sẽ! Đeo trâm bạc nương nương thưởng lên! Rửa sạch mặt mày cho gia gia ta! Cũng hiểu làm sao mà một cô nương có thể bẩn thỉu như thế! Mặt toàn bụi bẩn! Ta hỏi ngươi, cái kiểu tóc ngang trán này của ngươi, có phải là đem đầu gửi đến phủ Nội Vụ, mời Vượng Tài nhà bọn họ đến cắn?

Bạn đang đọc Diệu Thủ Sinh Hương (Bản dịch) của Đổng Vô Uyên

Truyện Diệu Thủ Sinh Hương (Bản dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HiHi2129
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.