Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1-3

Tiểu thuyết gốc · 1989 chữ

Chương 1:

Tôi loay hoay mãi mới dám cầm điện thoại gọi đến số máy của anh. Trong vòng nửa năm nay tôi đã thay gần cả trăm số điện thoại chỉ vì cứ luôn bị anh chặn số!

Điện thoại truyền đến một giọng nói mà tôi nhung nhớ đến phát điên:

-Alô, ai vậy?

-Đình Phong! Là em! Nghe nói mẹ anh bệnh rất nặng có phải không?

-Tôi không cần cô quan tâm!!_Anh hờ hững trả lời.

-Đình Phong..... em có thể giúp mẹ anh!_Tôi nói nhỏ với anh, một tay cầm sấp tiền trên bàn lật lật.

-.......... _Đầu bên kia trả lời bằng sự im lặng. Anh đang phân vân sao? Có trời mới biết tôi muốn gặp anh đến thế nào! Tại sao anh phải lẫn tránh tôi nhỉ?

Tôi nói tiếp:

-Với số tiền của gia đình em, mẹ anh có thể hoàn toàn khỏe mạnh trở lại. Nhưng em có điều kiện cả đấy, anh biết mà!_ Giọng tôi ngon ngọt.

Đáp lại tôi là giọng nói khó chịu của anh:

-Nguyễn Thiên Nhã, cô nghe cho kĩ đây, đời này người tôi khinh bỉ nhất là loại người như cô, tôi thà chết cũng sẽ không lấy cô!.....

"Tôi thà chết ....Tôi thà chết....cũng sẽ không lấy cô...không lấy cô....không lấy cô..." câu nói của anh cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

Tim tôi co rút lại, thật nhói!

Dù đã nghe câu nói này từ miệng anh không biết bao nhiêu lần, tại sao lòng vẫn cảm thấy đau như vậy? Cảm giác như có cánh tay vô hình bóp nghẹt cả tim tôi...

Gượng ra một nụ cười nhạt nơi khoé môi, tôi an ủi bản thân không nên bỏ cuộc:

-........Phong, em nghĩ anh nên cẩn thận suy nghĩ lại chuyện này,... anh biết đấy, nếu anh không đồng ý cưới, cha em sẽ điều động tất cả bác sĩ trong nước lẫn ngoài nước ....không nhận trường hợp của mẹ anh! Vị thế của gia đình em anh cũng hiểu rõ. Phong, em chờ anh suy nghĩ lại rồi gọi lại cho em.

Tôi không phải đe doạ anh, là tôi nói thật. Vì tôi, cha tôi chắc chắn sẽ làm như vậy! Không phải tôi đến cầu mong ông giúp tôi, mà với tính cách của cha tôi, ông có thể sẽ tự làm ra điều này, có khi còn làm ra nhiều việc đáng sợ hơn như bắt cóc người thân của anh uy hiếp anh phải lấy tôi.

Tôi hiểu ông ấy, sai lầm lớn nhất của đời ông là để mẹ tôi ra đi, vì vậy nửa đời còn lại của ông, vì để nhìn thấy con cái của mình hạnh phúc không điều gì là ông không dám làm.

Có thể bạn nghĩ tôi thật trơ trẽn hay thâm độc, nhưng bản thân tôi cho từ ngay phút đầu gặp anh vẫn chưa từng hối hận.

........

....

.........

Hai tuần sau tôi nhận được tin nhắn từ anh, dòng tin nhắn chỉ vỏn vẹn một từ cũng làm tôi ấm lòng, nước mắt trào tuôn vì hạnh phúc: "Được."

Tôi biết, lúc anh gửi tin nhắn này là lúc mẹ anh đang trong cơn nguy kịch cần được điều trị kịp thời, nếu ngay trong lúc này không lập tức mà chữa trị sẽ không bao giờ còn kịp nữa.

----------------------

Chương 2:

Nếu có ai hỏi tôi, điều làm tôi hạnh phúc nhất là gì, tôi chắc chắn sẽ trả lời đó là gặp được Đình Phong. Tôi thà để anh hận tôi, khinh bỉ tôi đến chết cũng không muốn bản thân chỉ như một vệt lưu tinh đi lướt qua đời anh. Tôi thà mình đóng vai phản diện độc ác chiếm lấy anh chứ ngàn lần không muốn sắm vai một nhân vật phụ chúc phúc cho anh cùng cô gái khác.

Tôi thừa nhận tôi ti tiện, tôi dùng tiền bạc để giải quyết tất cả mọi chuyện. Có nhiều tiền không đồng nghĩa với việc có được hạnh phúc nhưng tiền có thể mua được những thứ khiến ta hạnh phúc mà!

Tất cả mọi chuyện tôi làm, tôi nguyện đánh đổi cả cuộc đời mình chỉ vì một giây phút của ngày hôm nay. Cuối cùng thì ngày này cũng tới, cuối cùng thì anh cũng đã hoàn toàn thuộc về tôi!

....

Hôn lễ của chúng tôi được cử hành rất long trọng, có thể coi như đấy để thoả mãn lòng hư vinh của tôi, cũng có thể xem đó là một dịp tuyệt vời để công bố cho cả thế giới biết anh đã là của tôi.

Tôi nắm tay cha bước đi trên lễ đường, mắt chăm chăm nhìn về phía cánh cổng.

Chú rể của tôi- Đặng Đình Phong cũng đã bước vào rồi!

Anh mặc một bộ âu phục màu đen, cài hoa hồng đỏ phía ngực trái.

Ánh mắt tôi không kìm chế được cứ say sưa ngắm nhìn anh, mặc dù tôi rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt anh tỏ vẻ khó chịu kèm theo đôi mắt anh đang hướng về phía tôi trừng lớn.

Cha xứ nói rất nhiều nhưng những lời ấy lọt vô đầu tôi chẳng được bao nhiêu, vì mọi tâm trí của tôi lúc này đều đổ dồn vào anh hết thảy.

Tôi bước lại cạnh anh, cười đến rạng rỡ:

- Đặng Đình Phong,... Từ hôm nay em đã là vợ anh rồi!

Đáp lại lời nói của tôi, mắt anh hằng rõ vẻ khinh miệt cùng mỉa mai:

- Thiên Nhã vợ yêu,... Em nói xem em và cha vợ của anh đã có lòng tốt muốn cướp đi mạng sống của mẹ anh như vậy, anh đây có khả năng thoát khỏi bàn tay của kẻ có tiền là em sao?

Anh thường hay châm chọc tôi là kẻ nhiều tiền, tôi biết ý anh ám chỉ tôi luôn dùng tiền bạc của gia đình ra để ép anh lấy tôi, từ chuyện làm cho cô bạn gái yêu quý của anh rời xa anh đến chuyện lợi dụng bệnh tình của mẹ anh để ép anh cưới tôi đều do một tay tôi làm.

Nhưng mà đã sao chứ, tôi không quan tâm quá trình, tôi chỉ quan tâm đến kết quả. Thủ đoạn ra sao, cuối cùng người anh cưới vẫn sẽ là tôi!

.......

....

-Nguyễn Thiên Nhã, con có đồng ý lấy người này làm chồng và hứa luôn yêu thương, chăm sóc, bảo vệ anh ấy khi thất bại hay thành công hay không?

-Con đồng ý!

- Đặng Đình Phong, con có đồng ý lấy người này làm vợ và hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc và bảo vệ cô ấy khi thất bại hay thành công, xinh đẹp hay xấu xí không?

-........_Anh im lặng, mãi đến khi tôi lo sợ nắm chặt lấy tay anh, tôi mới nghe giọng anh không cam lòng: " Đồng ý."

Cha sứ mỉm cười hài lòng:

- Được rồi, bây giờ hai con có thể hôn nhau.

Tất nhiên đây là câu nói mà tôi mong đợi nhất. Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, tôi liền đem đôi môi nóng bỏng của tôi dán lên môi anh. Lưỡi tôi luồn vào khoang miệng thơm mát của anh.

Tôi dám cá rằng ngay tức khắc anh sẽ lập tức đẩy tôi ra, sau đó tát tôi một cái hay làm gì đó đại loại vậy..

Nhưng không!

Anh áp chặt vào người tôi, tay anh luồn ra sau gáy, giữ chặt đầu tôi, không cho tôi trốn thoát. Môi lưỡi chúng rôi dây dưa. Răng anh siết lấy môi tôi, điên cuồng cắn xuống. Không phải là hôn, cũng chẳng phải là môi chạm môi, là cắn!!!

Chỉ đơn giản là cắn xuống mang theo tia tức giận cùng khinh bỉ.

Mùi máu tanh loang ra trong khoang miệng, triền miên miên không dứt.

Cả quá trình chỉ có đau đớn không hơn không kém....

Tôi nghe thấy giọng anh thủ thỉ, nhỏ, rất nhỏ: " Vợ ngoan của tôi, tôi thề sẽ không để cho cô sống yên ổn đâu..chờ nhé!!

Chương 3:

Đồng hồ điểm 12 giờ đêm.

Trời không trăng không sao.

Ngoài trời đổ mưa tí tách, từng giọt từng giọt rơi, thật buồn!

Đêm tân hôn mà tôi chờ mong nhất lại cũng chỉ có mình tôi.

"Chờ thêm một tí nữa" Tôi tự nhủ lòng mình, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.

"Anh ấy nhất định phải về"

Một phút, hai phút, ba phút,....không biết bao nhiêu phút đã trôi qua, tôi vẫn không thấy hình bóng anh về.

Đêm....thật lạnh! Thật dài..


2 giờ sáng

Tôi vẫn chưa ngủ được

Phía cửa sổ có ánh đèn xe cộ hắt qua, dưới lầu truyền lên tiếng mở cửa.

"Đình Phong, anh về rồi!"

Tôi lao như điên xuống tầng dưới, giống như đứa trẻ con hớn hở đòi kẹo khi mẹ về.

Bước chân anh nặng nề loạng choạng, khắp phòng mùi rượu muốn nổ tung.

Hai gã hộ tống dìu anh nằm lên giường, một ngã da đen khúm rúm chào tôi:

- Chị dâu, em về trước, chị chăm sóc anh ấy cẩn thận.

- Được, tôi biết. Cậu cứ về đi.

Tôi nhìn theo bóng dáng hai người bước ra cửa, vô tình nghe rõ tiếng bàn tán vọng vào của gã khi nãy:

"Anh Phong tốt số thật đấy, cưới được cô vợ xinh thế kia còn gì!"

"Trịnh Tường, cậu không biết đấy thôi, loại người thâm độc như Nguyễn Thiên Nhã kia tốt nhất cậu đừng bao giờ động vào."

"Tại sao lại như vậy?"

"Cậu không biết hay sao? Anh Phong là bị cô ta ép cưới......"

.....

Mấy câu sau đó tôi không nghe rõ nữa hay chính xác hơn là tôi không muốn nghe, có mấy ai thích nghe người khác nói xấu mình đâu kia chứ?

A, thôi vậy.. Ai bảo tôi làm ra nhiều chuyện xấu như thế làm gì?

Tôi chuyển tầm mắt sang chiếc giường của tôi.

Đình Phong, anh ấy say khướt nằm dài trên giường.

Từng bước, từng bước tôi tiến tới, đôi tay vô giác chạm vào người anh.

Tôi cúi xuống tháo giày cho anh, tiện thể cởi cà vạt ra ném vào góc tường.

Tay tôi lướt qua khuôn mặt nghiêm nghị đang nhắm nghiền mắt.

À, Đình Phong của tôi lông mi thật dài, thật đáng ghen tị!

Tay tôi bất giác lại di chuyển xuống phía dưới một chút, mũi của anh cũng thật cao...

Tôi si ngốc đan tay luồn vào mái tóc anh.

Lòng lại không kìm chế được đặt môi mình lên môi anh. Đứng trước anh, tôi không bao giờ có thể làm chủ được bản thân. Cũng phải thôi, ai bảo tôi yêu anh nhiều như vậy?..

Thấy anh không có phản ứng, tôi tiếp tục được nước lấn tới, tôi há miệng để lưỡi tôi luồn vào miệng anh, đôi tay cũng bật bịu vuốt ve khuôn mặt.

Trong lúc tôi đang mê mang tận hưởng dư vị từ môi anh, bất chợt đôi mắt anh mở toang, cả người anh bắt đầu đè lên người tôi lúc nào không hay biết.

- Phong, anh tỉnh rồi?

Anh không đáp, chỉ tiếp tục công cuộc chiếm lấy môi tôi. Tay anh đưa ra trước ngực tôi, cởi từng khuy áo. Môi anh dời xuống cổ tôi, nóng rực... giọng dịu dàng gọi tên " Tố Ngọc", "Tố Ngọc".."Tố Ngọc anh yêu em..."

..

Người ta thường nói người say luôn luôn nói những điều tỉnh táo nhất. Anh cũng vậy, anh yêu cô ấy...nhưng còn tôi thì sao?

Tôi vô lực nhắm mắt để cho chiếc hôn ngân của anh đến vô tận.

Cũng không tệ, Đình Phong... hôm nay em được đóng vai người anh yêu!

Bạn đang đọc ĐÌNH PHONG, EM Ở ĐÂY! sáng tác bởi DạTịchTịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạTịchTịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.